Trường Sinh Bất Tử

Chương 979

Thiên đạo hình hắc Long bàn trụ biến mất. Cánh cửa đại điện xông lên tận trời mở ra.

- Cung nghênh Thánh Vương xuất quan, Thánh Vương vĩnh thọ vô biên! Lý Tư dẫn đầu hô lên.

- Cung nghênh Thánh Vương xuất quan, Thánh Vương vĩnh thọ vô biên!

Quần thần cùng quỳ xuống cung bái Doanh xuất quan.

Sau khi hô to, mọi người chậm rãi đợi.

Trong đại điện u ám, chậm rãi vang lên tiếng bước chân.

Doanh, từng bước từng bước đi ra, đến cửa đại điện, một luồng ánh sáng mặt trời chiếu lên người hắn, hhiến Doanh hơi hơi dừng lại.

Ngẩng đầu, Doanh nhìn thoáng qua trời.

Doanh mặc hắc long Đế Vương bào, đầu đội ngọc bình thiên quan màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt, lại hơi có thêm một chút mờ ảo thâm sâu. Hiển nhiên lần này tu vi, cảnh giới lại lần nữa tăng lên.

Nhìn trời, Doanh mới chậm rãi xoay người nhìn bốn phía.

Đầu tiên là đám quan viên Đại Tần. Ánh mắt rảo qua, quần thần Đại Tần đều quỳ một gối trên đất.

Lý Tư, Lữ Bất Vi, Vương Tiễn và các quần thần đều trịnh trọng nhìn về phía Doanh.

- Thánh Vương vạn vạn tuế, vạn vạn tuế! Quần thần hô to.

Doanh không nói gì thêm, mà tiếp tục ngắm nhìn xung quanh, nhìn mấy ngàn khách quý Đại Tần.

- Đại Tần Thánh Vương, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất! Mấy ngàn khách quý trịnh trọng nói.

- Đại Tần Thánh Vương, tiên phúc vĩnh hưởng, thọ cùng trời đất..! Trong Hàm Dương thánh đô, ầm ầm truyền đến tiếng chúc mừng của tất cả khách nhân.

Doanh gật gật đầu.

Cuối cùng, Doanh nhìn về phía bốn người Chung Sơn. Bốn người khách tôn quý nhất.

Bốn người đều mỉm cười nhìn Doanh, Doanh cũng gật gật đầu.

Tiếp đó, Doanh lại lần nữa nhìn về phía một lão thái giám mặc hắc bào.

- Triệu Cao, bắt đầu đi! Doanh giọng điệu nhàn nhạt nói.

- Khởi yến!

Triệu Cao kêu to một tiếng.

Lập tức, toàn bộ Hàm Dương thánh đô nơi nơi đều truyền tiếng khởi yến, cùng với tiếng nhạc tấu lên.

Hàm Dương thánh đô lập tức trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Ngoài điện trên trời, xa xa thị vệ nhanh chóng bài trí bàn ăn.

Đối với phàm nhân mà nói, đây là chuyện rườm rà, nhưng đối với người Thánh đình mà nói, lại quá dễ dàng, phất tay một cái, rất nhiều bàn ăn đã bày xong.

Khách quý nhận được thiệp mời của Đại Tần, đều ở trên quảng trường trên trời, có thể ở gần nhìn thấy Doanh, mà thiệp mời cấp bậc cầng cao thì cách Doanh càng gần.

Đoàn người Chung Sơn, tự nhiên cách Doanh gần nhất.

Đại yến tại ngay quảng trường trên trời, Doanh đặt Cửu Long Thiên Ỷ ở cửa đại điện.

Đoàn người Chung Sơn, Như Lai, Bồ Đề còn có Lam, bốn cái bàn, ngay tại Doanh trước mặt hai bên đặt ở hai bên ngay trước mặt Doanh.

Bồ Đề ở hàng trái vị trí đầu, Như Lai ở hàng trái, vị trí thứ hai, Lam hàng phải ngồi đầu, Chung Sơn hàng phải ngồi thứ hai.

Người Chung Sơn mang tới, tự nhiên ngồi ở bàn phụ sau lưng Chung Sơn.

