Trường Sinh Bất Tử

Chương 227

Bên trong Thương Vân điện của Thương Vân tông.

Một nam tử đang chắp tay sau lưng đứng giữa đại điện, trong mắt hiện lên sẽ tức giận.

Lúc này từ bên ngoài đại điện có ba người chậm rãi đi vào, một trước hai sau. Người phía trước chính là nam tử mặc đạo bào mà lần trước Chung Sơn và Thiên U công chúa đã gặp, hai người phía sau khuôn mặt không chút biểu tình đi thẳng vào bên trong đại điện rồi một người mở miệng nói:

- Tông chủ, Thu Thủy sư huynh đã tới.

- Các ngươi lui ra trước đi.

Tông chủ mở miệng nói.

- Vâng.

Hai người kia lập tức đia ra ngoài.

- Nhị bá.

Thu Thủy kêu lên.

- Quỳ xuống!

Tông chủ mở trừng hai mắt nói.

- Nhị bá, có chuyện gì vậy?

Thu Thủy nhíu mày nói.

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Tông chủ cả giận nói.

Thu Thủy nhăn mặt có chút không cam lòng mà quỳ xuống, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía tông chủ.

- Sáu ngày trước ngươi đi đâu?

Tông chủ trầm giọng nói.

Nghe tông chủ hỏi vậy, Thu Thủy giật mình, lập tức biết ngay hôm ấy đã bị tiết lộ. Mà toàn bộ những người trong Thương Vân tông chỉ có năm mươi đệ tử kia biết, vậy thì rốt cuộc là ai đã nói ra?

- Nhị bá, là ai đã tố cáo với người?

Thu Thủy lập tức hỏi.

- Tố cáo? Hừ, ngươi vẫn còn muốn gạt ta sao?

Tông chủ tức giận nói.

- Ta không sai. Nhị bá, ba đệ tử của ta đã vì Chung Sơn và Thiên U công chúa mà chết ta không giết bọn chúng đã là nhân từ lắm rồi. Ta không sai.

Thu Thủy ngang bướng nói.

- Hừ, ta không nói đến chuyện này, cái ta hỏi là ngươi đã đi đến chỗ nào?

Tông chủ cả giận nói.

Nghe tông chủ nói vậy, Thu Thủy cau mày nói:

- Đó là cấm địa của bản tông, bất luận là đệ tử nào đều không được đi qua đó mà phải đi đường vòng. Thế nhưng, nhị bá, vì sao? Vì sau vậy, vì sao ta lại phải đi đường vòng? Nơi đó căn bản không có gì lợi hại, cũng không có thành trì gì, vì sao lại không được đi qua?

- Vì sao à? Ngươi không cần quan tâm, đây là quy củ của tông môn, không ai được đi qua đó, đặc biệt là ngươi.

Tông chủ nói.

- Ta? Vì sao?

Thu Thủy phiền muộn nói.

Tông chủ nhìn Thu Thủy rồi khẽ thở dài nói:

- Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu nên tha cho, nếu như còn tái phạm sẽ lập tức trục xuất khỏi sư môn. Thôi, ngươi trở về đi.

Thu Thủy mang theo sự phiền muộn quay trở về, ngồi trong phòng Thu Thủy không ngừng suy nghĩ, không biết rốt cuộc thì là gã đệ tử nào đã bán đứng mình?

Mới có mấy ngày mà đã có người tiết lộ ra, khiến mình bị nhị bá mắng cho một trận, những tên đệ tử này đối với mình cũng không phải là thuần phục gì. Mà cũng đúng thôi, đến khi bọn chúng đạt được Nguyên Anh Kỳ thì cũng không kém gì mình, thế nên bọn chúng cũng chỉ tôn kính tạm thời mà thôi.

Mình thu nhận nhiều đệ tử như vậy lẽ nào đã sai rồi sao? May mà lúc trước không giết Thiên U công chúa, bằng không thì bây giờ chết chắc rồi.

Thu Thủy đang ngồi suy nghĩ trong phòng thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân chạy tới.

- Sư tôn.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng gọi của đại đệ tử.

Thu Thủy đứng dậy nhẹ nhàng mở cửa phòng nói:

- Có việc gì?

- Sư tôn, bọn họ đã tìm tới cửa rồi.

Đại đệ tử có chút cổ quái nói.

- Ai?

Thu Thủy nhíu mày nói.

- Thiên U công chúa và Chung Sơn, bọn họ mang theo một u hồn đang đứng ngoài sơn môn xin gặp tông chủ.

