Chương 142: Hối Hận!
Chương 142: Hối Hận!Chương 142: Hối Hận!
"Ngaol"
Mưa phùn rơi nghiêng, mỗi một giọt đều chính xác rơi xuống người Đà Long.
Vào khoảnh khắc ấy, con đại yêu ngàn năm đến từ Dương Xuân giang lại liên tục bị những giọt mưa kia nện cho phải liên tiếp lui về phía sau.
Đồng thời, ngọn lửa yêu diễm nọ lại tùy ý thiêu đốt món bảo giáp quý giá nhất trên người nó, và gần như trong nháy mắt sau, đã bao phủ toàn bộ thân thể nó.
Trong sân chỉ còn lại tiếng kêu rên khiến người ta run rẩy.
Đúng vào lúc này, thanh niên vốn đang khoanh tay đứng thẳng kia, lại bỗng đưa mắt nhìn về phía này, và giơ bàn tay lên.
Nộ Kiếm trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu của mình, cũng không biết từ lúc nào chỉ biết ở thời điểm lão nhìn lên, thì vô số những điểm màu đỏ tươi đã xuất hiện trên đó, thậm chí chúng còn đang vận sức chờ phát động rồi.
Đôi mắt đục ngầu của lão càng thêm ảm đạm.
Bàn tay thoát lực, thanh trường kiếm dài năm thước thuận thế mà chạm đất, phát ra một tiếng vang giòn.
Cũng không phải lão đang sợ hãi, chỉ là vào khoảnh khắc này, hết thảy mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa mất rồi.
Dưới tâng cương khí này, khoảng thời gian ba nén hương ngắn ngủi mà lão tích góp nhiều ngày mới tranh thủ được, lại có vẻ dư thừa.
Nộ Kiếm trưởng lão đột ngột dừng hành động lại, rốt cục cũng giúp Hồng Lỗi được nhẹ nhõm hơn một chút. Gã thoáng lui về phía sau mấy bước để điều chỉnh khí tức, lúc này bàn tay cầm đao đã bị kiếm cương chấn đến tê dại cả rồi.
Rào rào —— Ngay sau đó, mười mấy sợi xiềng xích đã bay đến, cuốn lấy tứ chỉ và phần eo của vị lão nhân tóc bạc trước mắt. Nhóm Kim Điêu giáo úy hung hăng phát lực, dứt khoát nắm lấy cơ hội không dễ có được này, cuối cùng cũng kìm hãm được đối phương phải đứng nguyên tại chỗ.
Nộ Kiếm trưởng lão vẫn bày ra tư thế bình thản, không thèm để ý đến bọn họ. Lão chỉ cúi đầu nhìn thanh trường kiếm trong tay một cái thật sâu.
Khi đối mặt với người bạn già đã bầu bạn bên mình suốt ba trăm năm qua, bỗng nhiên trong đôi mắt đục ngâu kia lại lóe lên một tia căm hận.
Hai chữ "Thanh Phong” trên thân kiếm, phảng phất như một cơn ác mộng ghim sâu vào trong lòng lão.
"Hối hận không nên vào Kiếm trì lấy ngươi." Dường như cổ họng đã thật lâu rồi không dính ướt, khiến cho giọng nói trở nên cực kỳ nhỏ lại khàn khàn kia, còn mang theo một loại cảm giác tự giễu nông đậm.
Nghe được cái tên Kiếm trì này, đám đông giáo úy đều lộ vẻ mặt dị thường.
Phải biết rằng, chốn bảo địa ấy đã trợ giúp Thanh Phong sơn kia thai nghén ra khá nhiều Ngưng Đan cao thủ, cũng trợ giúp bọn họ kéo dài được mấy ngàn năm phồn thịnh, trở thành một đại phái lừng lẫy nổi danh ở Phương thành Thanh châu, ngay cả bọn họ cũng từng nghe nói đến nó.
