Chương 24: Tống Trường Phong Đáng Thương!
Chương 24: Tống Trường Phong Đáng Thương!Chương 24: Tống Trường Phong Đáng Thương!
Hắn vốn cho rằng sau khi mình đạt đến phàm thai viên mãn, thì dưới sơ cảnh không còn một thứ gì đủ khả năng uy hiếp đến mình nữa, mà hắn lại không cảm nhận được mùi vị siêu thoát từ trên người ba con vượn yêu này.
Nhưng đến hiện tại, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được một chút khó giải quyết rồi.
Trong lúc suy nghĩ, động tác rút đao trên tay hắn lại phát sinh biến hóa, không còn linh động, nhanh chóng và mạnh mẽ như trước kia, ngược lại so với lần trước, lần rút đao này chậm hơn rất nhiều.
Khí huyết toàn thân cuồn cuộn sôi trào, cách một tâng da cũng có thể cảm giác được sức nóng hừng hực bên trong.
Từng tấc thân đao rời khỏi vỏ, trên ánh bạc có một tâng sương mù màu đỏ nhạt bám vào, hệt như máu tươi ồ ồ lưu động.
Bỗng nhiên, thân đao xẹt qua không trung!
Con vượn yêu mặc nho sam mở to hai mắt nhìn. Thanh niên kia chỉ cách nó chừng ba thước, khoảng cách ngắn đến mức chỉ cần đưa tay tới là có thể xé nát khuôn mặt đối phương, nhưng bộ móng tay bén nhọn của nó lại đang run rẩy, dù làm cách nào cũng không thể vươn tới được.
Nó có chút khó hiểu, lập tức cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bộ nho sam trên người đã rách, vết rách cực kỳ bằng phẳng, từ phần eo trở xuống, lại thấy hai cái đùi tráng kiện hữu lực "Phù phù" rơi dưới đất, nhưng rõ ràng là nó vẫn còn nhảy trên không.
"Keng.'
Thẩm Nghi thu đao vào vỏ, trực tiếp cất bước vượt qua hai đoạn thân thể của vượn yêu dưới đất.
Tống Trường Phong nằm hấp hối trong góc, thông qua đuôi mắt thoáng liếc thấy bóng dáng thanh niên kia đang chậm rãi đi tới.
Da mặt gã co rúm, yết hầu nhấp nhô, phát ra thanh âm "Ô xuy ô xuy", thân thể đã đau đến chết lặng, không nhịn được vội vàng co rụt lại, lui về sau.
Hết thảy những thứ vừa nhìn thấy đã làm gã hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình.
Nhớ lại nhiều năm trước, Tống Trường Phong tự mình chọn được Thẩm Nghi từ trong một đống lưu manh, bởi vì đã nhìn trúng sự thông minh của đối phương. Không ngờ Thẩm Nghi này lại thông minh quá mức, hắn chẳng những lăn lộn đến thuận buồm xuôi gió tại Bách Vân huyện này, còn có thể xưng huynh gọi đệ cùng đám yêu ma, thay nha môn xử lý mọi chuyện thỏa đáng gọn gàng.
Ngay cả khi như vậy, Tống Trường Phong cũng chỉ cho rằng mình nên né tránh đối phương, không đi trêu chọc người này, dù trong lòng vẫn có chút khinh thường cùng ghét bỏ hắn mà thôi.
Nhưng giờ phút này, trong lòng gã lại xuất hiện một nỗi sợ hãi nông đậm.
Rõ ràng Thẩm Nghi nọ lấy một địch ba, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân, lại có thể diệt sát toàn bộ ba con vượn yêu, vũ lực cường hãn như thế, tuyệt không thể luyện ra trong một sớm một chiều.
Nghĩ đến điểm này, lại liên tưởng tới phong cách bình thường, cả ngày đều hô bè gọi bạn, hàng đêm đàn ca sáo nhị, đi hai bước cũng phải vịn eo của Thẩm Nghị, trong lòng Tống Trường Phong không khỏi sợ hãi.
Hắn ẩn nhẫn như vậy, rốt cuộc là định làm gì?
Trong lúc suy nghĩ, thanh niên kia đã đi tới trước mặt mình, Tống Trường Phong vô thức đưa tay lên che mặt.
Ngay sau đó, cả người gã bị cõng lên.
Thẩm Nghi cảm nhận được thân thể run rẩy của vị trung niên bên dưới, khẽ thở dài mà rằng: "Có cần thiết phải như vậy hay không? Ngươi đâu có cụt tay thiếu chân?”
Phải biết rằng, Hình phòng nha môn chuyên phụ trách công việc trị an của cả huyện thành. Người này đường đường là chủ sự của một phòng, mấy con vượn yêu kia đã chết, gã còn sợ thành như vậy?
Nếu không phải Binh phòng vẫn còn 800 quân thủ thành, chỉ sợ bách tính Bách Vân huyện đã sớm bị đám yêu ma kia ăn sạch sẽ rồi.
Tống Trường Phong không đáp lời.
Thẩm Nghi vốn định hỏi nhà đối phương ở đâu, nhưng ý niệm này vừa nảy lên trong đầu, dưới chân đã tự nhiên bước ra bên ngoài.
Hắn rời khỏi nha môn, đi đến phố Đông.
Lúc này đã là đêm khuya, trời tối đen như mực, không thấy rõ đường, nhưng Thẩm Nghi lại chẳng cảm thấy xa lạ chút nào, ngược lại, hắn còn cực kỳ quen thuộc, đi tới, đứng phía trước một tiểu viện, vươn tay gõ cửa.
"Ngươi còn biết trở về? Sao không chết ở bên ngoài đi cho rồi?" Giọng nói lạnh lùng vang lên, cửa viện bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra. Người mở cửa là một mỹ phụ trên dưới ba mươi tuổi, mặc trên người một bộ váy bằng sa mỏng màu hồng nhạt, tướng mạo quyến rũ, được chăm sóc vô cùng tốt, làn da nhẫn mịn săn chắc, vòng eo yểu điệu động lòng người.
Đợi cho đến khi nhìn rõ diện mạo của Thẩm Nghi, sắc mặt nàng khẽ biến, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một chút vui mừng: "Sao ngươi lại tới đây? Lão già kia còn ở trong nha môn sao?"
Thẩm Nghi lộ vẻ mặt kỳ quái, hắn hơi nghiêng người, để đối phương thấy rõ "lão già" đang được mình cõng trên lưng.
Mỹ phụ có chút kinh ngạc, nhưng không hoảng loạn, nàng trừng mắt nhìn Tống Trường Phong với vẻ mặt tĩnh mịch kia: "Đến nha môn uống trà cũng có thể biến mình thành như vậy? Ngươi có thể cho người ta thấy mình cũng có chút tiền đồ được hay không?”
Nghe vậy, ngay cả Thẩm Nghi cũng cảm thấy Tống đầu này thật đáng thương.
Gã làm lão đại không thuận lợi, cả ngày phải trốn tránh thuộc hạ của mình, đến lúc về nhà còn phải chịu nhục, hơn 40 gần 50 tuổi đầu rồi, mới tái giá lấy được cô vợ kiều mị, còn bị người khác lén lút trộm đi.