Đại đệ tử nói.

- Là bọn hắn?

Thu Thủy mở trừng hai mắt nói.

- Ngươi cứ đưa bọn chúng vào trong sân của Thương Vân tông. Thì ra không phải là Đại Quang và Đại La liên minh, Đại Quang cũng muốn bắt bọn chúng. Cũng tốt, ta sẽ bắt bọn chúng trước, ngươi lập tức đi tới chỗ gia gia ta, nói rằng ta đã bắt được Thiên U công chúa và Chung Sơn.

Thu Thủy nói.

- Vâng.

Đại đệ tử lập tức đi ngay.

Cửa sơn môn của Thương Vân tông.

Chung Sơn, Thiên U công chúa và Như Yên đang lẳng lặng đứng đợi người vào thông báo.

- Tiên sinh, cách mấy vạn dặm ta cũng có thể cảm nhận được chiến trận ở Vong Ưu thành.

Thiên U công chúa cười nói.

- Đúng vậy, đây là chỗ nhạy cảm, quân đội Đại Quang trước đó đã nhận được thư mật, lại thấy quân đội Đại Vũ thực sự xung phong liều chết Vong Ưu thành, thế cho nên tự nhiên không thể thiếu được một phen tranh đấu. Đến lúc hai người chủ tướng của hai bên chạm mặt nhau nhất định Cự Lộc vương sẽ mang theo quân đội bỏ chạy, khi đó sẽ không còn truy binh của Đại Vũ nữa.

Chung Sơn thở sâu nói.

- Việc này cần phải phiền đến Như Yên cô nương rồi.

Thiên U công chúa quay sang nhìn Như Yên nói.

- Công tử đi tìm phu quân cho ta thì chút việc nhỏ đó ta làm có đáng gì đâu.

Như Yên nhàn nhạt nói.

Chung Sơn nhìn về phía Như Yên, trong lòng tràn ngập cảm giác kỳ lạ. Bởi vì Chung Sơn thấy lúc nào Như Yên cũng giữ bộ mặt như vậy, chưa bao giờ cười, lẽ nào trong suốt nghìn năm chờ đợi nàng đã quên mất cách cười rồi sao?

- Như Yên cô nương, lần đầu tiên gặp ngươi ta thấy ngươi đang ca một khúc đoạn trường……

Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi hỏi.

- Đó là do phu quân dạy ta, cả nghìn năm chờ đợi phu quân trái tim ta đã nguội lạnh rồi, mỗi lần xướng lên khúc ca đó ta cảm thấy trái tim mình được ấm áp hơn.

Như Yên nói.

Trái tim đã nguội lạnh? Nghe đến đây Chung Sơn nhíu mày lại, âm thầm suy nghĩ ý vị của nó.

- Nhị vị, mời theo ta.

Lúc này từ trong đại trận của Thanh Vân tông có một nam tử chậm rãi đi ra, nói.

- Làm phiền!

Chung Sơn nói, sau đó cùng với Thiên U công chúa và Như Yên theo người kia đi vào bên trong.

Không bao lâu đã vào trong sân của thanh vân tông.

- Nhị vị, mời.

Người nọ nói.

- Ừ.

Chung Sơn gật đầu.

Người nọ rất mau chóng rời khỏi đó. Đám người Chung Sơn đứng ở trong sân, bốn phía có rất nhiều những hòn núi nhỏ, còn có cả một hòn đảo di động ở đó nữa thoạt nhìn thì tông môn này cũng không khác Khai Dương tông là mấy.

- Tiên sinh, có điểm không thích hợp!

Thiên U công chúa bỗng nhiên nhíu mày nói.

- Đúng là có điểm không thích hợp thế nhưng mặc kệ, chúng ta phải gặp tông chủ Thương Vân tông để hỏi cho rõ chuyện của Tiêu Băng Ỷ.

Chung Sơn cau mày nói.

Đây không chỉ là đòi công đạo cho Như Yên mà đối với bản thân mình Chung Sơn cũng muốn tìm ra câu trả lời.

- A, Thiên U công chúa, Chung Sơn, các ngươi đúng là may mắn, không chỉ chạy thoát mà lại còn tìm được ta

Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.

Chung Sơn nhướng mày rồi theo tiếng nói đó nhìn lại, đó chính là nam tử mặc đạo bào và hơn hai mươi đệ tử của hắn đang chậm rãi đi tới.

Nhìn thấy nhóm người này, Chung Sơn nheo mắt lại, thế giới quả thật quá nhỏ bé.

