Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118: Dầu Muối Không Ăn!

Chương 118: Dầu Muối Không Ăn! Chương 118: Dầu Muối Không Ăn!Chương 118: Dầu Muối Không Ăn!

Lý Mộ Cẩn theo ra, cười nói: "Ngươi kiêng kị chuyện móc nối quan hệ với đám đệ tử ở Thanh châu như vậy?”

Thẩm Nghi dừng bước, quay đầu lại chậm rãi nói: "Quan hệ với các ngươi tốt thì đúng là tốt thật, chỉ sợ dùng nhiều, ta lại phải đổi họ mà thôi."

Giống như vừa rồi, mười năm thuốc tắm được chuyển thành Tụ Khí Đan.

Đúng là theo quy củ, hoàn toàn có loại chuyện này, nhưng người khác không đề cập tới thì chính là không có.

Y phục sẽ có người khác lấy, võ học cũng có người đã sớm sao chép giùm cho...

Dường như chỉ cần có chút bối cảnh, thì những việc vụn vặt này sẽ bị một bàn tay vô hình lặng yên làm cho thỏa đáng thay ta.

Không ai không thích thoải mái, nhưng chuyện gì cũng vậy, đều có cái giá của nó cả.

"Ngươi phân tách rạch ròi như vậy để làm gì?" Lý Mộ Cẩn lười biếng vươn vai, sau đó nháy mắt mấy cái nói: "Dựa theo ý tứ của tiểu tử Lý Tân Hàn kia, hắn muốn mời ngươi về làm cung phụng nhà chúng ta, còn muốn gả muội muội cho ngươi nữa, nói không chừng về sau, chúng ta có thể thành người một nhà."

Thẩm Nghi nhìn đôi mắt lóe sáng của nàng, thoáng suy nghĩ một lát, trong giọng nói lại nhiều thêm vài phần nghiêm túc: "Vẫn nên phân tách rõ ràng một chút sẽ tốt hơn."

"Xì, quá nhàm chán." Lý Mộ Cẩn chắp tay sau lưng, đi ở phía trước: "Ta dẫn ngươi đi xem chỗ ở. Phỏng chừng vài ngày sắp tới, mấy người bọn họ sẽ phải ở lì bên trong y quán, ngươi đành tự mình thu xếp một đoạn thời gian vậy."

Trong nháy mắt khi nàng xoay người, giọng điệu lại trở về như lúc bình thường, vẫn là dáng vẻ trêu tức không đứng đắn và hai tròng mắt hơi nheo lại kia.

Lý Mộ Cẩn đi ở phía trước, suy nghĩ miên man.

Đúng là tính cách tên đệ đệ kia của nàng rất lỗ mãng, nhưng ánh mắt thật không tệ.

Ban đầu, nàng vẫn cho rằng thái độ của Lý Tân Hàn đối với Thẩm Nghi có chút coi trọng quá mức, nhưng trải qua chuyến đi đến Thủy Vân hương này, trình độ của Thẩm Nghi lại thật sự được chứng miinh rồi.

So với thủ đoạn bộc trực thẳng thắn, thậm chí là thô bạo, trực tiếp hứa hẹn sẽ cho đối phương "địa vị" và 'nữ nhân" của đệ đệ, Lý Mộ Cẩn càng quen với phương thức kéo gần quan hệ trước, dùng tư thái tùy tiện để xóa đi sự kiêng kị đối với thế gia trong lòng loại thiên tài bân hàn này hơn. Khiến cho đối phương cảm thấy nàng không khác gì hắn, cũng là một võ phu hăng hái, là một đồng nghiệp hiểu thấu đối phương, thậm chí còn là một đối tượng có thể trở nên cực kỳ thân thiết.

Lại trong lúc vô tri vô giác, để cho hắn được trải nghiệm chỗ tốt của nhóm "Đệ tử thế gia", đợi cho đến lúc đối phương quen rồi, không cần biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ít nhất là trong mắt người khác, trên người Thẩm Nghi đã dán nhãn Lý gia rồi.

Từ trước đến nay, nhóm đệ tử Thanh châu bọn họ vốn có ân báo ân, cho nên lòng cảm kích khi nàng cúi đầu là chân tâm thật ý.