Doanh nhìn khách quý xung quanh, nâng chén rượu lên, gần như tất cả khách xung quanh đều nhìn chằm chằm Doanh, nhìn thấy động tác của Doanh, tự nhiên toàn bộ ngậm miệng.

Doanh trịnh trọng mở miệng nói: - Đại thọ hôm nay, trẫm xin đa tạ các vị quan khách.

Doanh nói xong, uống vào một ngụm rượu.

- Đại Tần Thánh Vương, vạn thọ vô biên! Các khách nhân nhao nhao giơ rượu lên kính Doanh.

Doanh gật gật đầu. Tiếp đó Doanh không nhìn tân khác còn dư lại nữa, ngược lại nhìn về phía đám người Chung Sơn.

Nhóm người này rất kỳ quái, Như Lai, Bồ Đề, Lam, mỗi người ngồi một bàn, chỉ có bàn của Chung Sơn lại ngồi hai người, trừ Chung Sơn ra, còn có Hạo Mỹ Lệ.

Thấy một màn như vậy, Doanh vẻ mặt hơi động, Doanh biết thái độ làm người của Chung Sơn, không có khả năng lúc này vô duyên vô cớ để một nữ nhân ngồi cạnh hắn, rất không hợp lễ.

Mà nữ tử này, Doanh cũng quen.

- Vị này chính là Thiên Đình Công chúa? Doanh tuy rằng hỏi Hạo Mỹ Lệ, nhưng lại nhìn Chung Sơn.

- Ngọc Đế không tiện đến, phái ta đến Đại Tần, chúc Đại Tần vĩnh thọ vô biên! Hạo Mỹ Lệ hào phóng nói.

Một bên Chung Sơn gật gật đầu.

- Hạo Thiên? Hắn là không tiện đến, tuy nhiên, nếu phái ngươi đến, vậy thì cũng là khách tôn quý của Đại Tần ta. Triệu Cao, kê thêm một cái bàn.

- Vâng! Một bên Triệu Cao lập tức đáp.

- Không cần, ta ngồi bên cạnh Chung Sơn là được rồi. Hạo Mỹ Lệ lập tức kêu lên.

Doanh nhìn lại Hạo Mỹ Lệ, cuối cùng gật gật đầu, dù sao những thứ này đều là nhánh cuối. Mở lại một bàn cũng chỉ nể mặt mũi Ngọc Đế mà thôi.

- Tự thành đại đạo của mình, hắc Long bàn trụ, Doanh, ngươi đã đến một bước kia! Một bên Lam bỗng nhiên nói.

Hắc Long bàn trụ, Chung Sơn biết, chính là hắc Long quay chung quanh thiên đạo vừa rồi, là đại đạo của mình?

Chung Sơn không hiểu, nhưng mà không trở ngại hắn nghe, giờ phút này vẫn chưa ngắt lời.

[CHARGE=3]Như Lai và Bồ Đề cũng đều nhìn Doanh.

- Thiên Đình không phải dễ đúc như vậy, nếu không mấy chục vạn năm này, làm sao chỉ có một cái Thiên Đình của Hạo Thiên chứ?

Một bên Chung Sơn nghe ra, Doanh muốn đúc Thiên Đình, Đại Tần Thiên Đình?

Chẳng lẽ luyện chế Thiên Đình, nhất định phải có đại đạo thuộc về mình hay sao?

Lam gật gật đầu. Doanh nhìn về phía Bồ Đề lão tổ.

- Quỷ Cốc Tử tiên sinh suy tính, hy vọng không tính nhầm cho ngươi! Doanh trịnh trọng nói.

Bồ Đề lão tổ gật gật đầu nói: - Bất kể đúng sai, khắc trong tâm khảm Bồ Đề, Quỷ Cốc Tử làm vậy mà tổn hao nhiều nguyên khí, tại hạ rất là băn khoăn, đợi sau khi Quỷ Cốc Tử tính ứng nghiệm, ta lại bồi thường tổn hại cho Quỷ Cốc Tử tiên sinh.

Doanh gật gật đầu, ý vị thâm trường liếc nhìn Bồ Đề lão tổ.

Người khác nghe không hiểu gì, nhưng đều có thể cảm giác hai người nói về một chuyện trọng đại.

