Chương 20: Dự Định Của Thẩm Nghỉ!
Chương 20: Dự Định Của Thẩm Nghỉ!Chương 20: Dự Định Của Thẩm Nghỉ!
Trân Cẩn Du lập tức đẩy cửa phòng, cầm theo bát cơm đi tới bên cạnh chiếc bàn gỗ kia, ngôi xổm xuống, rụt rè nhếch khóe môi lên, trong sự điêm tĩnh, văn nhã lại có thêm một chút ngọt ngào.
Từ trước đến nay, nàng luôn là đứa ngoan ngoãn nghe lời huynh trưởng nhất, không muốn lại mang thêm phiền toái đến cho một người vốn đã luôn lao lực, lo âu như đối phương. Nhưng điều ấy lại không có nghĩa là nàng không có suy nghĩ của riêng mình.
Ví dụ như hôm nay chẳng hạn, hành động vừa rồi của huynh trưởng tất sẽ làm thủ trưởng của huynh ấy có chút vướng mắc, trong lòng sinh ra khoảng cách.
Nếu huynh ấy làm như vậy, thật sự vì đê phòng hái hoa tặc thì cũng thôi. Nhưng trong mắt Trần Cẩn Du, người có thể chú ý đến một chút mất mát, bi thương trong mắt những tiểu cô nương khác, ở thời điểm nàng được huynh trưởng nâng dậy, tại mảnh đất vườn rau đẳng sau quán trà kia, còn là người nguyện ý tạm thời đảm đương vai trò làm huynh trưởng của các nàng, dù có xấu xa thì có thể xấu xa đến mức nào chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lại tò mò nhìn về phía đối diện, vừa vặn lại đối diện với ánh mắt của Thẩm Nghi đang nhìn qua.
Hai người nhìn nhau cười.
"Răng rắc". Trần Tể nắm chặt đôi đũa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chăm chằm vào Thẩm Nghi.
Cẩu tặc! Ngươi không phải loại người như vậy? AI Ngươi thực sự không phải loại người như vậy hả?
"Ăn cơm." Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Hiện giờ hắn chỉ còn thừa lại có một năm thọ nguyên, dù muốn cũng chẳng nổi lên được loại tâm tư kia đâu.
Chẳng qua hôm nay thu được cuốn Phong Lôi Bảo Quyển, tâm tình sung sướng, lại cảm thấy dường như cô nương này có rất nhiều tâm tư, nhưng cứ ra vẻ ngây thơ, hồ đồ, có chút thú vị nên mới nhìn một cái mà thôi.
Dù sau này, hắn may mắn, có thể kéo dài được thọ nguyên, nếu thật sự muốn tìm một người... hoặc là mấy người, thì Thẩm Nghi hắn cũng thích loại nữ nhân có dáng vẻ đầy đặn nở nang một chút, tuổi hơi lớn một chút, trong mắt bớt đi một chút đơn thuần, nhiều ra vài phần quyến rũ cơ.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Thẩm Nghỉ chợt phản ứng lại, chờ một chút... Tinh nguyên luyện thể, phàm thai đỉnh phong! Chẳng lẽ cái này không gia tăng tuổi thọ sao?
Rõ ràng ta tới công viên đánh Thái Cực Quyền cũng có thể sống lâu thêm hai năm mà?
Ngay sau đó, phần tin tức đã bị lãng quên khi hắn quá mức trầm mê với sơ sảnh, cũng từ từ xuất hiện.
[ Thọ nguyên còn thừa lại của bản thân: Hai mươi mốt năm ]} ...
Hai mươi năm thọ nguyên, nói dài cũng không dài, nhưng đối với Thẩm Nghi ở thời điểm hiện tại, đây tuyệt đối là một niềm vui bất ngờ cực lớn.
Lúc hắn xuyên qua đến nơi này, tiền thân cũng chỉ để lại cho hắn hơn ba mươi năm tuổi thọ mà thôi, tính toán cẩn thận một chút, có vẻ như tên kia chỉ hơn năm mươi tuổi đã mất mạng rồi.
Đúng là một tên quỷ đoản mệnh mà.
Bởi vậy, cái gọi là đại nạn sắp tới kia chính là số trời.
Chung quy lại, dưới sự trợ giúp của Phong Lôi Bảo Quyển, hắn miễn cưỡng đã luyện thân thể đến trình độ viên mãn, nhưng tới cuối cùng, vẫn bị giới hạn trong phạm trù của phàm nhân.
Có thể kéo dài đại nạn ra thêm một chút đã là chuyện rất không dễ dàng rồi.
Thẩm Nghi thu lại tâm thần, tuổi thọ gia tăng, tâm tình thoải mái, đã khiến hắn càng thêm chờ mong đối với chuyến tuần tra của Trấn Ma tỉ vào một tháng sau.
Đương nhiên, trước đó hắn còn phải chuẩn bị xong hai chuyện.
Thứ nhất là thực lực.
Phải biết rằng, Đại Càn triêu sáng lập ra Trấn Ma tỉ, lại cấp cho bộ phận này quyền hạn độc lập bên ngoài triều đình.
Người có phẩm cấp thấp nhất trong đó, dù dưới tay chẳng có binh tướng gì, cũng được đặc biệt phong làm Thất phẩm giáo úy, chức vị ngang hàng với huyện thái gia của Bách Vân huyện.
Ngẫm lại mới thấy, chỉ một tay giáo úy bình thường thuộc Trấn Ma tị, lại có thể tùy tiện tặng Phong Lôi Bảo Quyển cho Trân Tể, chỉ vẻn vẹn vì đối phương có thiên phú không tệ... nghĩa là muốn gia nhập vào đội ngũ của đám người này, hắn nhất định phải thể hiện ra chỗ bất phàm của bản thân.
Sơ cảnh... hoặc là càng cao hơn ư?
Thẩm Nghi không quá xác định, nhưng tu vi cao một chút cũng chẳng có hại gì. Tuy hiện giờ trong tay hắn không có công pháp, cũng không có bảo dược, nhưng lúc trước, hắn có thể lĩnh ngộ được võ học sơ cảnh từ Phục Yêu Đao Pháp, lúc này lại có nửa bản Phong Lôi Bảo Quyển trên tay, chỉ cần chịu bỏ ra thọ nguyên, khẳng định sẽ thôi diễn ra một ít manh mối.
Nghĩ tới đây, Thẩm Nghi lại đưa mắt nhìn về phía giao diện, hơi có chút đau lòng. Vừa rồi hắn còn cảm thấy mình mới kiếm được chút tiền của phi nghĩa, sẽ thoải mái được một đoạn thời gian, ai dè chỉ ăn cơm một bữa, lại biến thành kẻ nghèo kiết xác mất rồi.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: mười bảy năm ]