Chương 273: Thẩm Đại Nhân!
Chương 273: Thẩm Đại Nhân!Chương 273: Thẩm Đại Nhân!
Tình huống này mang đến cho hắn một loại thể nghiệm hoàn toàn khác biệt, cũng khiến cho nhịp hô hấp của hắn càng thêm chậm rãi hơn, mãi tới khi hoàn toàn nắm giữ được luồng lực lượng hùng hồn hoàn toàn mới này mới thôi.
Đến đây, Thẩm Nghi mới nhìn về phía nội dung nhắc nhở trên giao diện, có vẻ như những thứ được ghi lại trên này đều ảo cảnh thần thông mà lúc trước Bạch Lộc đã dùng, nhưng đoạn miêu tả "Hiểu lòng người, biện thiện ác" kia, lại không khỏi làm hắn nảy sinh ra một chút nghỉ hoặc.
Bởi vì... nó thực sự có thể hiểu lòng người sao?
Nói thật, đến tận bây giờ, ba cái bóng người đi ra từ trong bồn tắm kia, vẫn khiến trong lòng Thẩm Nghi run rẩy đến sởn gai ốc.
Hiện giờ, hắn còn lại hơn hai ngàn năm tuổi thọ yêu ma, có thể cô đọng Bảo Tinh đi thôi diễn Lưỡng Nghi chân ý, cũng có thể lưu lại cho Ngưng Đan pháp...
Thẩm Nghi do dự một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn phương án sau. Suy cho cùng, nếu đã muốn đi đến kinh thành, thì có khả năng trong suốt đoạn hành trình ấy, hắn sẽ không có cơ hội đi giết yêu đâu.
Thu nhập không có, đương nhiên phải tiết kiệm để dành rồi.
Hắn lắc lắc đầu, xoay người đi về phía Thanh Châu thành.
Bức tường thành được xây từ đá nom cổ xưa mà cực kỳ hùng vĩ.
So với những địa phương khác, bên trong Thanh Châu thành có nha môn Trấn Ma tị, có bốn thế lực nhất lưu tọa trấn, còn có những môn phái giang hồ lớn nhỏ nhiều không đếm xuể, bởi lực lượng bảo vệ đông đảo, lòng người an yên, cũng khiến cho khung cảnh nơi này luôn trong tình trạng tiếng người huyên náo ồn ào, trên mặt ai ai cũng tràn đầy nụ cười, náo nhiệt vô cùng.
Dĩ nhiên cũng không có ai chú ý tới một thanh niên mặc áo đen vừa lặng lẽ đi ngang qua đám người.
Ở trong thành trì rộng lớn này, Thẩm Nghi đã đi nhầm vài lần, tới cuối cùng, cực chẳng đã hắn vẫn phải dựa vào Vọng Khí Thuật mới có thể tìm được vị trí của nha môn Trấn Ma TÌ.
Hắn chậm rãi trở vê chỗ ở, nhìn thấy mấy dãy nhà trống rỗng, dường như ít hơn rất nhiều so với lúc mình rời đi.
Chiếc chuông bạc bên hông cứ run rẩy không ngừng, Thẩm Nghi thoáng cảm nhận một chút âm thanh trong đó. Phần lớn những tin tức này đều là nhóm tróc yêu nhân đang bàn luận về một khoản thu hoạch gì đó, hay là muốn đổi lấy loại ban thưởng gì. Tin tức hữu dụng duy nhất chính là A Thiên bà bà sẽ ở lại Trấn Ma ti thêm ba ngày, để thống nhất chỉnh lý công trạng của nhóm tróc yêu nhân, sau đó toàn bộ đều giao lên kinh thành xét duyệt.
Tại một gian lâu các không mấy bắt mắt bên trong nha môn Trấn Ma tỉ, lúc này đã là đêm khuya, nhưng bên trong đó vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, ngẫu nhiên còn truyền ra vài tiếng cười nói rôm rả.
Phía sau một cái bàn thấp, trên mặt A Thiên hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy, bà đang cầm chiếc bút lông trong tay, tỉ mỉ lưu lại một hàng chữ trên cuốn văn thư mạ vàng.