Một bên Chung Sơn cũng không hỏi nhiều, chỉ ghi tạc trong lòng, Quỷ Cốc Tử suy tính? Hắn chính là chiếm được bát quái đồ soán mệnh thuật của Phục Hi, mặc dù như vậy, cũng còn tổn hại tinh khí nhiều như vậy, rốt cuộc suy tính chuyện lớn gì?

Tiếp đón xong Bồ Đề, Doanh lại lần nữa nhìn về phía Như Lai.

- Phật tổ Như Lai, không biết thái độ Đại Lôi Âm Tự ra sao? Doanh hỏi.

- Cùng ngươi chung đường! Như Lai thản nhiên nói.

- Là ý tứ của ngươi? Doanh nhìn chằm chằm Như Lai hỏi.

- Là ý của ta, cũng là ý tứ của A Di Đà Phật! Như Lai trịnh trọng gật gật đầu.

- Tốt! Doanh vui sướng hét lớn một tiếng. Như Lai gia gật đầu.

Cuối cùng, Doanh mới đưa mắt nhìn về phía Chung Sơn.

- Chung Thánh Vương, đại yến của Doanh ngươi cũng dành thời gian đến, Doanh rất vinh hạnh, nghe Quỷ Cốc Tử tiên sinh tính, chiến dịch Nữ Oa giới ngày đó, thu hoạch lớn nhất, không phải Doanh, không phải Quỷ Cốc Tử tiên sinh, mà lại là Chung Sơn ngươi, Doanh chưa bao giờ nhìn lầm ngươi, Doanh mời ngươi một ly! Doanh bưng chén rượu được rót đầy lên kính.

Đây là chén rượu đầu tiên Doanh kính riêng một người.

Gần như mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn. Mấy ngàn khách quý phần lớn không biết Chung Sơn, giờ phút này nhìn thấy thái độ của Doanh, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, người này? Lẽ nào còn được Doanh coi trọng hơn cả Bồ Đề sao?

Nếu không vì sao Doanh chưa kính người khác mà lại kính Chung Sơn trước?

Như Lai và Bồ Đề lão tổ cũng đều tò mò với Chung Sơn, mà Tôn Thân sau lưng Bồ Đề lão tổ sắc mặt trở nên khó coi.

Tôn Thân và Chung Sơn mặc dù không nhiều lần gặp mặt, nhưng mà trong đầu lại có một phần trí nhớ đến từ tiểu thế giới. Mới bắt đầu là Cổ Huyền si ngốc, về sau lại đến thiên hầu Cổ Huyền, rồi đến Hầu tộc Chí Tôn Thân Tề Thiên, cuối cùng đến mình bây giờ, dường như cho tới bây giờ chưa từng chiếm được tiện nghi trên tay Chung Sơn. Thậm chí, ngay từ đầu địa vị của Chung Sơn chỉ như con kiến hôi, không ngờ từng bước vượt lên đầu mình.

Điều này làm cho Tôn Thân trong lòng rất không thích, cũng có một phần oán hận với Chung Sơn.

Về phần người cuối cùng là Lam, Lam cũng tò mò nhìn về phía Chung Sơn. Lam biết thái độ làm người của Doanh, khi tranh hùng, cho dù Thánh nhân cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt gì, nghe nói lần trước ở Nữ Oa giới, Doanh từ trong tay ba gã Thánh nhân đoạt đi Phục Hi Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Nhưng dù thu hoạch như thế, không ngờ cũng không bằng tên Đại Tiên trước mặt này, thật sự không đơn giản.

- Vận khí mà thôi! Chung Sơn nâng chén nói.

Chung Sơn chưa hề phủ nhận, dù sao phủ nhận cũng không có ý tứ, tuy rằng mặt ngoài Chung Sơn lấy được không nhiều, nhưng chỉ có Chung Sơn là rõ, ở mặt sau, Chung Sơn có rất nhiều rất nhiều thu hoạch tầm như Tiên Thiên Bát Quái Đồ, chẳng hạn như là Hồ giới? Chẳng hạn như Phong Trủng Cương Vực? Còn có một ít vật mờ mịt khác.

Hai người cùng nhau đối ẩm, một mình Doanh kính Chung Sơn, lại theo thứ tự kính Lam, Bồ Đề lão tổ và Như Lai Phật Tổ.

