Chương 312: Quyết Định Của Du Long Đào!
Chương 312: Quyết Định Của Du Long Đào!Chương 312: Quyết Định Của Du Long Đào!
Vĩnh An thành, Đình Dương quận.
Tại một quán trà yên tĩnh, chỉ có một vị khách đang ngồi gần chiếc bàn vuông đặt trong góc.
Du Long Đào đã thay bộ giáp đen và áo choàng màu đỏ, để mặc lên người một bộ trường sam nho nhã, trên tay nâng một chén trà thô [1], muốn thưởng thức thật kỹ khoảng thời gian nhàn nhã không dễ dàng gì mới có được này.
Ông ta đợi cho đến khi nhiệt độ nóng hổi của nước trà đã trở nên thích hợp để uống vào trong miệng, bỗng nhiên lại có rất nhiều bóng người xuất hiện bên ngoài cửa.
Tiêu Sắc Vi chậm rãi tiến vào, đi tới bên cạnh Du Long Đào, mở miệng hỏi: "Sao đột nhiên ngươi lại truyên tin cho tróc yêu nhân?”
Du Long Đào đặt chén trà xuống, có chút tiếc nuối vì thời gian rảnh rỗi này quá ngắn ngủi, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng vui vẻ như cũ: "Ta cảm thấy nơi này sắp xảy ra vấn đề, nên muốn tìm Dương tiền bối thương lượng một chút."
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Sắc Vi nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Dương tiền bối trong miệng đối phương chính là một trong ba vị kim linh tróc yêu nhân.
Phải biết rằng, mỗi một vị kim linh tróc yêu nhân đều có việc quan trọng trên người, nếu không cần thiết, Trấn Ma tỉ tuyệt đối sẽ không đi quấy rây bọn họ.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Vốn định dẫn một người tới đây, bảo ngươi nên đi nghỉ ngơi mấy ngày, vui vẻ ôn chuyện một phen."
Nương theo tiếng nói kia, một người khác đã chậm rãi bước từ ngoài cửa vào. Cô nương này cao gây, có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mái tóc trên đầu hơi có vẻ lộn xộn, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, thậm chí trên gương mặt còn có chút trây xước.
Bộ y phục màu trắng rất vừa vặn trên người có đầy những vết máu loang lổ, cánh tay phải vô lực rủ xuống, rõ ràng là gấy xương rồi, nhưng nét mặt nàng vẫn còn tươi tắn, nở nụ cười nhẹ nhõm nói: "Du sư huynh."
Du Long Đào thở dài nói: "Vì sao mỗi lần ta gặp được muội, muội đều ở trong bộ dáng này? Chẳng lẽ là muội cố ý muốn làm ta tức chết? Chuyện ở Bách Vân huyện vẫn chưa đủ làm cho muội nhớ lâu ư?”
'Sư huynh, huynh thật là dài dòng! Lâm Bạch Vi bu môi, lại quay sang phía bên cạnh nói: "Làm phiền ngài hãy làm chút gì đó cho ta ăn đi, có thể no bụng là được." Hiển nhiên là chưởng quầy của quán trà đã nhìn ra có điêu gì đó không đúng.
Mấy người này sao có thể là dân chúng bình thường được?
Bởi vậy dù trong tiệm bọn họ chỉ bán trà, nhưng cũng vội vàng để tiểu nhị đi ra bên ngoài quán mua thêm mấy cái bánh bao thịt mang về.
Lâm Bạch Vi thu hồi ánh mắt, hiển nhiên là không muốn nghe sư huynh nhà mình lải nhải nữa, mới trực tiếp chuyển đề tài, hiếu kỳ hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Theo lý mà nói, sư phụ nàng đã trở vê Thanh châu, dù phần nhiều tâm tư của người vấn luôn đặt lên con Khiếu Nguyệt Yêu Vương bên kia, nhưng có người ở đây, những con yêu ma khác vẫn phải kiêng ky một chút chứ?
Chẳng lẽ chúng nó dám lấy cái mạng nhỏ đi đánh cược xem Thanh châu Tổng binh có chuyển lực chú ý sang mình hay không?
