Chương 354: Muốn Sống... Vẫn Phải Dựa Vào Chính Mình!
Chương 354: Muốn Sống... Vẫn Phải Dựa Vào Chính Mình!Chương 354: Muốn Sống... Vẫn Phải Dựa Vào Chính Mình!
Thẩm Nghi hơi quan sát nó một chút, mới phát hiện mình có thể dùng thần niệm để kích thích nó. Hơn nữa, đối với phương thức truyền đạt mệnh lệnh này, dù thời gian hao phí khá ít, dù ý thức của nhóc con vừa mới sinh ra kia còn tương đối yếu kém, khả năng cũng như tốc độ lý giải của nó còn rất chậm, nhưng Thẩm Nghi vẫn có thể cảm nhận được mảnh sương trắng xung quanh đang bị nó ảnh hưởng đến.
Ông ông —— Trường đao Tiềm Uyên bỗng nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó vèo một cái, lao ra khỏi vỏ, treo lơ lửng ở trước người Thẩm Nghi.
"Đây chính là mượn dùng lực lượng của Âm Thần mà Trần tướng quân từng nói..."
Thẩm Nghi vẫn cho rằng, lúc đầu khi ở Thanh Phong sơn, Trần lão gia tử nhắm mắt lại là đang cho Âm Thần xuất khiếu, không ngờ đối phương chỉ đơn giản là chìm vào trong nội thị, trêu chọc hài tử mà thôi.
Sau khi hòa làm một thể với Đạo Anh, thì hiện giờ hắn đã không còn dư thần niệm để phân chia cho Âm Thần nữa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người khác chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kiêm tu cả hai.
Không nhất định là không làm được, chỉ đơn giản là có làm cũng vô nghĩa.
Một đạo thần niệm không cần đến hai cái vật chứa, mà có hai cái vật chứa, ngươi cũng không điều khiển được. Ngược lại, theo thời gian trôi qua, khi ý thức bên trong Âm Thần dần dần trưởng thành, nó cũng sẽ dần dần học được cách phản kháng.
Hiển nhiên, sinh linh do hương hỏa nguyện lực ngưng kết mà thành sẽ có tính cách ôn hòa hơn Thôn Thiên Đạo Anh do yêu lực ngưng kết mà thành rất nhiều... Nhưng đây chỉ là cách nói tương đối mà thôi, chứ điều ấy hoàn toàn không có nghĩa là nó vô hại.
Đợi sau khi nó hoàn toàn trưởng thành, dù suy nghĩ theo phương hướng tốt nhất, dù nó không phản phệ bản thể, cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh, đoán chừng trong đầu nó luôn luôn thường trực một suy nghĩ là, nên làm như thế nào mới có thể thoát khỏi thứ gông cùm xiềng xích này, thoát khỏi khí hải này, từ nay về sau tiêu dao tự tại.
Ý tưởng của Thẩm Nghi là dùng giao diện tái tạo một luồng yêu hồn, lại để yêu hồn này khống chế Âm Thần.
Đương nhiên, hắn không dám khẳng định là ý tưởng này của mình có đáng tin cậy hay không, nhưng có Dung Nhật Bảo Lô tồn tại, lại thêm thân niệm cường hãn của hắn, Âm Thần muốn phản phệ là chuyện không thể xảy ra được, tối đa cũng chỉ là nuôi không, lãng phí rất nhiêu hương hỏa nguyện lực mà thôi.
"Tiếp tục nào." Thẩm Nghi lại một lần nữa đưa mắt nhìn về phía sương trắng đầy trời, rồi không chút keo kiệt, trực tiếp rót thọ nguyên của yêu ma vào.
Hắn chỉ lười thổ lộ tiếng lòng với người bên ngoài mà thôi, chứ trên thực tế, mọi chuyện cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Đúng là chém giết Tiểu Yêu Vương, hắn sẽ nhận được rất nhiều thu hoạch, nhưng đồng thời cũng đắc tội với những kẻ địch mà bản thân hoàn toàn không biết.
