Trường Sinh Bất Tử

Chương 472

Ads Trong Quảng Lăng Thành., Chung Sơn xem tin báo từ tiền tuyến gửi về.

- Ôi! Vẫn là đã muộn rồi!

Chung Sơn bỗng nhiên thở dài nói.

- Chuyện gì vậy?

Thiên U cũng quay đầu nhìn tin tức trong tay Chung Sơn.

- Tự muội xem đi!

Chung Sơn đưa một bản tấu chương cầm trong tay cho Thiên U, tiếp đó trầm tư suy nghĩ.

Thiên U nhìn xem, cũng nhíu mày.

- Anh Lan không có nhận được thư của huynh à?

Thiên U nhíu mày nói.

- Xem theo thời gian hẳn thư chưa tới tay nàng! Không, là vốn không kịp đưa đến tay nàng. Lúc này đã muộn rồi, tạm thời không thể giết chết Hàn Uy được!

Chung Sơn nhíu mày nói.

- Người cũng đã chết rồi, còn nghĩ chuyện vô ích làm gì, tốt hơn là đi tới đó nhìn xem đi!

Thiên U khuyên giải an ủi.

- Ừm! Hàn Cực Quang người này là kiêu hùng một thế hệ, hùng tài đại lược, lại có thể co có thể dãn, đúng là một kình địch! Hơn nữa người này cũng ẩn giấu rất sâu, ta không hy vọng Anh Lan đụng độ với hắn!

Chung Sơn trầm tư một hồi rồi nói.

- Nếu đã để Anh Lan một mình ngăn chống một mặt, vậy cứ để chính nàng đối mặt đi. Với đủ quyền hành, ta nghĩ với trí tuệ của nàng không đến mức nhìn không ra: huynh lót đường cho nàng, có thể lót đến khi nào? Thiên hạ cứ để cho nàng xông xáo đi!

Thiên U nói.

- Không được! Anh Lan tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện! Chỉ cần ta còn sống, ai cũng không thể đả thương tới một cây lông tơ của nàng!

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Ôi! Huynh thật sự là quá sủng ái Anh Lan, chấp niệm quá nặng! Với tỷ muội chúng ta cũng không thấy huynh quá quan tâm như vậy!

Thiên U chu miệng nói, một bộ dáng đầy vị dấm chua.

Nhìn Thiên U, Chung Sơn khổ sở cười nói:

- Sao lại vậy chứ! Tuy nhiên ta thật sự không thể để Anh Lan mạo hiểm!

- Vậy huynh định làm gì bây giờ?

Thiên U hỏi.

- Lá thư lần trước không đưa đến tay, ta sẽ tự viết tiếp một phong thư, chỉ cần Anh Lan tận lực đối phó với Đại Tôn Hoàng triều, không ra khu vực hỗn loạn, hẳn là không có nguy hiểm!

Chung Sơn nói.

- - - - - - - - - - -

Đại Quang Hoàng triều! Trong thư phòng hoàng cung.

“Xoảng xoảng...”

Hàn Cực Quang phẫn nộ đánh nát chén trà trên bàn. Hai gã cận thần cũng không dám xen lời, đứng lặng im. Đại Thái tử đứng một bên trừng mắt nhìn gã Tướng quân quỳ gối trước mặt Hàn Cực Quang.

Hàn Uy đã chết? Khó trách Hàn Cực Quang phẫn nộ như thế.

Vẻn vẹn chỉ chiến một trận, 300 vạn đại quân hoàn toàn bị diệt? Thậm chí ngay cả chủ soái Hàn Uy đều chết trận tại đương trường. Chẳng trách Hàn Cực Quang phẫn nộ như thế! Hàn Cực Quang tổng cộng có ba con: Hàn Tuyệt người hắn sủng ái nhất đã chết, hiện tại con kế Hàn Uy cũng đã chết.

- Phụ hoàng! Con nguyện lãnh binh báo thù cho nhị đệ!

Đại Thái tử đầy mặt phẫn nộ tiến lên nói.

Hàn Cực Quang dù sao cũng từng làm Đại đế một triều, sau lúc phẫn nộ ngắn ngủi, lập tức áp chế lửa giận trong lòng, dùng một loại thái độ bình tĩnh để xử lý vấn đề.

- Đại Tranh Hoàng triều, Chung Sơn?

Hàn Cực Quang nheo hai mắt lại.