- Đúng là trùng hợp thật, thế nhưng hôm nay bọn ta tới đây không phải là tìm người mà muốn gặp tông chủ Thương Vân tông.

Chung Sơn nghiêm túc nói.

- Gặp tông chủ? Thế mà ta cứ nghĩ gặp ta. Lúc đó các ngươi trốn được hẳn là nhờ con quỷ kia, đúng lúc ta đang luyện chế một viên Mai Thuần Âm Đan thiếu một âm hồn. Nếu như các ngươi cho ta ta sẽ để các ngươi gặp tông chủ.

Thu Thủy cười lạnh nói.

Nghe Thu Thủy nói vậy Chung Sơn lập tức phát hiện ta hắn cố ý dẫn mình tới đây, hơn nữa còn không thống báo với tông chủ Thương Vân tông.

Như Yên lạnh nhạt nhìn hắn, khuôn mặt không chút biểu tình, còn trong mắt Thiên U công chúa thì hiện lên một tia cười nhạt.

Lại nói tiếp, Thiên U công chúa đã khôi phục thực lực tới Kim Đan Kỳ thì cũng không còn sợ hãi nhóm người này nữa, cấm thần cầu do Thiên U công chúa luyện chế có thể sử dụng được rồi.

Chung Sơn vẫn còn khách khí là để ngăn cơn thịnh nộ của mình lại, đồng thời vẫn còn tìm một số chứng cứ nữa, thế nhưng…..

Chung Sơn quát to:

- Thương Vân tông là lũ chuột nhắt, các ngươi tiếp khách như vậy không sợ thiên hạ chê cười sao?

Chung Sơn hô lớn một tiếng, thanh âm truyền đi cả nghìn dặm, toàn bộ thanh vân tông dường như đều nghe thấy tiếng của Chung Sơn.

Nếu như bọn chúng không thông báo cho tông chủ Thương Vân tông vậy thì Chung Sơn tự mình thông báo. Chỉ cần một câu nói đó đảm bảo cho dù những người đang bế quan tu luyện cũng có thể nghe được.

- Khốn kiếp…………….

Thấy Chung Sơn đột nhiên nói lớn tiếng, Thu Thủy tức đến đỏ bừng mặt

Lúc này Thiên U công chúa cũng đồng thời đánh ra một quả tiểu cầu màu lam, tiểu cầu cấp tốc bay về phía Thu Thủy. Thu Thủy mở trừng hai mắt lên, phi kiếm bay ra nhưng quả cầu này lại giống như hư ảnh, căn bản phi kiếm không thể chạm vào được. Đến khi quả cầu bay tới trước mặt thì Thu Thủy mới phát hiện ra đây không phải là hư ảnh thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi, thoáng cái Thu Thủy đã bị nhốt vào trong.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến chúng đệ tử chưa kịp phản ứng gì thì Thu Thủy đã bị vây lại rồi.

Bất quá thực lực hiện tại của Thiên U công chúa vẫn còn hạn chế nên cấm thần cầu này bị Thu Thủy phản kháng nên cũng bị rung động, hiển nhiên là đã yếu rồi.

- Bắt chúng cho ta!

Thu Thủy quát.

Chúng đệ tử giơ kiếm tiến lên.

Chung Sơn vung tay lên đẩy Thiên U công chúa ra phía sau rồi cầm chặt lấy đại đao Ngạc Mộng.

Thiên ma thối thể đại pháp tầng thứ tư!

Chung Sơn quay sang một gã đệ tử trước mặt hung hăng chém một đao.

Một đao cực mạnh, nhị thập trương đao cương hung hăng chém xuống, bốn phía đều là đao cương giống như một cơn lốc bổ xuống.

Một đao siêu uy lực này lại không mang theo lực sát thương, Chung Sơn vốn chỉ muốn cho bọn họ kinh sợ chứ không muốn ra tay giết người.

Ầm…………..

Gã đệ tử bị bay ngược ra phía sau, đồng thời ở giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm đạo lôi trụ hướng thẳng về phía những người khác.

Ầm ầm ầm ầm…..

Những tiếng nổ vang lên giống như ông trời nổi trận lôi đình, tất cả đám người của Thu Thủy đều thối lui ra phía sau, đồng thời cái sân cũng bị nghiền nát ra, đá vụn bay lên tứ tung.