"Thật ra cũng không có vấn đề gì lớn." Du Long Đào chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt chợt có thêm mấy phần nghỉ hoặc: "Ta chỉ cảm thấy có điểm gì đó là lạ, vì sao bọn chúng càng lúc càng trở nên cuồng vọng rồi?"
Phải biết rằng, mối quan hệ giữa Thanh Châu Trấn Ma ti và yêu ma luôn ở vào một thế cân bằng vi diệu nào đó, cả hai bên đều đang yên tĩnh chờ đợi ngày thế cân bằng kia bị phá vỡ, trước khi thế cân bằng ấy bị phá vỡ, rất ít khi xuất hiện tình huống giống như bây giờ.
Rõ ràng là bọn họ liên tiếp chủ động đứng ra khiêu khích ông ấy.
"Có phải tiểu Yêu Vương đã bị thương rồi? Nên bọn chúng mới phụng mệnh đi tới để kiêm chế huynh?" Tiêu Sắc Vi nhẹ giọng hỏi.
"Ta không rõ lắm, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu Yêu Vương bị thương..." Du Long Đào điều chỉnh nhịp hô hấp của mình, nỗi bất an mơ hồ trong lòng lại càng thêm nồng đậm.
Nếu để kiềm chế, thì thủ đoạn giống như Dương Xuân giang bên kia mới là tác phong nhất quán của chúng. Nói đơn giản là bọn chúng sẽ phái ra vài con yêu ma có tu vi không cao không thấp, đi khắp các nơi, gieo rắc từng hồi gió tanh mưa máu, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chỉ cân không phải vận khí của chúng quá kém, gặp phải một vị tôn tại nào đó có thân pháp đủ để quét ngang Thanh Châu, thì mấy chuyện kiểu này đã đủ khiến đám người của triêu đình mệt mỏi bôn ba rồi.
"Có phải ngươi đã quá mệt mỏi rồi?" Tiêu Sắc Vi phát hiện trạng thái của Du Long Đào có chút không đúng: "Nếu tiểu Yêu Vương đã đột phá, bọn chúng sẽ trực tiếp đánh tới, làm sao còn có thể cho chúng ta cơ hội nói chuyện phiếm như vậy? Nếu không có đột phá, làm sao bọn chúng dám lấy tính mạng ra liều lĩnh chiếm đoạt Thanh Châu?"
Du Long Đào mở mắt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Hi vọng đây chỉ là ta nghĩ nhiều mà thôi, nhưng ta lại cảm thấy hành động lần này của chúng nó không hề giả. Bởi vậy mới mời Dương tiền bối tới đây, cũng muốn thử xem có thể giải quyết được một con Yêu Quân Bão Đan cảnh hay không."
"Sư huynh muốn rời khỏi Thanh Châu?" Lâm Bạch Vi vừa mới cắn một cái bánh bao, hai má phồng lên, dùng giọng điệu mơ hồ không rõ, kinh ngạc hỏi.
Đây chính là chuyện lớn cần bẩm báo lên Thanh Châu thành!
"Có sư phụ toạ trấn, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu, ta muốn đi một lần thử xem." Vẻ mặt Du Long Đào vẫn bình thản như thường.
Tiêu Sắc Vi nghe ra được một số ý tứ khác biệt bên trong câu nói này của ông ta, bởi vậy trong lúc nhất thời lại quên mất tôn ti trật tự, trực tiếp lên giọng trách mắng: "Ngươi không định báo chuyện này cho Tổng binh đại nhân sao? Ngươi điên rồi!"
Nàng thực sự khó có thể tưởng tượng nổi, loại lời nói này lại xuất phát từ trong miệng vị Du tướng quân vẫn luôn cẩn thận nhất kia.
Du Long Đào nhìn ra ngoài quán trà, thản nhiên nói: "Ta chỉ muốn dùng hết sức mình để tranh thủ một ít thời gian cho nàng, ít nhất là trước khi nàng thực sự đột phá, không nên bởi vì yêu họa mà quá mức lo lắng cuống cuồng, đến cuối cùng lại trực tiếp đồng ý một số việc mà bản thân nàng không muốn làm."
[1] : nguyên văn là $HZ#š - trà thô, từ này được dùng để chỉ loại trà được pha từ lá trà khá thô, to và già, ví dụ như lá trúc, lá liễu, lá táo, lá lê...