- Bệ hạ! Triều ta hiện tại trăm phế đợi hưng, lúc này không thể xuất binh! Hơn nữa quân tiên phong của Đại Tranh Hoàng triều quá mạnh, không nên chạm ngay mũi nhọn của nó!

Một gã đại thần nói.

- Bệ hạ! Chúng thần nguyện cùng theo đại Thái tử báo thù cho nhị Thái tử!

Một gã võ tướng nói.

- Bệ hạ! Sáu quân đoàn trưởng của Đại Tranh Hoàng triều đều quá cường thế, Hàn Uy Thái tử đối mặt với một người liền tổn thất 300 vạn quân. Hiện tại triều ta thế cục chưa ổn định, thực không thể cứng rắn kháng cự như thế!

Gã đại thần lúc trước nói.

- Cũng không hẳn! Hiện tại đúng là thời điểm, chẳng lẽ còn phải chờ Đại Tranh thu phục xong khu vực hỗn loạn? Hiện tại chính là bọn hắn đầu đuôi không thể gặp nhau, đúng là thời điểm xuất binh. Đại Tranh ở bên sườn Đại Quang, sớm muộn gì cũng trở thành mối họa lớn!

Lại một gã đại thần phản bác.

- Được rồi!

Hàn Cực Quang gằn một tiếng, chúng thần lập tức im thin thít.

- Phụ hoàng!

Đại Thái tử gọi, trong mắt tràn ngập xúc động.

Hàn Cực Quang hít vào một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, hình như đang giao chiến trong lòng.

- Hàn Trùng lưu lại! Những người khác lui ra đi!

Hàn Cực Quang vẫn nhắm mắt nói.

- Dạ!

Chúng thần lập tức đi lui ra ngoài.

- Phụ hoàng!

Đại Thái tử Hàn Trùng nhìn về phía Hàn Cực Quang kêu lên.

- Hàn Uy bại binh cũng ở trong dự kiến của ta. Vốn ta định cho hắn một lần cơ hội rèn luyện, dù sao chỉ có bị đánh bại mới có thể mau chóng trưởng thành, Vậy mà không nghĩ tới, lần này bị đánh bại ngay cả tính mạng cũng đưa đi! Đại Tranh, Chung Sơn?

Trong mắt Hàn Cực Quang hiện lên vẻ hung ác.

- Phụ hoàng! Điều động Hàn Băng Quân đi!

Hàn Trùng kêu lên.

Hàn Cực Quang lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Trùng. Hàn Trùng lập tức câm miệng.

- Kẻ cầm binh, đại sự của một nước, sao có thể hành động theo cảm tình?

Hàn Cực Quang trầm giọng nói.

- Nhưng, nhị đệ hắn...

Hàn Trùng nói, trên mặt mang đầy vẻ bi thương.

- Nếu là một Hoàng triều khác, tự nhiên xuất binh không thành vấn đề. Chỉ có điều là Chung Sơn này, không thể không cẩn thận! Mấy năm trước ta đã thấy qua hắn, người này thâm tàng bất lộ, ẩn giấu rất cao sâu!

Hàn Cực Quang thở dài nói.

- Ẩn giấu thì sao chứ!

Hàn Trùng không phục nói.

- Chung Sơn có thực lực uy hiếp đến Đế Cực Cảnh!

Hàn Cực Quang nói.

- Như thế nào có thể?

Hàn Trùng lập tức cả kinh kêu lên.

- Mấy chục năm trước, hắn chỉ mới là Kim Đan Kỳ, mà mấy chục năm nay liền vọt tới Đế Cực Cảnh ư?

Hàn Trùng lại lần nữa kêu lên. Tin này, Hàn Trùng như thế nào cũng không tiếp nhận được.

- Ta chỉ nói hắn có thể uy hiếp đến Đế Cực Cảnh, cũng chưa nói hắn chính là Đế Cực Cảnh!

Hàn Cực Quang mặt nhăn mày nhíu nói. Hắn rất bất mãn với tố chất tâm lý của đứa con này.

- Phụ hoàng nói đúng là sự thật ư?

Hàn Trùng nhìn ra Hàn Cực Quang không thích, lập tức áp chế rung động trong lòng lại lần nữa lên tiếng hỏi.