Một đao, chỉ một đao mà Chung Sơn có thể bức lui được hơn hai mươi đệ tử Kim Đan Kỳ. Đám đệ tử Kim Đan Kỳ tuy không bị thương nhưng bị bức lui liên tiếp ra phía sau, trong lòng sản sinh cảm giác sợ hãi.

Tông chủ Thương Vân Tông và mấy sư huynh đệ đang nói chuyện bên trong bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét lớn của Chung Sơn.

- Thương Vân tông là lũ chuột nhắt, các ngươi tiếp khách như vậy không sợ thiên hạ chê cười sao?

Một tiếng hét lớn làm cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người trong Thương Vân điện, tông chủ nhướng mày nói:

- Người phương nào mà dám tới Thương Vân tông làm càn vậy?

Tông chủ dẫn theo tám gã sư huynh sư đệ đi ra ngoài đại điện.

Lúc chín người đi ra thì cả chín đều nhìn thấy ở sân có một tiếng sấm lớn vang lên, hơn trăm cột lôi trụ giống như hàng trăm đạo kiếm quang trút xuống, vô số mảnh đá vụn bắn tung tứ phía.

Chín người cấp tốc lao đến thấy Chung Sơn đang vung đao hung hăng đánh tới, tuy rằng không so với đám cường giả thế nhưng cũng có thể nhận ra thực lực Chung Sơn là Kim Đan Kỳ tầng thứ tư, một đao này quả thật bá đạo.

Thiên U công chúa đứng phía sau Chung Sơn nhưng vẫn chưa xuất thủ mà Chung Sơn cũng không để cho nàng xuất thủ, chỉ một mình Chung Sơn là đủ rồi. Chung Sơn vốn chỉ muốn cho những người này kinh sợ rồi để tông chủ Thương Vân tông ra mặt, đến lúc đó mới để cho Thiên U công chúa đứng ra vì lúc đó chắc chắn sẽ không đánh nhau nữa.

Tông chủ mang theo một đám người, thoáng cái đã rơi xuống sân, một người phía sau tông chủ vung tay lên khiến cho đám bụi ở sân tan biến hết.

- Nhị bá, đây là Thiên U công chúa và Chung Sơn, lần này bọn họ lại mang tới một con quỷ để quấy rối Thương Vân tông chúng ta!

Thu Thủy lập tức đi ra tố cáo.

Bốp!

Thu Thủy bị tông chủ tát cho một cái bay ngược ra ngoài.

Tất cả những người đứng phía sau đều trừng mắt lên nhìn, lộ vẻ khó tin. Tại sao lại như vậy? Tông chủ sư huynh làm sao vậy? Cho dù là đúng hay sai thì lúc này toàn bộ người Thương Vân tông đều đứng trên cùng một trận tuyến, cho dù Thu Thủy có sai cũng không nên tát hắn chứ.

- Tông chủ.

Một người trong đó kêu lên thế nhưng tông chủ căn bản không để ý.

- Sư tôn, sư tôn.

Chúng đệ tử của Thu Thủy lập tức tiến lên đỡ lấy Thu Thủy.

Thu Thủy cũng che miệng lại, vẻ mặt khó tin nhìn về phía tông chủ.

Một cái tát? Nhị bá tát ta một cái? Nhị bá chưa bao giờ đánh ta mà? Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Không chỉ có Thu Thủy mà tất cả mọi người đều hết sức nghi hoặc nhìn về phía tông chủ. Không biết tông chủ làm sao vậy? Vì công chúa Đại La thiên triều mà đánh Thu Thủy sao? Không phải, tông chủ không phải là loại người như vậy mà.

Không chỉ có mọi người không hiểu mà lúc này hai mắt tông chủ cũng đờ ra.

Tông chủ không nhìn Chung Sơn, cũng không nhìn Thiên U công chúa mà nhìn về phía người mà Thu Thủy nói là con quỷ. U hồn này quả thật chân không chạm đất. Là Như Yên sao?

Như Yên thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía tông chủ, tông chủ tiến lên phía trước hai bước, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Tất cả mọi người đều không hiểu gì cả, không biết tông chủ làm sao vậy?

- Tiêu Nguyên Phong.

Như Yên nhàn nhạt mở miệng nói.

Người mà Thu Thủy gọi là con quỷ bỗng nhiên mở miệng nói, nhưng câu đầu tiên lại nói ra một cách tên vô cùng xa lạ, chưa từng ai nghe qua cái tên đó. Tiêu Nguyên Phong? Tiêu Nguyên Phong là ai?

Bộp bộp.

Tông chủ Thương Vân tông bỗng nhiên quỳ xuống.