Vốn dĩ hắn còn không quá mức lo lắng, dù sao hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử ký danh của Võ Miếu, nếu thật sự không trụ được thì cứ dứt khoát tránh vào trong Võ Miếu một phen đi. Nhưng sau khi nghe Khương Thu Lan giải thích, đột nhiên hắn lại phát hiện, tình huống thực tế lại hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng.
Võ Miếu có được một đống Kim Thân uy nghiêm tọa trấn, nhưng lại đi đến nông nỗi tự bản thân cũng khó bảo toàn rồi.
Thêm nữa, dựa vào lời nhắc nhở của Khương Thu Lan, dường như hai cái tiên môn xa lạ kia cũng không phải loại hiền lành tốt đẹp gì.
Muốn sống... vẫn phải dựa vào chính mình.
Nhưng trước mắt, lại có một chuyện khiến Thẩm Nghi cực kỳ đau đầu, còn đau đầu hơn mối uy hiếp tiềm tàng kia, đó là con đường của hắn sắp đi đến đoạn cuối rồi.
Tiên Yêu Cửu Thuế có hạn mức cao nhất là Hỗn Nguyên cảnh, Thôn Thiên Đan Phệ Pháp cũng đã viên mãn, phá vỡ nội đan chỉ là vấn đề thời gian.
Hai thứ chồng chất lên nhau, nhất định có thể mang lại cho hắn thực lực không hề thua kém Tổng binh hoặc là Khiếu Nguyệt, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Vấn đề là... ngay cả Kim Thân trong Võ Miếu cũng bị trọng thương, mà đối phương chính là tôn tại Hóa Thần cảnh.
Tình hình này lại giống như đúc với thời điểm hắn còn ở lại bên trong Bách Vân huyện, nhưng lúc ấy, tốt xấu gì cũng có phương hướng để tiếp tục đuổi theo, có thể tiến vào Trấn Ma ti thu hoạch công pháp, còn bây giờ, hắn không có một chút ý tưởng nào cả.
Thoạt nhìn... rơi vào loại tình huống này, hắn chỉ có thể dựa vào những luồng tàn niệm kia để thôi diễn ra mấy bộ võ học yêu ma lung tung rối loạn thôi.
Nhưng đứng trước quyết định này, Thẩm Nghi nhất định phải chừa cho mình một con đường lui.
Nếu chưa thể thành công thôi diễn ra võ học đằng sau, thì những loại Kim Thân pháp đang nằm trong tay Võ Miếu chính là phương thức duy nhất trợ giúp hắn đi thông đến cảnh giới Hóa Thần.
Thọ nguyên của yêu ma nhanh chóng trôi đi, toàn bộ hương hỏa nguyện lực của Lâm Giang quận đều hội tụ về nơi đây rồi! Cứ như vậy, mãi cho đến khi mảnh sương trắng đầy trời trực tiếp biến mất không còn trông thấy nữa, ngay cả một tơ một sợi cũng không còn, bên trong Thôn Thiên nội đan, bên cạnh Đạo Anh màu đỏ tươi, đã có một bóng người non nớt chậm rãi ngồi thẳng.
[ Năm thứ chín trăm hai mươi, ngươi thành công ngưng tụ ra một vị Âm Thần hoàn chỉnh ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Năm nghìn bốn trăm linh ba năm ]
Chín trăm năm, từ Thần Chủng đến Âm Thần, tiến triển này đã nhanh hơn tướng quân Trân Càn Khôn khá nhiều.
Thẩm Nghi trâm mặc nhìn thanh trường đao Tiềm Uyên trước mắt, chợt phát hiện nó vẫn đang run rẩy nhắm thẳng mũi đao về phía mình: "..."
Trên khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một tia hàn ý. Ngay sau đó, lực lượng trấn áp bên trong khí hải đã hóa thành một bàn tay to vô hình, lạnh lùng bóp lấy cổ Âm Thần.
Lần này, không chỉ đơn giản là giáng cho nó hai cái bạt tai dạy bảo như lúc trước nữa, mà đã mang theo sát ý nông đậm rồi.
"Chỉ có chín trăm năm mà thôi, ta không ngại ngưng tụ thêm một lần nữa đâu."