Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Hổ Đã Cắn Câu!

Chương 206: Hổ Đã Cắn Câu! Chương 206: Hổ Đã Cắn Câu!Chương 206: Hổ Đã Cắn Câu!

Tiếng mưa gió vốn đang dồn dập rơi xuống, lại đột nhiên ngưng bặt.

Chỉ thấy một bộ móng vuốt chậm rãi thò ra từ phía sau cây đại thụ có treo bộ thi thể khổng lồ của con hổ yêu kia. Rất nhanh, một thân hình to lớn có thể làm người ta sợ hãi ngay khi vừa thoáng bắt gặp, đã xuất hiện từ trong bóng tối, tấm lưng cao ngất, đường cong cơ bắp gồ lên, tựa như tinh thiết hun đúc mà thành.

Dù nó đang khom lưng xuống, nhưng toàn bộ thân thể vẫn cao chừng một trượng sáu (khoảng 5,33 mét).

Trong đôi đồng tử dựng thẳng của nó dâng lên một quầng sáng, nó nhìn chằm chằm vào bộ thi thể của hổ yêu đang gần mình trong gang tấc, trong mắt chẳng những không có phẫn nộ, ngược lại còn lóe lên ý cười dữ tợn: "Chết hay lắm, tên ngu xuẩn không hiểu quy củ."

Bảo dược nhân thể hùng hậu như vậy, đâu phải thứ mà một tên phế vật đi theo đằng sau nhặt chút cơm thừa canh cặn như con hổ yêu kia có thể mơ ước?

Đúng lúc này, một cánh tay càng to lớn hơn nhẹ nhàng đặt lên vai nó, đồng thời một giọng nói khàn khàn truyền đến: "Nếu tốt như vậy, vì sao ngươi không đi cùng nó?”

Hai cái đầu hổ to như cái đấu lập tức liếc mắt nhìn nhau: "Xùy!"

Gần như đồng thời, cả hai con đều lộ ra hàm răng nanh nhuốm máu, dù vẫn chưa được củng cố vững vàng, nhưng rõ ràng là khí tức mênh mông thuộc vê Ngưng Đan cảnh trên người chúng nó vừa cứng rắn va chạm vào nhau.

Một lát sau, con hổ yêu cao lớn hơn kia khẽ cười gắn rồi ngẩng đầu nhìn lên nói: "Ngươi định tiếp tục kéo lấy bộ thân thể trọng thương của mình, trốn ở trên cây run lẩy bẩy, chờ mong hai đứa chúng ta tự giết lẫn nhau, sau đó, ngươi sẽ nhân cơ hội này để hoảng hốt chạy trốn như một con chó ư?”

Nó nói xong, lập tức buông huynh đệ của mình ra, nhìn chằm chằm vào ngọn cây phía xa, vẻ mặt mang theo vài phần đùa cợt: "Ra đi, ta đã ngửi thấy mùi của ngươi rồi."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên ở phía sau lưng hai con hổ yêu này lại vang lên một giọng nói có phần hơi nghi hoặc: "A?"

Kèm theo tiếng nói, là cảm giác đau nhức khi bị lưỡi đao đâm thẳng vào lưng.

Chỉ thấy một thanh hắc đao vừa lặng yên chui vào phần lưng của con hổ yêu cao ngất kia. Phần cơ bắp rắn chắc trên người nó kẹp chặt thanh ô đao, nhưng không cách nào ngăn cản huyết dịch trong cơ thể mình bị nó hút đi. "Grào!" Dưới cơn đau đớn kịch liệt, tóc gáy con hổ yêu cao lớn kia dựng đứng lên, nó đột ngột quay đầu lại, phát ra tiếng rít gào điên cuồng!

Chỉ thấy bộ y phục màu mực bay lên, thanh niên tuấn tú đằng sau lưng nó trực tiếp buông chuôi đao ra, bàn tay với một tâng huyền quang hung ác võ tới!

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân hình Thẩm Nghi khá là nhỏ bé ở trước mặt Hổ lão đại, nhưng chính bộ thân thể nhỏ bé kia lại vững vàng chiếm cứ thượng phong trong hồi tranh đấu.

Huyền quang xuất hiện, năm ngón tay thon dài liên tiếp để lại dấu vết trên thân thể hổ yêu.

Tử tịch chi ý dung nhập vào cơ thể, từng bước chiếm đoạt kinh mạch trong người nó.