Thấy tông chủ quỳ xuống tất cả những người phía sau bỗng nhiên có cảm giác hoảng loạn. Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc thì là chuyện gì? Tại sao tông chủ lại quỳ trước mặt một quỷ hồn?

Nàng là ai? Lúc này Thu Thủy cũng trừng mắt nhìn nhị bá, nhị bá tại sao lại quỳ xuống trước mặt nàng? Nàng là ai?

Sau khi quỳ xuống, hai mắt tông chủ rưng rưng nói:

- Xin lỗi, ta không biết, bọn ta cũng không biết!

- Có còn liên lạc với Tiêu Băng Ỷ không?

Như Yên không trả lời tông chủ mà hỏi lại.

Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ, không biết một người và một quỷ này nói chuyện gì. Tiêu Băng Ỷ? Tiêu Băng Ỷ là ai?

- Có, có, có!

Tông chủ vội vàng nói.

- Ta vào đại điện chờ, ngươi bảo hắn tới đây.

Như Yên lạnh nhạt nói.

- Vâng, vâng, vâng!

Tông chủ lập tức nói.

Sau đó Như Yên lướt về phía đại điện, còn Chung Sơn và Thiên U công chúa cũng liếc mắt nhìn nhóm người này rồi lập tức theo vào. Lúc này không ai dám ngăn cản bọn họ nữa.

Tông chủ cứ quỳ trên mặt đất như vậy nhìn Như Yên, Chung Sơn và Thiên U công chúa đi về phía đại điện.

- Sư huynh, nàng là ai vậy?

Một gã sư đệ phía sau tông chủ hỏi.

- Ngươi đi thông báo cho nghĩa phụ ta biết, cả ngươi nữa, mau, mau lên.

Tông chủ lập tức nói với hai người phía sau mình.

- Thông báo, thông báo cái gì? Nói như thế nào?

Hai người hỏi lại tông chủ.

- Các ngươi cứ nói Như Yên tới thì nghĩa phụ sẽ biết. Mau lên, không ngừng dừng lại một khắc nào.

Tông chủ vẫn quỳ trên mặt đất, dường như không muốn đứng dậy.

Lúc này đây, ký ức từ nghìn năm trước của tông chủ bỗng nhiên tràn về, nghĩa mẫu đã chết thế nhưng cô hồn vẫn lưu lạc trên thế gian cả nghìn năm rồi. Nghĩa mẫu đã thành quỷ rồi sao. Hổ thẹn, sự hổ thẹn khiến cho tông chủ Thương Vân tông không thể đứng dậy nổi. Mặc dù là tông chủ thế nhưng đó là nghĩa mẫu của mình, cho dù có quỳ cũng không cần lo lắng người khác để ý tới.

Tát cả mọi người đều biết sự việc rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng. Nữ quỷ kia là ai? Rốt cuộc nàng có thân phận gì?

Hai người được tông chủ phân phó nhanh chóng bay đi, còn Thu Thủy thì vẫn ôm mặt, hai mắt lộ vẻ kinh nghĩ bất định. Quỷ hồn kia nhất định là người rất quan trọng đối với nhị bá thế nên khi mình vừa gọi là con quỷ liền bị ăn một cái tát, mà từ nãy đến giờ nhị bá vẫn cứ quỳ như vậy không đứng dậy nhất định là trong lòng đang hổ thẹn điều gì đó.

Mọi người cứ lẳng lặng đứng đó, sự tình có vẻ như quá quỷ dị rồi.

………………………………………… ………………....................................

Bên tron lều Cự Lộc vương.

Cự Lộc vương đang khiển trách một gã tướng lĩnh, gã tướng lĩnh này chính là người lúc trước dẫn binh nhằm về phía Vong Ưu thành.

- Ta hỏi ngươi vì sao lại để xảy ra xung đột với quân đội Đại Quang? Không phải ta đã nói trước với ngươi rồi sao?

Cự Lộc vương lạnh lùng nói.

- Vương gia, lúc đó có người nhìn thấy Chung Sơn và Thiên U công chúa, thuộc hạ cũng phụng mệnh mà đuổi bắt bọn họ. Ai ngờ vừa gặp quân đội Đại Quang, bọn họ không hỏi phải trái thế nào đã tấn công rồi.

Gã tướng quân nói.

- Không hỏi? Bọn họ phải hỏi cái gì? Đây là địa giới Đại Quang, nhìn thấy ngươi đường nhiên là bọn họ muốn đánh rồi. Không phải ta đã bảo ngươi nếu như nhìn thấy quân đội Đại Quang thì phải đi đường vòng sao?

