Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 336 - Chương 336: Chuyện Quan Trọng!

Chương 336: Chuyện Quan Trọng! Chương 336: Chuyện Quan Trọng!Chương 336: Chuyện Quan Trọng!

Thì ra là thế.

Quá trình dùng thân niệm tranh đoạt Đạo Thai vốn là một loại tu hành, chỉ có điêu thứ được tu luyện cũng như tiến bộ ở đây vốn không phải thân thể, mà là phương diện thân hồn.

Đối thủ càng mạnh, lợi ích bản thân nhận được sẽ càng lớn, ừm... nếu nghĩ như vậy, có vẻ mình cũng không quá thiệt thòi!

[ Năm thứ bảy trăm ba mươi hai, ngươi giống như một con sói cô độc mệt mỏi, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào ý thức của Đạo Thai, nó cũng chỉ là một miếng thịt mỡ không thể động đậy mà thôi, nhưng ngươi cũng không biết mình đã xung phong liều chết lần thứ bao nhiêu rồi ]

Phải biết rằng, dùng tử ý tiêu diệt ý thức của Thanh Diện Sư Tử cũng chỉ tốn hơn tám trăm năm thôi, vậy mà bây giờ hắn đã dùng khoảng thời gian tương tự rồi, nhưng cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.

Nói thật, cảm giác xuất hiện trong đầu Thẩm Nghi ở thời điểm hiện tại đang quỷ dị đến cực điểm, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đang mạnh mẽ xé rách cái đầu của hắn, sau đó cưỡng ép nhét rất nhiều cảm xúc tiêu cực như mỏi mệt, đau xót, tuyệt vọng, vào bên trong.

Nhưng tại khoảnh khắc hắn sắp không chịu nổi, lại có thể lập tức cảm nhận được thân niệm của mình tăng trưởng, phảng phất như một người gây yếu đang chậm chạp trở nên cứng cỏi, cường tráng hơn.

Cứ như vậy, mãi cho đến khi cả người Thẩm Nghi rơi vào trạng thái chết lặng, thì tới cuối cùng, một dòng thông báo cũng hiện lên.

[ Năm thứ một ngàn bảy trăm chín mươi, ngươi nhìn ý thức của Đạo Thai bị xé nát, một sợi cuối cùng còn sót lại cũng đang run rẩy mở miệng cầu xin mình, nhưng trong lòng ngươi chẳng cảm thấy vui vẻ bao nhiêu. Ngươi chỉ đứng bên cạnh nó, bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nó, dưới ánh mắt của ngươi bao phủ, rốt cuộc nó cũng hiểu được rằng, ai mới là chủ nhân của bộ thân thể này ]

[ Thôn Thiên Đan Phệ Pháp, đại thành ]

[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Sáu ngàn ba trăm bảy mươi ba năm ]

Vốn dĩ loại nhắc nhở này nên xuất hiện tại thời điểm ngưng tụ Đạo Thai, nhưng đến tận bây giờ mới lộ diện... Thẩm Nghi trầm mặc ngôi bên mép giường, không biết đã qua bao lâu, hai con ngươi mới dần dần trở nên tỉnh táo trở lại.

Trong nội đan khí hải, toàn thân Đạo Thai được kết nối bằng những sợi tơ máu màu đỏ tươi, lần này nó thật sự đã rơi vào trạng thái ngủ say rồi.

Giải quyết xong vấn đề ý thức, chỉ cần cho nó ăn một ít Yêu Đan, trợ giúp nó có đủ lực lượng để cắt đứt những sợi tơ máu kia, là hắn cũng chính thức đột phá tới Đạo Anh kỳ. Tiến vào Đạo Anh kỳ, cũng có nghĩa là hắn đã trở thành võ phu cùng cảnh giới với Khương Thu Lan rồi.

Lại thêm Tiên Yêu Cửu Thuế và rất nhiều môn võ học khác nữa, đã đạt đến trình độ này rồi, nếu nàng vẫn có thể hoàn thủ được, chỉ có thể tính là Thẩm Nghi xuất quyền không đủ nặng mà thôi.

Thẩm Nghi nhìn về phía cánh cửa gõ, trong mắt mơ hồ ẩn chứa một chút nóng lòng muốn thử. Khá lâu rồi, hắn vẫn một mực chiến đấu với yêu ma, còn chưa thử khiêu chiến với cường giả võ phu chân chính.