Hồng Lỗi như đoán được điều gì, ánh mắt thoáng có chút phức tạp nhìn sang. Đối phương cấu kết với yêu ma, lại sắp hao hết sinh cơ, còn suýt chút nữa đã khiến bọn họ tổn thất nặng nề, vốn dĩ gã cũng không cần phải nhiều lời với một người sắp chết, nhưng không hiểu sao vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Trấn Ma ti khổ thì khổ thật, tính mạng như mành treo chuông, sống nay chết mai cũng khó mà nói được, nhưng ít nhất là một thân tu vi này..."
Lời nói đột ngột im bặt, bởi vì Nộ Kiếm trưởng lão bên kia vừa đâm thân kiếm xuống dưới đất, lại lập tức nâng chưởng lên, dứt khoát vỗ tới, khí thế dũng mãnh toàn thân nhanh chóng hội tụ tại lòng bàn tay.
Rắc! Thanh trường kiếm dài năm thước kia vừa bị đánh gấy từ khoảng giữa.
Mái tóc bạc thưa thớt nhẹ nhàng bay trong gió, khuôn mặt già nua kia càng tiều tụy đến khó tin, hai con ngươi đục ngầu bị một lớp màng trắng [1] bao trùm, hoàn toàn không còn sinh cơ nữa.
[1] : có thể tưởng tượng lớp màng trắng này như đôi mắt của người bị đục thủy tinh thể.
Phía dưới vách núi, một đám đệ tử cầm đuốc trên tay, đang vội vàng muốn bỏ trốn, lại dân dân dừng bước, sắc mặt đầy đau khổ.
Nộ Kiếm trưởng lão từng nói, đợi đến khi lão cùng với con yêu ma kia triền đấu với người của Trấn Ma ti, bọn họ nhất định phải chạy nhanh một chút... Nhưng bọn họ vừa rời khỏi con đường nhỏ đi xuống sườn núi bên này, đã trông thấy hình ảnh vị lão nhân kia tự sát.
Bọn họ nhìn lên mảnh cương khí vẫn còn lơ lửng trên không trung xa xa, màu đỏ tươi đẹp đẽ ấy lại làm tâm thần người ta lo sợ không yên.
Vị lão nhân kia đã dùng phương thức như vậy, để nhắc nhở bọn họ hãy dừng bước lại.
Bởi vì thanh niên mặc áo đen đang hùng hổ vung đao kia, lại dũng mãnh đến mức có thể đối đầu với con yêu ma lúc trước, còn đủ sức áp chế Nộ Kiếm trưởng lão từ khoảng cách xa như vậy, mà vẫn còn dư lực... đương nhiên đối phương sẽ không ngại gọi thêm một cơn mưa rào khác bay tới, nghiên nát đám người bọn họ.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng kêu rên chợt truyền đến vang vọng cả sườn núi!
Một bóng người vừa lao khỏi ngọn lửa quỷ dị đằng kia khiến da đầu người ta phát lạnh.
Thật khó để hình dung bóng người kia, nếu nói là thương thế nghiêm trọng, sâu có thể nhìn thấy tận xương, không bằng nói là một bộ xương có dính mấy miếng da thịt trên đó sẽ dễ hình dung hơn.
Ở thời điểm hiện tại, lớp bảo giáp trên người Đà Long đã bị tàn phá nặng nề, mười không còn được một, cái đầu dẹt đã mất đi non nửa, dường như non nửa kia đã bị ngọn lửa hừng hực ấy thiêu rụi rồi.
Trong mắt nó chỉ còn lại duy nhất một bóng người cao lớn kia.
"Chết cho tal!!"
Nó dùng cả tay lẫn chân để chạy đi nhanh hơn, chỉ cần tới gân hắn thêm chút nữa, là có thể hung hăng siết chặt thân thể hắn trong tay mình, để lửa giận ngập trời hóa thành lực đạo hùng hồn, triệt để rơi vào điên cuồng, xé nát đối phương.
Nhịp hô hấp của Thẩm Nghi vẫn vững vàng bình thản, hắn chăm chú nhìn vào Đà Long đang hung hăng lao đến, đột nhiên hai chân sải bước tới.
Năm ngón tay siết chặt, cổ tay áo đã rách tung bay.
Đánh ra một quyền! Chỉ thẳng vào kinh mạch xuất hiện trên người Đà Longl