Cự Lộc vương giận dữ nói.

Gã tướng quân há hốc mồm, vẻ mặt vô tội.

- Vương gia, bên ngoài có người cầu kiến. Hắn nói biết chỗ của Chung Sơn và Thiên U công chúa.

Một tiểu binh ở bên ngoài thông báo.

- Cho hắn vào đây.

Cự Lộc vương nhướng mày nói.

Sau đó có một nam tử từ bên ngoài đi vào. Nếu như Chung Sơn có ở đây nhất định sẽ nhận ra, người này chính là một trong số các đệ tử của Thu Thủy, hắn thấy Chung Sơn đi vào Thương Vân tông nên nổi lòng tham mà chạy đến chỗ đại doan của Cự Lộc vương để tố cáo.

………………………………………… ……………………………….

Bên trong một gian đại điện của Thương Vân tông.

Chung Sơn, Thiên U công chú và Như Yên đứng trong đó, bên ngoài tông chủ Thương Vân tông vẫn đang quỳ, quỳ vì sự áy này của bản thân mình.

Tông chủ cứ quỳ như vậy khiến cho những người khác cũng không dám đi vào trong đại điện.

Bên trong đại điện, Như Yên quay sang cung kính cúi đầu với Chung Sơn.

- Công tử, Như Yên đa tạ công tử đã để cho Như Yên phải thoát khỏi cảnh nghìn năm chờ đợi.

Như Yên chậm rãi nói.

- Ta đã đồng ý với ngươi thì tất nhiên phải làm được, ngươi không cần lúc nào cũng cảm ơn như vậy.

Chung Sơn nói.

Lúc này trong lòng Chung Sơn có chút rối loạn thế nên cần yên lặng một chút, đồng thời cũng muốn đợi kết quả cuối cùng.

- Đây là lần cuối cùng Như Yên cảm tạ công tử. Thiên U công chúa đã từng hỏi qua ta vì sao ta có thể ở trên thế gian cả nghìn năm mà vẫn không sao. Đó là vì Như Yên may mắn có được một vật cho nên cả nghìn năm qua nói đều không ngừng thu nạp âm khí cho ta, giúp ta không bị tiêu tán. Bên trong có phương pháp quỷ tu nhưng Như Yên không có tâm tình để học, Như Yên chỉ học Độn và Huyễn trong đó thôi.

Như Yên nhẹ nhàng nói.

Độn? Huyễn? Nghe đến đó đồng tử Chung Sơn co rút lại. Độn có thể rời núi, Huyễn có thể tại ra ảo ảnh. Không phải quỷ có năng lực đặc biệt mà là do nàng tu hành nên mới có thể làm được như vậy.

Như Yên nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tay hình vuông đen như mực, xung quanh tản ra một làn hắc khí mờ mờ. Nhìn vào chiếc khăn tay dường như không biết đâu là tận cùng, hết sức hư huyễn, bên trên chiếc khăn tay bỗng hiện lên hai chữ màu hồng.

Thập Điện!

Chiếc khăn tay màu đen này gọi là Thập Điện.

Thập Điện sao? Nó là vật từ cõi âm đưa tới sao?

- Công tử, ta biết công tử ân oán phân minh. Như Yên chỉ có duy nhất Thập Điện có thể báo đáp công tử, mong công tử nhận lấy.

Như Yên nói.

- Như Yên cô nương, vậy sau này ngươi phải làm sao để tồn tại?

Chung Sơn nhíu mày hỏi.

- Không cần nữa đâu.

Như Yên lắc đầu nói.

- Đa tạ.

Chung Sơn cũng không từ chối làm gì nữa.

Thập Điện này có thể coi là một bảo vật có một không hai trong thiên hạ, bản năng mach bảo cho Chung Sơn biết vật này trong tương lại sẽ hết sức hữu dụng. Trong lòng Chung Sơn cũng rất khao khát bởi vậy khi nghe Như Yên nói không cần nữa thì Chung Sơn cũng không tỏ vẻ giả dối từ chối mà thẳng thắn tiếp nhận lấy.

Chung Sơn nhận lấy Thập Điện của Như Yên cũng coi như lấy ân báo ân, Thiên U công chúa bên cạnh cũng chỉ nhìn thoáng qua, không hỏi gì nhiều mà nhìn về phía bên ngoài đại điện.
Bình Luận (0)
Comment