- Không sai! Vài năm trước, ở trong U Minh Thiên hắn hợp tác với Kiếm Ngạo, tuy rằng tu vi không vượt qua Kiếm Ngạo, nhưng, có thể được Kiếm Ngạo nhìn trúng, khẳng định thực lực của hắn vượt cao hơn tu vi. Tuy ta vẫn chưa giao thủ với Chung Sơn, nhưng cũng có thể nhìn ra uy hiếp của người này. Thực lực của hắn, hẳn là đạt tới Hoàng Cực Cảnh đỉnh phong, uy hiếp đến Đế Cực Cảnh!

Hàn Cực Quang nói.

- Vậy... vậy làm sao bây giờ? Mối thù của nhị đệ cứ như vậy quên đi sao?

Hàn Trùng khó chịu nói.

Hàn Cực Quang trầm mặc một trận.

- Phụ hoàng! Nếu thật sự như vậy, Chung Sơn này càng cần phải diệt trừ! Chung Sơn trưởng thành nhanh như vậy, không lâu sau, nhất định uy hiếp với chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, bây giờ còn có thể giết hắn, về sau nói không chừng vốn không có cơ hội!

Hàn Trùng lại nói tiếp.

- Còn không phải thời điểm!

Hàn Cực Quang cuối cùng vẫn lắc lắc đầu nói.

- Còn Ngụy Anh Lan thì sao? Nàng ta chính là hung thủ trực tiếp, chính là nàng ta giết chết Nhị đệ!

Hàn Trùng lập tức nhắc tới Anh Lan, hiển nhiên muốn giết chết Anh Lan ngay.

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần?

Hàn Cực Quang lạnh xuống nói.

Nhìn thấy sắc mặt của Hàn Cực Quang, Hàn Trùng lập tức im miệng. Trong mắt hiện lên cơn phẫn nộ.

- Nếu không động thủ thì thôi, một khi động thủ phải thế như lôi đình! Nếu không chọc tới Chung Sơn thì thôi, nếu chọc tới hắn thì nhất định phải trí hắn vào chỗ chết!

Hàn Cực Quang giáo huấn.

- Dạ... Con biết mình sai rồi!

Hàn Trùng gật gật đầu nói, còn âm ỉ vẻ khó chịu.

- Bệ hạ! Sấm Vương gia cầu kiến!

Bên ngoài thư phòng bỗng nhiên truyền vào bẩm báo của viên thái giám.

- Nhị thúc?

Hàn Trùng hơi ngẩn người, tiếp đó kinh ngạc nói.

Hàn Trùng nhìn về phía Hàn Cực Quang, Hàn Cực Quang nhướng mày, hai mắt hơi nheo lại.

- Cho hắn vào đi!

Hàn Cực Quang nói.

- Đại ca! Đã lâu không gặp!

Từ bên ngoài thư phòng truyền vào tiếng hô lớn, tuy nhiên thanh âm dù rất nhiệt tình, nhưng nghe ra lại phi thường giả dối.

Rất nhanh từ ngoài điện đi vào hai người.

Trong đó một người tướng mạo có hơi tương tự với Hàn Cực Quang, mặc một thân áo bào đỏ, chính là Hàn Sấm, nhị đệ của Hàn Cực Quang. Người kia lại khoác mình trong một bộ áo bào tím rộng thùng thình, không thấy rõ mặt.

- Nhị thúc!

Hàn Trùng vẫn lễ phép chào hỏi.

- Trùng nhi à? Đã lớn như vậy rồi! Ha ha...

- Ngươi tới làm gì?

Hàn Cực Quang trong mắt lạnh lẽo hỏi.

- Đại ca! Dù thế nào chúng ta cũng là huynh đệ mà! Lần này không phải ta trở về giúp huynh sao?

Hàn Sấm cười nói.

- Ngươi? Giúp ta? Ngươi không tạo thêm phiền cho ta thì đã không tệ rồi!

Hàn Cực Quang khinh thường nói.

- Đại ca! Ta từng nói qua, chờ ta tu luyện thành công sẽ trở về giúp huynh!

Hàn Sấm nói.

- Hả? Ngươi tu luyện thành công rồi ư?

Hàn Cực Quang hỏi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Hàn Sấm nhìn vào Hàn Cực Quang, tiếp đó đột nhiên quanh thân phóng ra khí tức.

- Hoàng Cực Cảnh?

Đại Thái tử Hàn Trùng lập tức kêu lên.

