Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 243 - Chương 243: Chưa Chiến Đã Sợt

Chương 243: Chưa Chiến Đã Sợt Chương 243: Chưa Chiến Đã SợtChương 243: Chưa Chiến Đã Sợt

"Tên khốn nạn này, có việc không thể nói thẳng, lại muốn lừa gạt chúng ta." Thanh Tịnh đạo nhân thở hổn hển, việc đã đến nước này, đương nhiên bọn họ cũng đoán ra tâm tư của Yến Hành Không kia rồi.

Hóa ra đối phương bận rộn chạy Đông chạy Tây như vậy, chỉ đơn giản là muốn tìm người tới giúp gã trừ yêu thôi sao?

Nếu mũi tên vừa rồi bắn trúng, có thể đánh trọng thương lão yêu mạnh nhất kia, thì nói không chừng hôm nay, bọn họ thật sự có một chút cơ hội...

"Chư vị..." Ánh mắt Yến Hành Không trở nên ảm đạm, gã muốn nói điều gì đó, lại tâm như tro tàn, không nói nổi nên lời.

Gã đưa mắt nhìn chằm chằm vào mấy người bên dưới, muốn nắm chặt hai tay, lại phát hiện bàn tay mình đã sớm vỡ ra, mềm nhữn rủ xuống đất.

Đúng vào lúc này, Yến Hành Không chợt phát hiện ánh mắt mấy người kia vốn đang nhìn về phía mình, lại phát sinh một chút biến hóa, đặc biệt là Tiêu Sắc Vi, trong đôi mắt nàng còn lóe lên một vầng hào quang.

Gần như ngay lập tức, bên tai gã lại vang lên một chuỗi những bước chân vững vàng...

Một đôi giày ống sạch sẽ chậm rãi lướt qua tâm mắt.

Một bộ mặc sam rộng thùng thình bị gió núi thổi bay.

Một thanh niên tuấn tú vừa cúi người nhặt cây trường cung dưới đất kia lên.

Thẩm Nghi cảm nhận luồng lực lượng đang ẩn chứa bên trong cây Thiên Khung Phá Nhật Cung trên tay, khẽ cụp mắt nhìn về phía mấy người bên dưới.

Hắn thật sự không ngờ mấy người này lại dũng mãnh như vậy.

Hai vị đạo sĩ nọ thì cũng thôi đi, ngay cả nữ nhân kia cũng không có ý định chờ hắn một chút...

Lúc trước, hắn từng giao thủ với Yến Hành Không, bị chuyện đó hơi trì hoãn một chút thời gian, chờ đến khi bản thân đi đến phía trước vách đá, mới phát hiện ra chuyện khác thường. Nhưng xung quanh không hề nhìn thấy bóng dáng mấy người khác.

Hắn vốn có chút kiêng đối với mấy thức xa lạ này, cũng không định mạo muội xông vào, muốn nghe mấy vị tiền bối giải thích trước lại tính. Vấn đề là chờ đợi một hồi vẫn không thấy người, tin tức truyên đi từ chiếc chuông bạc trên tay cũng bị vật gì đó ngăn cách, trong lòng hắn cũng có chút sốt ruột, không hiểu mấy người kia đâu rồi.

Mãi cho đến khi cảm nhận được dường như bên trong vách đá trước mặt có chút động tĩnh mơ hồ truyền ra, lúc này, hắn mới nhích người tiến vào bên trong nhìn một cái.

Bị ánh mắt Thẩm Nghi đảo qua, hai vị đạo sĩ kia hơi có chút xấu hổ. Đúng là bọn họ không hề coi vị tiểu Thẩm đại nhân này là một trong số những người đồng đội bên cạnh mình, cho nên lúc tiến vào mới không nghĩ nhiều như vậy, ngược lại đã quên... nhiệm vụ lần này là do đối phương toàn quyền phụ trách rồi...

Nhưng nói gì thì nói, ở thời khắc nguy cơ như vậy, hẳn là không ai bệnh đến mức nhất quyết phải làm theo quy củ trước mới tính đến những chuyện khác sau, mà theo lẽ thường, người ta sẽ nghĩ biện pháp sống sót trước lại nói những chuyện khác sau.