Sinh Tử Thiên Thân và Tiệt Mạch Cầm Long kết hợp lại, trực tiếp phát huy ra hiệu quả vượt xa lúc trước.

Vốn dĩ đám yêu ma đều lấy lực đạo làm sở trường, huống chi là con hổ yêu Ngưng Đan cảnh đã có tư cách xưng Quân này? Nhưng ở trước mặt đôi nhục chưởng kia, Hổ lão đại lại bị đập cho phải liên tiếp lui về phía sau, toàn thân tê dại, mơ hồ có cảm giác đau đớn ập tới.

Hiển nhiên, nó đã trúng phải thủ đoạn phong cấm nào đó rồi.

Sắc mặt nó đột ngột biến đổi, rốt cuộc cũng nhận ra một điểm gì đó không ổn trong chuyện này.

Chưởng lực mạnh mẽ như vậy, nào phải công kích mà võ phu Ngọc Dịch cảnh có thể làm ra?

Dù đối phương không đánh lén, khẳng định là uy lực của một chưởng này cũng không yếu hơn nó quá nhiều.

Là khổ luyện thối thể?

"Gào!" Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, thanh trường đao trên lưng Hổ lão đại điên cuồng run rẩy. Đó là dấu hiệu cho thấy cơ bắp đang phát lực.

Chỉ thấy cẳng chân hổ rắn chắc trực tiếp đạp mạnh xuống đất, rốt cục nó cũng ổn định được thân hình, trên cánh tay lóe lên một mảnh kim quang chói mắt, trực tiếp phát ra một luồng cương khí ngưng kết như thực chất.

Nó lập tức giơ hai tay lên ngang trước người, bảo vệ cái đầu, lại đứng vững theo thế cọc [1], chuẩn bị đón đỡ một chưởng của Thẩm Nghil Đúng vào lúc này, con hổ yêu trẻ tuổi kia lại đột nhiên xông tới, giơ chân đá thẳng vào sau lưng huynh trưởng nhà mình.

Cử động này của nó, đừng nói là Hổ lão đại, ngay cả Thẩm Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc.

Hắn nhìn bóng hổ khổng lồ vừa mất đi khống chế, trực tiếp ngã về phía mình, giống như Thái Sơn áp đỉnh kia, rơi vào tình huống này, muốn tránh cũng không thể tránh được, vì vậy cứ dứt khoát thu chưởng lại, đổi thành khuỷu tay huých thẳng vào mặt đối phương.

Cùng lúc đó, con hổ yêu trẻ tuổi vừa rồi lại đắc ý nhảy lên, hai móng vuốt sắc bén dày rộng như cương đao bắn tới. Thừa dịp người này dây dưa với huynh trưởng, nó vung ra mấy mũi kim cương rộng ba trượng,'Vèo vèo" nhắm thẳng vào cả hail

Góc độ của một thức này vô cùng xảo quyệt, hoàn toàn không để cho Thẩm Nghi có bất cứ cơ hội thở dốc nào... Để trả giá, ngay cả huynh trưởng của nó cũng là một trong số những mục tiêu của mấy mũi kim cương này.

Thẩm Nghi thấy vậy, lập tức hung ác thúc một đầu gối lên, không chút do dự đụng thẳng vào dưới háng Hổ lão đại.

Rồi trong khoảnh khắc đối phương mất lực kêu đau, hắn lại dùng một tay nắm lấy thân thể như ngọn núi nhỏ của nó, đưa tới ngăn ở trước người mình.

Phốc! Phốc!

Kim cương sắc bén lập tức xé rách da lông, phá vỡ da thịt, lưu lại một lỗ thủng sâu đến mức có thể thấy được cả xương, làm cho người ta sợ hãi trên người Hổ lão đại.

Đợi cho đến lúc cương khí tiêu tan, Hổ lão đại cả người máu chảy đầm đìa đã không còn phản ứng.

[1l : thế cọc hay thung thế: hai chân đặt song song, phần bàn chân tách ra, hai vai cân bằng, thân thể đứng thẳng tự nhiên, cột sống buông lỏng, đỉnh đầu thẳng, cằm thu vào bên trong, hai cánh tay buông tự nhiên xuống hai bên sườn, lòng bàn tay hướng vào bên trong, những ngón tay hướng xuống dưới, ngậm miệng lại, lưỡi để lên trên, hai mắt khép hờ.
Bình Luận (0)
Comment