Mà trải qua quá trình tu luyện thời gian dài như vậy, rốt cục hắn cũng cảm thấy tự tin hơn, hẳn là phần thắng của bản thân không nhỏ.

Nhưng rất nhanh, Thẩm Nghi đã thu ánh mắt lại.

Được rồi, nên chờ sau khi đột phá hãy thử cũng không muộn.

Đợi cho đến khi cảm giác hưng phấn vì bản thân vừa đột phá rút đi, Thẩm Nghi lại yên tĩnh nằm trên giường, dùng hồng mang xoa bóp thân thể, hắn muốn mượn nhờ nó để giải tỏa chút căng thẳng tâm thần lúc trước.

Xem ra trước mắt, tồn tại có thể uy hiếp được hắn, lại đã kết xuống thù hận, cũng chỉ còn lại một mình Khiếu Nguyệt Yêu Vương mà thôi... À không, hình như vẫn còn một con hồ ly Thanh Khâu khác nữa.

Dù lúc trước hắn ra tay đã làm rất sạch sẽ, nhưng khó mà đảm bảo được giữa chúng nó không có huyết mạch hay bảo cụ gì đó để truyền tin tức này đi.

Tốt nhất là phải mau chóng giải quyết sạch sẽ hết thảy, nếu không cả ngày cứ bị người ta nhớ thương như vậy, dù ít dù nhiều hắn cũng có cảm giác cả người không được thoải mái.

"Yêu Đan a....

Hắn nghỉ ngơi trong làng chài một đêm, sau đó mấy người bọn họ ngồi xe ngựa quay về phủ Trấn Ma Tướng Quân. Dường như lão gia tử Trần Càn Khôn rất hài lòng với bức thư mình đã viết, còn sắp xếp cho mấy vị giáo úy dưới tay vài con yêu mã thượng hạng, dặn dò bọn họ phải mau chóng đưa thư ra ngoài.

Phương Hằng lại có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào một chiếc xe ngựa khác. Thẩm tướng quân vừa bước lên xe, Khương sư tỷ với vẻ mặt như thường lại lập tức đi lên theo, dù cả hai người này đều không để lộ ra điểm dị thường gì, nhưng động tác ăn ý này cũng đủ làm gã rung động.

Phương Hằng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên vươn tay, mượn giấy bút của lão gia tử, định sẽ gửi thư cho Lâm sư tỷ. Ngòi bút chấm mực, vừa mới rơi xuống mặt giấy, đột nhiên gã lại nhớ tới thảm trạng mấy tháng trước của Bạch sư huynh. Bàn tay khẽ run, Phương Hằng do dự một hồi, cuối cùng mới thở dài, vò tờ giấy viết thư kia thành một cục rồi giấu nó đi.

"Làm ấm người." Trong xe, Khương Thu Lan lấy hai vò rượu nhỏ từ bên hông ra, lại nói một câu quen thuộc.

"Cai rồi." Thẩm Nghi hơi nhíu mày nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng cứ động một chút lại lấy thứ này ra tra tấn người ta...

"Ồ.”" Khương Thu Lan thu vò rượu lại, tự mình uống một ngụm, nhuộm vài phần huyết sắc lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo kia, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.

Thẩm Nghi chìm vào nội thị mới phát hiện, chỉ qua một đêm mà hương hỏa nguyện lực vốn đã mỏng manh, lại nông đậm hơn không ít.

Nếu không có hạn chế, chẳng biết quá trình uẩn dưỡng Âm Thần này đơn giản hơn uẩn dưỡng Đạo Anh bao nhiêu lần. ...

Móng ngựa gõ lộc cộc lộc cộc xuống đường, rất nhanh đã tiến vào quận thành.

Đi tới phủ Trấn Ma tướng quân.

Trân Càn Khôn còn chưa kịp xuống xe, đột nhiên lại có hai người trung niên mặc trường sam, với chiếc chuông bạc khẽ đong đưa bên hông, tiến lên nghênh đón: "Trân tướng quân, Thanh Châu thành có chuyện quan trọng cần thương lượng, xin mau chóng trở về thành, không thể chậm trễ!"
Bình Luận (0)
Comment