Tiếp theo, Doanh quay sang Triệu Cao nói: - Đem ra đi!

- Vâng! Triệu Cao đáp.

Doanh nhìn mọi người một cái, trịnh trọng nói: - Chư vị có thể tới Đại Tần, Doanh ghi tạc trong lòng, đương nhiên, cũng không thể để cho chư vị đến không, kế tiếp, Doanh cho lấy ra một vật trợ hứng mọi người.

Mà lúc này, Triệu Cao cũng mang theo rất nhiều thị vệ chậm rãi nâng một vật cao tới mời trượng đi ra. Vật bị vải đen che lại, không nhìn rõ bên trong.

Vật hình trụ cao mười trượng, đường kính cũng mười trượng.

- Ầm! Vật hình trụ đặt xuống quảng trường, Triệu Cao vung tay lên, thị vệ ngay lập tức kéo vải đen xuống, lập tức lộ ra một vật hình trụ phát ra ánh sáng chói mắt, dường như chế tạo từ hoàng kim vậy, vô cùng chói mắt, hơn nữa ánh sáng vàng liên tục lóe lên rực rỡ xa hoa.

Phần lớn người ở đây không rõ đây là cái gì. Trong mắt lộ ra vẻ tò mò. Lam, Bồ Đề lão tổ và Như Lai Phật Tổ lại mang vẻ mặt ngưng trọng.

- Doanh, đúng là đại thủ bút! Lam bỗng nhiên mở miệng nói.

- 9 vạn tuổi đại thọ, chỉ có một lần! Doanh lắc đầu cười nói.

Chung Sơn không hiểu gì, nhưng có thể cảm giác được hình rực rỡ này phát ra năng lượng vô cùng khổng lồ, cho dù Bát Cực Thiên Vĩ trong Nê Hoàn Cung, giờ phút này nhìn thấy cũng lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Ngay lúc Chung Sơn nghiên cứu, bên tai truyền đến tiếng Thi tiên sinh truyền âm.

- Thánh Vương, đây là vận số phong cấm, lấy vận số làm tường giam, phong cấm một ít linh vật thượng cổ.

Thi tiên sinh giải thích nói.

- Vận số!

Đúng vậy, màu sắc chói mắt, cảm giác giống như là vận số, chỉ là khí số trước kia Chung Sơn nhìn thấy đều là hình cầu, bình thường đều như mặt trời nhỏ, mà hình trụ như thế này lại chưa nhìn thấy bao giờ.

- Một ít linh vật Thượng cổ giống như dạng hoa vừa hiện, chỉ có thể xuất hiện trong thời gian ngắn, không thể bảo tồn được, bởi vậy liền xuất hiện loại phương pháp dùng vận số phong cấm linh vật thượng cổ, để bảo lưu lại tất cả khí tức của linh cổ thượng vật lại, mà linh vật thượng cổ đều là tồn tại nhất đẳng của thế gian. Thi tiên sinh giải thích.

Hiển nhiên, đối với một ít tri thức thượng cổ, vẫn là Thi tiên sinh hiểu rõ và tỉ mỉ nhất.

- Mở ra! Doanh trịnh trọng nói.

- Vâng! Triệu Cao tuân lệnh nói.

Mà lúc này, gần như tâm thần của mọi người đều bị vật thể trung tâm hấp dẫn, cái này rốt cuộc là cái gì?

Triệu Cao đi đến gần, tay lóe lên ánh sáng vàng, một chỉ điểm tới vật hình trụ kia.

- Thình thịch!

Dường như vật hình trụ kia cực kỳ yếu ớt vậy, vang lên một tiếng thật lớn, ánh sáng vàng bắn ra bốn phương tám hướng, bắn thẳng tới thân thể mỗi tân khách.

- A!

Có người hoảng sợ kêu lên, nhưng ngay sau đó, cũng không có thương tổn như trong tưởng tượng, ngược lại vô cùng thoải mái. Vận số vào cơ thể, tinh lọc thân thể. Làm sao có thể để lại thương tích? Nhiều vận số như vậy nổ tung, coi như là lễ vật đáp lại đầu tiên của Doanh cho mọi người.
Bình Luận (0)
Comment