Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 341 - Chương 341: Giết Nó, Là Ta Có Thể Rời Đi Rồi!!!

Chương 341: Giết Nó, Là Ta Có Thể Rời Đi Rồi!!! Chương 341: Giết Nó, Là Ta Có Thể Rời Đi Rồi!!!Chương 341: Giết Nó, Là Ta Có Thể Rời Đi Rồi!!!

Bên ngoài Thanh Châu là nơi Trấn Ma ti không thể quản lý được.

Ở nơi này không hề có thành trì hùng vĩ, cũng không có từng luồng khói bếp nhẹ bay, thứ lọt vào trong tâm mắt đều là non xanh nước biếc, thậm chí khi càng đi sâu vào bên trong, người ta càng không thể gọi ra tên của địa danh được nữa.

"Thật ra đến nơi này đã có thể coi là rời khỏi Đại Càn triều rồi." Khương Thu Lan dựa vào Thẩm Nghi, hiếm khi trông thấy bên trong đôi mắt long lanh kia lại có thêm vài phần khát khao hướng tới.

"Dường như ngươi có chút khẩn trương?" Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn lại.

Cả hai người đều có tính cách lạnh lùng, lại mặc bộ giáp đen, khiến cho khoảng cách khá xa nhau, dù đứng cùng một chỗ, cũng không mang đến bầu không khí mập mờ ám muội.

"Giết nó, là ta có thể rời đi rồi." Hàng lông mi trên mắt Khương Thu Lan khẽ rung động, trong nháy mắt ấy, nhịp hô hấp của nàng lập tức rơi vào hỗn loạn.

Thanh Châu không có hai vị sư đồ cùng họ, một người chỉ đảm nhiệm vai trò của người truyền đạo, giải thích nghi hoặc cho đối phương, còn một người khác tuân lệnh làm việc.

Trên thực tế, danh hiệu 'thanh kiếm sắc bén nhất Thanh Châu' vốn là một cách xưng hô rất thích hợp. Bởi nàng chỉ là một con dao sắc bén được Khương Nguyên Hóa nhặt được, từ đầu đến cuối, hết thảy mọi thứ đối phương cần ở nàng đều là giết chóc mà thôi, chỉ khi làm xong chuyện này, nàng mới có thể biến từ một thanh kiếm trở về làm một con người, sau đó rời khỏi nơi này, bắt đâu cuộc sống của mình.

Tất cả mọi người đều cho rằng, nàng sẽ ghi hận sư phụ, nhưng thực ra không hề có. Bởi vì nàng vốn không nhận thức được sư phụ là gì.

Từ thời khắc người bạn cũ ấy rời đi, Khương Thu Lan đã nhận thức được vô cùng sâu sắc, rốt cuộc bản thân nàng ở trong mắt Khương Nguyên Hóa là tôn tại dạng gì rồi.

Đối với Tổng binh, tình cảm mà nàng quý trọng nhất lại là một thứ công cụ có thể dùng để tôi luyện tính cách cho nàng, để nàng có thể nhớ nó thật lâu.

Thậm chí đối phương còn không gây tổn thương tới người bạn ấy của nàng, ngược lại ông ta còn cho nó võ học và binh khí, chỉ không ngăn cản nó đi báo thù mà thôi.

Hết thảy đều cực kỳ kín kẽ, khiến cho nàng ngay cả một lý do để ghi hận cũng không có. Muốn sống sót trong thời loạn thế này, Khương Thu Lan cần công pháp và tài nguyên, mà Tổng binh vốn không quan tâm đến chuyện báo đáp tình sư đồ, chỉ cần một lưỡi dao sắc bén có thể giải quyết tiểu Yêu Vương.

Nàng sẽ hết sức... Dù liều mạng cũng phải hoàn thành việc này, chỉ như thế mà thôi.

Nhưng nàng thật sự rất mệt mỏi, bởi vì ngay cả một thanh kiếm sắc bén, cũng cần có một cái vỏ kiếm dung thân, để bản thân nó được nghỉ ngơi một lát.

Khương Thu Lan nhìn về phía bàn tay bên hông, nàng chưa bao giờ yên tâm để lộ sơ hở cho người khác như vậy.

Đây đúng là một loại trải nghiệm rất mới lạ.

"Đến rồi." Thẩm Nghi nhanh chóng rơi xuống đất, buông Khương Thu Lan ra.

Đây chính là địa điểm mà A Thiên đã hẹn trước với bọn họ.

Hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, chợt phát hiện dù đã rời xa Đại Càn triều, nhưng nơi mình đặt chân đến cũng không phải là yêu ma có mặt ở khắp nơi như những gì hắn từng tưởng tượng.

Kim quang hội tụ trong hai tròng mắt, Vọng Khí Thuật cộng thêm thần thông của Kim Điêu, chỉ thấy ở phía xa xa đằng sau ngọn núi kia, có một luồng sương đỏ nồng đậm bốc lên, so sánh với yêu khí ngập trời kia, ngay cả lão Giao Long hắn từng chém giết lúc trước cũng lộ ra vẻ thua kém khá nhiều.

Nhưng chỉ có duy nhất một luồng.

Mai phục đâu?

Thẩm Nghi hơi nhíu chặt lông mày.

Chẳng lẽ Vọng Khí Thuật không có hiệu quả với Khiếu Nguyệt Yêu Vương?

Thẩm Nghi cũng không liều lĩnh, hắn chỉ đứng tại chỗ yên tĩnh chờ đợi.

Lúc trước, khi ở Trấn Ma ti, hắn đã nhận được một tin tức rất quan trọng. Đó chính là bảo cụ mây đỏ của tiểu Yêu Vương lại có thể thi triển ra tốc độ còn nhanh hơn hắn toàn lực vận chuyển Tiêu Dao Thừa Phong quyết.

Đây là phán đoán đến từ Khương Thu Lan, hơn nữa sau khi đã tự mình trải nghiệm một lân, đối phương vẫn không thay đổi cách nhìn này.

Ước chừng hai ngày sau, rốt cục A Thiên và Ô Phong cũng tới, hai người bọn họ không biết phương pháp na di, bởi vậy đi xuyên qua núi rừng còn phải hao phí tâm tư thi triển Liễm Tức Quyết và Huyễn Hình Pháp, tránh để càng nhiều yêu ma hơn chú ý đến. "Chúng ta sẽ sớm bố trí bảo cụ tơ vàng sớm một chút, chờ bố trí xong, lại thông qua chiếc chuông này truyền tin cho các ngươi."

Hai vị kim linh tróc yêu nhân đều tu tập Liễm Tức Pháp không tệ, lại có kinh nghiệm phong phú, dù trong lòng hơi rối loạn khẩn trương, nhưng khí tức vẫn ổn định, không bị tiết lộ ra ngoài.

Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hai người bọn họ đang chầm chậm tới gần khu vực xa xa phía sau ngọn núi trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng là Liễm Tức Pháp này cao cấp hơn cái của mình, chờ xong chuyện này, khi trở về lại hỏi một phen.

Còn bây giờ, hắn lập tức nhắm hai mắt lại, để cả người mình tiến vào trạng thái hoàn mỹ nhất.

Khương Thu Lan khoanh tay đứng thẳng tại chỗ, an tĩnh điều chỉnh sát khí bên trong nội đan.

Ánh nắng chói mắt phía chân trời dần dần trở nên mơ màng, nó nhẹ nhàng hóa thành một tấm vải voan màu đỏ, phủ xuống bên rìa dãy núi.

Bỗng nhiên, chiếc chuông bạc bên hông Thẩm Nghi thoáng rung động một hồi.

"Động thủ!"

Trong phút chốc, một con Ngọc Long dài đến mấy chục trượng đã rít gào lao ra, mang theo hàn ý vô biên, khiến mọi thứ xung quanh đều rơi vào trạng thái đông đặc.

Đồng thời, vô số thanh Huyền Băng Trường Kiếm cũng nhanh chóng hội tụ thành một con rồng điên cuồng xoay quanh thân thể Khương Thu Lan. Mũi kiếm sắc bén xếp chồng lên nhau, tâng tầng lớp lớp, truyền đến một loại rung động giống như âm thanh kim loại va chạm vào nhau, phát ra từ chính bộ lân phiến sắc bén nọ.

Ngang —— Xung quanh chỉ còn lại tiếng kiếm ngâm chói tai.

Chỉ trong nháy mắt, sát khí đã tràn ra mênh mông.

Huyền Băng Ngọc Long mang theo thanh thế to lớn, hung hăng đánh về phía xal

Cùng lúc đó, một thanh đại kiếm màu đỏ tươi cũng kéo theo tiếng Long ngâm Hổ gầm, phá tan sát khí, cuốn theo yêu lực ngập trời, trực tiếp nổ bắn về hướng kia.
Bình Luận (0)
Comment