Trong mắt Hàn Cực Quang thoáng lóe lên vẻ khen ngợi, mà dường như Hàn Sấm vẫn chưa thỏa mãn từ đó, khí tức còn đang tiếp tục kéo lên. Đồng thời, ở chỗ mi tâm hắn, đột nhiên toát ra một ấn ký màu tím.

“Yêu!”

Một chữ ‘Yêu’, nếu như Chung Sơn có mặt tại đây, nhất định liếc mắt một cái liền nhìn ra: Thần Ấn, đây là Thần Ấn giống hệt của Ma Yểm quân đoàn! Hàn Sấm cũng có?

Khí tức càng tăng càng cao, rốt cục đạt tới đỉnh phong, Hàn Cực Quang lộ vẻ mặt ngưng trọng, tiếp đó chăm chú nhìn ngay mi tâm của Hàn Sấm.

- Này, này, này...

Đại Thái tử bị khí tức áp bức không ngừng lui về phía sau.

- Đế... Đế Cực Cảnh?

Đại Thái tử kinh ngạc kêu lên.

- Phù chú của Ma Yểm quân đoàn? Ngươi cũng có?

Hàn Cực Quang trong mắt lạnh xuống nói. Hiển nhiên Hàn Cực Quang cũng có chút hiểu biết về Ma Yểm quân đoàn.

- Ma Yểm quân đoàn kia đều là Thần Ấn cấp thấp, sao có thể sánh với Thần Ấn của ta?

Hàn Sấm thu liễm khí tức, thu hồi Thần Ấn nói.

- Thần Ấn? Ngươi như thế nào lại có thứ này?

Hàn Cực Quang nói giọng lạnh lùng.

- Điều này đại ca không cần quản tới! Lần này trở về, chủ yếu là nghe nói đại ca đụng độ với Chung Sơn, nên về giúp huynh!

Hàn Sấm nói.

- Giúp ta ư?

Hàn Cực Quang lộ ra vẻ mặt không tin.

- Điều đó là tự nhiên! Ai bảo huynh là đại ca của ta chứ? À quên giới thiệu, vị này chính là sư đệ của ta, huynh có thể gọi hắn là Vong Trần. Hắn có thể giúp huynh đánh bại Đại Tranh Hoàng triều!

Hàn Sấm nói.

- À?

Hàn Cực Quang mang theo vẻ mặt trêu tức nhìn về phía người áo bào tím.

Vong Trần? Giúp mình đánh bại Chung Sơn? Hàn Cực Quang sao có thể dễ tin như thế?

- Ra mắt Hàn hoàng đế!

Vong Trần nói với giọng khàn khàn. Trong giọng nói của hắn tràn ngập cảm giác tang thương.

- Ngươi có thể giúp ta đánh bại Chung Sơn à?

Hàn Cực Quang nhìn về phía hắn hỏi.

- Đúng vậy!

Vong Trần nói khẳng định.

- Ngươi dựa vào đâu tự tin như vậy?

Hàn Cực Quang hờ hững hỏi.

- Bởi vì ta rất hiểu biết Chung Sơn!

Vong Trần không nhanh không chậm nói.

- Hiểu biết Chung Sơn? Ha ha...

Hàn Cực Quang cười một tràng dường như phát hiện một chuyện cười hay nhất.

Hiểu biết Chung Sơn? Chung Sơn là một nhân vật cẩn thận như thế, sao có thể dễ dàng bị người hiểu biết như vậy? Nếu đúng như lời Vong Trần nói, thì Chung Sơn kia cũng không thể liệt vào hàng ngũ quân thần đỉnh cấp.

- Không sai! Ta ngoài hiểu biết rõ Chung Sơn ra, còn biết được một nhược điểm của Chung Sơn! Một nhược điểm trí mạng mà không người nào trên Thần Châu này biết!

Vong Trần lại lần nữa nói.

- Nhược điểm?

Hàn Cực Quang nhìn chòng chọc Vong Trần, trong mắt có một loại trêu tức, cũng có một loại tò mò. Người này giọng lưỡi thật lớn! Cả Thần Châu, không ai dám nói hiểu Chung Sơn, nhược điểm ư? Chung Sơn càng được công nhận là không có mảy may nhược điểm!

Hắn lại còn nói Chung Sơn có một nhược điểm trí mạng? Điều này không phải chuyện cười là cái gì? Đương nhiên, đối với nhược điểm trong miệng Vong Trần, Hàn Cực Quang cũng có một phần tò mò.

- - - - - oOo- - - - -
Bình Luận (0)
Comment