Đến đây, rốt cuộc Tiêu Sắc Vi cũng phản ứng lại, hình như nàng đã làm sai chuyện gì rồi, trái tim thoáng đập nhanh hơn một nhịp, trong đáy mắt cũng xuất hiện một chút bất an.

Rõ ràng lúc ở Đình Dương thành, đối phương còn mở miệng gọi nàng một tiếng tiền bối, nhưng lúc này, khi bản thân bị ánh mắt kia chăm chú nhìn vào, bỗng nhiên thứ cảm giác luống cuống khi bản thân làm sai, bị cấp trên nhìn chằm chằm vào lúc trước, lại âm ầm sống dậy trong lòng nàng.

Bóng người đột nhiên xuất hiện kia cũng hấp dẫn được sự chú ý của ba con yêu ma trong sơn cốc. Chúng bay lơ lửng giữa không trung, thận trọng quan sát đối phương.

Dựa theo phản ứng của mấy người khác, dường như nam nhân khá là trẻ tuổi này, lại là tôn tại giống như tâm phúc trong lòng đám võ phu trước mặt.

Một lát sau, dường như Khổng Cảnh khá là khó chịu khi gặt được một người có khí thế áp đảo bản thân, chỉ thấy gã vung hai cánh lên, cất tiếng cười chói tai, nói: "Phụ mẫu, tiểu tử này cứ giao cho ta đi!"

Tiếng nói vừa vang lên, nó cũng đột ngột giương cánh bay về phía bên kia.

Ở trước mắt bao người, Thẩm Nghi bình tĩnh nâng cây trường cung trong tay lên, động tác hơi có chút trúc trắc, sau đó tùy ý kéo thử dây cung.

Yến Hành Không ngây dại nhìn chăm chằm vào hắn, đôi đồng tử trong mắt lập tức co rút lại.

Chỉ thấy giờ phút này, cây Thiên Khung Phá Nhật Thần Cung vừa rồi gần như đã muốn cái mạng nhỏ của gã, lại bị thanh niên kia vô thanh vô tức kéo thành trạng thái bán nguyệt rồi!

Theo quá trình dây cung đột nhiên ngưng tụ ra một luông bạch quang chói mắt, hai vị đạo sĩ bên dưới ngạc nhiên đến há to miệng, còn vẻ vui sướng trên mặt Tiêu Sắc Vi càng ngày càng đậm hơn, đồng thời Khổng Cảnh vốn đang bay trên không trung, lao về phía này, lập tức trở nên kinh hoảng, vội vàng thay đổi phương hướng, trong miệng kêu lên: "Phụ thân!"

Sau khi kéo thử một cái, dường như Thẩm Nghi đã có thêm mấy phần hiểu rõ đối với món bảo cụ trong tay, bởi vì ngay sau đó, hắn lập tức rót lực lượng của Tiên Yêu Cửu Thuế vào hai tay.

Đúng như dự đoán, chỉ trong nháy mắt, dây cung đã bị kéo ra đến bảy phần!

Tình huống này rơi vào đáy mắt, khiến lão nhân bên dưới không chút do dự, trực tiếp hiển hóa ra bản thể dài đến mấy chục trượng của mình.

Cũng là một con Khổng Tước có bộ lông màu xanh lam dáng vẻ hung ác, hai cánh khổng lồ đủ sức che khuất cả bầu trời, đang xếp chồng lên nhau, đặt phía trước lồng ngực, gắt gao bảo vệ lấy thân thể của lão.

Chưa chiến đã sợi

Thẩm Nghi có cảm giác, hình như bảy phần dây cung chính là cực hạn của mình rồi, vì vậy hắn cũng không đi thử nghiệm quá nhiều, hai ngón tay lập tức buông lỏng.

So với lúc trước, khí thế hùng hồn của mũi tên lần này đã mạnh hơn không ít, luông ánh sáng màu trắng do nó tỏa ra lập tức chiếu sáng tới một phần ba tòa sơn cốc. Tiếng xé gió truyền đến như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người.

Thậm chí uy thế của mũi tên này còn làm người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như nó có thể xuyên qua cả khung trời!

Xuy!
Bình Luận (0)
Comment