Tưởng Thừa Vận trâm mặc đứng ở phía sau, nhìn bộ dáng chuyên chú của nãi nãi, lại nhìn hàng chữ viết giống như đống giun bò loạn trên giấy, không tự chủ được, lập tức dời ánh mắt đi.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ khi nãi nãi nhà mình còn trẻ, bà cũng viết được những chuỗi văn tự rất đẹp đẽ, nhưng sau khi đi theo Khiếu Nguyệt Yêu Vương quá lâu, đến giờ, ngay cả cầm đũa cũng thấy không quen, xa lạ...
Tại thời điểm đó, mấy chục vị tróc yêu nhân cả người đều lộ ra khí chất và thói quen của chốn giang hồ, đang xếp thành hàng đứng chờ, cũng không yên tĩnh.
Một cô nương hi hi ha ha trêu đùa với đồng nghiệp của mình: "Ngươi vừa đi ra ngoài dạo chơi hả? Có mỗi ba luồng khí tức yêu ma, mà tất cả đều là cảnh giới Ngọc Dịch, sao ngươi còn mặt dày mà trở về nơi đây ghi chép lĩnh thưởng chứ?”
"Liên quan gì đến ngươi?" Nam nhân kia khẽ lườm cô nương này một cái, sau đó nhặt chiếc chuông đồng từ mặt bàn lên, lập tức xoay người đi ra bên ngoài lầu các.
Vừa bước ra đây, gã chợt nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, trong lòng có chút tò mò, lập tức dừng bước chân lại, nhìn về phía thanh niên xa lạ kia, mở miệng hỏi: "Huynh đệ nhìn lạ mặt lắm, là người mới sao?"
Chỉ thấy cô nương lúc trước còn mở miệng đùa cợt với mình, chợt dùng sức phất phất tay. Hóa ra cô nàng này chính là Lâm Nhu đã lâu không gặp: "Thẩm đại nhân, ngươi cũng vê rồi sao?"
Thẩm Nghi gật đầu với nam nhân nọ, mới cất bước đi vào lầu các.
"Đại nhân hả?” Có vẻ như bản tính hóng chuyện vừa phát tác, nam tử kia thoáng ngẩn người, lại dứt khoát đứng ở cửa không nhúc nhích. Gần như ngay sau đó, khi thanh niên nọ tiến vào trong phòng, gã chợt phát hiện cả A Thiên và Tưởng Thừa Vận đều ngẩng đầu lên.
"Trở vê rồi sao không báo một tiếng trước?" Tưởng Thừa Vận cố gắng nặn ra một nụ cười, khiến cho những tróc yêu nhân khác lập tức nhìn mà choáng váng.
Thì ra vị Tưởng lão đại tâm tự cao ngạo chẳng bao giờ nhếch mép lấy một cái này, vốn không bị liệt cơ mặt...
"Vừa về.' Thẩm Nghi đi đến cuối đội ngũ.
A Thiên cầm cây bút lông, nhẹ nhàng chấm một chút mực. Hiện giờ đang ở trước mặt nhiều người như vậy, bà cũng không giả vờ đáng yêu, non nớt nữa: "Ngươi cứ trực tiếp tới đây đi. Từ nấy đến giờ, bọn họ nói chuyện hứng khởi như thế, cũng không quan tâm đến một chút thời gian này đâu."
Nói thật, bà ấy hoàn toàn không ngờ Thẩm Nghi sẽ đến tham gia buổi náo nhiệt này. Bà nghĩ như vậy cũng chẳng có ý gì khác, chỉ đơn giản là thời gian quá ngắn, đối phương đi ra ngoài mới được bao lâu chứ? Tính toán đâu ra đấy cũng không đến hai tháng thời gian, đoán chừng là lần đầu tiên ra ngoài làm việc nên nóng lòng muốn báo cáo đây mà.
Nghe Tưởng Thừa Vận nói, thanh niên này đã giết ba con hổ yêu ở Vĩnh An thành, thậm chí trong nhóm này còn có cả Sồ Đan cảnh. Với khoản công trạng như vậy, đúng là thừa để đổi một quyển Ngưng Đan pháp bình thường.
A Thiên bà bà vừa dứt lời, nhóm tróc yêu nhân còn lại cũng vô cùng tự giác tránh ra một con đường, nhưng trong đôi mắt bọn họ lại không khỏi hiện lên vài phần nghi hoặc.
Đúng là chuyện chen ngang này cũng không tính là gì, nhưng muốn chen ngang, cũng phải có bản lĩnh mới được.
Mà trên thực tế, bọn họ cũng chỉ cho phép người có bản lĩnh được làm như vậy mà thôi.