Chuyện nàng nguyện ý chia sẻ tài nguyên nhân mạch mà Lý gia đang nắm giữ với Trâm Nghi cũng là thật, thậm chí nàng còn có thể cho đối phương nhiều hơn thế nữa, cái khác không nói, ít nhất là trước khi Trâm Nghi đột phá Ngọc Dịch viên mãn, hắn cần vô số bảo dược, Lý gia bọn họ đều có thể bao hết.

Đương nhiên, ý nghĩ muốn thu hắn làm thuộc hạ dưới trướng, để cho mình sai khiến cũng thật đến không thể thật hơn.

Đây là một loại bản năng mưa dầm thấm đất, đã khắc vào trong xương cốt của các nàng, kể từ lúc bọn họ còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Nhưng vẫn có một chuyện làm Lý Mộ Cẩn không ngờ tới, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, Trâm Nghi đã có phản ứng rồi, hơn nữa hắn còn khéo léo từ chối nàng nữa.

Lại liên tưởng tới chuyện lúc trước, khi đối phương liên tục đẩy bàn tay của nàng ra đến mấy lần... Lý Mộ Cẩn chợt hiểu rằng, ngay từ đầu, tiểu tử Bách Vân huyện này đã không tin tưởng hai người bọn họ là kẻ chung đường.

Đúng là... đầu muối không ăn.

Lý Mộ Cẩn có chút đau đầu rồi.

Dường như trên người Thẩm Nghi có một loại sức mạnh không thể nói rõ ra, dù hắn một mình đi tới Thanh châu, không phụ thuộc vào người bên ngoài, vẫn có thể đứng vững gót chân.

Đến đây, đúng là trong lòng nàng cũng sinh ra một chút thưởng thức, nhưng đương nhiên, xen lẫn với đó là nghi hoặc.

Rốt cuộc... lòng tự tin của hắn là ở đâu ra?

Phương Hằng cũng có xuất thân bần hàn, tuổi tác lại tương đương với Thẩm Nghị, rõ ràng đối phương phải ngâm thuốc mấy năm mới thành công đột phá sơ cảnh, bây giờ đã là Ngọc Dịch trung kỳ.

Thiên phú như vậy, thực sự khiến người ta rung động, thậm chí còn làm lão phụ thân nhà nàng thèm nhỏ dãi.

Nhưng kết quả thì sao, đừng nhìn sau khi gã chém yêu trở về, lập tức được Tổng binh thu làm đệ tử, đó đều là chuyện của sau này. Nếu trước đó, gã thật sự chết đi trong tay con yêu ma Ngọc Dịch hậu kỳ kia thì sao?

Thật hiển nhiên, trong hoàn cảnh ấy, nếu bản thân có một chút sai lầm, người chết thì đã chết rồi, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên cõi đời này nữa.

Muốn phục chế lại con đường của gã, chỉ sợ chính bản thân gã cũng chưa chắc đã làm được, huống chi Thẩm Nghi còn kém Phương Hằng kia một chút?

Lý Mộ Cẩn đứng trước một dãy biệt viện, quay đầu nhìn vê phía Thẩm Nghi.

Đối phương sẽ nhanh chóng biết thôi, sẽ biết diện mục chân thật của Trấn Ma ti này lạnh lùng đến cỡ nào, đó là thực sự không coi những người mình đang sử dụng là một con người.

Đúng là ở nơi này có vô số trân bảo, nhưng phía dưới lại chôn một núi thi hài.

Lấy ví dụ như hai tỷ đệ nhà nàng đi, dù có người trong nhà giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn suýt chút nữa là chết ở Thủy Vân hương. Về phần những người không có bối cảnh, nhiều năm trôi qua như vậy, cũng chỉ có mấy người là lăn lộn được đến khi có tên có tuổi mà thôi.

"Cứ ở đi, có gì cần cứ nói cho ta biết." Đối phương không muốn, Lý Mộ Cẩn cũng không tiện cưỡng cầu, nàng lười biếng duỗi eo một cái, rồi khoát tay: "Đi ngủ bù đi."

Chờ nàng đi xa, Thẩm Nghi mới quay người tiến vào thiên viện. Nơi này có tổng cộng là tám gian phòng, bức tường vây bên phải đi thông tới biệt viện kế tiếp.

Đây mới là chỗ ở của giáo úy Trấn Ma tỉ.
Bình Luận (0)
Comment