Chương 363: Hết Cơn Bĩ Cực Đến Hồi Thái Lai!
Chương 363: Hết Cơn Bĩ Cực Đến Hồi Thái Lai!Chương 363: Hết Cơn Bĩ Cực Đến Hồi Thái Lai!
Khương Nguyên Hóa quay đầu nhìn hình dáng huyện thành đằng xa, trên mặt chợt xuất hiện một chút ý cười. Ông ta vẫn một mực không dám rời đi, mãi đến tận bây giờ mới chân chính bước ra được, mà dường như rời khỏi nơi ấy, cũng không gặp phải bất cứ khó khăn gì.
Phải biết rằng, một vị Võ Tiên vốn không giữ nổi hai con Yêu Vương, huống chi một con trong đó còn là Yêu Vương từ Thiên Yêu quật tới?
Thậm chí ở thời điểm hiện tại, ông ta còn không nghĩ ra, rốt cuộc là đối phương đã lặng yên không một tiếng động vượt qua mấy quận thành kia như thế nào, lại một đường đi đến Thanh Châu thành này như thế nào, sau đó bước vào nha môn Trấn Ma ti và tiểu viện của mình như thê nào, mà ngay cả một tin tức mình cũng không nhận được?
Ông ta chỉ biết là... Thanh Châu không còn, Thanh Châu của ông ta đã không còn...
Nếu đã như vậy... nụ cười trên mặt Khương Nguyên Hóa càng trở nên ấm áp, nhưng chẳng hiểu sao một nụ cười ấm áp như vậy, khi rơi vào trong mắt Khiếu Nguyệt lại có vẻ đáng sợ đến thế?
Nó đã giao chiến cùng đối phương rất nhiêu năm, gần như đã hiểu rất rõ về thực lực của người trước mặt rồi, mà rõ ràng là đối phương cũng bị dụ dỗ tiến vào địa bàn của nó rồi, vì sao... vì sao nó lại có cảm giác này?
Nó chưa bao giờ cảm thấy bản thân không đủ lực lượng khi đứng trước đối phương như thế.
"Dùng thanh kiếm trong tay, bảo vệ người trước mắt." Khương Nguyên Hóa dùng hai ngón tay vuốt ve thân kiếm, sau đó ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Khiếu Nguyệt.
Chỉ trong phút chốc, màu đỏ tươi đã hiện đầy trời, một bóng người mặc áo đen vừa lấy phương thức cực kỳ thô bạo, âm ầm rơi xuống đất.
Khương Nguyên Hóa thoáng ngẩn người, mí mắt Khiếu Nguyệt khẽ giật giật.
Thanh niên mặc áo đen kia chậm rãi đứng thẳng lên, đôi mắt liếc vị Âm Thần trên không trung một cái, sau đó thản nhiên nói: "Về đi."
Hồng mang trên da thịt đối phương cũng không chói mắt, nhưng lại đủ sức khiến cho khóe mắt của Khương Nguyên Hóa tràn ra một chút cảm giác ướt át.
Ông ta vốn là Âm Thần, không thể làm ra quá nhiều động tác chỉ phàm nhân mới có, ví dụ như rơi lệ. Đúng là hết cơn bĩ cực đến hồi thái lai — Rốt cuộc Thanh Châu cũng có một vị Hỗn Nguyên Vô Cực Tông Sư đầu tiên rồi!
Phía trên huyện thành.
Khương Nguyên Hóa nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi một cái, cũng không dây dưa thêm nữa, đối phương đã tranh thủ khoảng thời gian quan trọng nhất giúp ông ta rồi.
Lên voi xuống chó cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
Mọi chuyện còn chưa chấm dứt, ông ta vẫn là Tổng binh của Thanh Châu, còn lâu mới đến thời điểm có thể vứt bỏ gánh nặng trên vai xuống mà bắt đầu liều mạng, vò đã mẻ sẵn không sợ nứt thêm...
Chỉ thấy thanh bảo kiếm kia lập tức hành động, nó xuyên qua khung trời, xé rách mảnh sương mù màu đỏ tươi dày đặc như một chiếc cầu vồng, nhanh chóng chạy thẳng về phía Thanh Châu thành!
Khiếu Nguyệt Yêu Vương khom lưng xuống, song chưởng nắm chặt thanh yển nguyệt đại đao.
Thanh niên trước mặt rất xa lạ, thậm chí nó còn không biết tên của đối phương là gì... Vậy là ngay dưới mí mắt của nó, Thanh Châu bên kia lại lặng yên không một tiếng động có thêm một vị Hỗn Nguyên Tông Sư rồi.
Đột nhiên Lang Vương lại nhớ tới năm đứa Yêu Quân dưới trướng mình bỗng vô duyên vô cớ biến mất.
Lúc ấy, nó đã đoán được Thanh Châu này lại có thêm một tên võ phu thủ đoạn quỷ quyệt rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ đối phương lại là Hỗn Nguyên cảnh.
Đạo lý rất đơn giản.
Nếu có Hỗn Nguyên Tông Sư tọa trấn, thì với tính cách của Khương Nguyên Hóa, khẳng định là ông ta sẽ liên thủ với người này cùng nhau rời khỏi Thanh Châu để chém giết nó, mà không phải giống vừa rồi, trực tiếp vứt bỏ Thanh Châu thành không để ý, còn bày ra tư thế liều mạng như vậy?
Đương nhiên, vẫn còn một nguyên nhân quan trọng nhất.
Có thể nói là ngay cả một con Yêu Vương như nó cũng biết, ba phe đồng minh của nhân loại đang chung tay đối kháng với Thiên Yêu Quật. Dựa theo thời gian mà tính, thì thời điểm này vừa vặn đến lượt Đại Càn triều làm chủ lực, nếu bọn họ có dư Hỗn Nguyên cảnh, thì khẳng định là người ấy sẽ bị tiên môn điều đi, tiến về phía trước hung hiểm nhất... "Khiếu Nguyệt có lễ." Nghĩa đến đây, con sói già lập tức ôm yển nguyệt đao vào trong ngực, dùng trảo ôm quyền, nhếch miệng cười nói: "Xin hỏi tên húy của Tông Sư”"
Đắc tội một vị Võ Tiên và đắc tội một vị Hỗn Nguyên Tông Sư tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Khương Nguyên Hóa chỉ có thể trốn tránh bên trong Thanh Châu thành mắng chửi nó, mà thanh niên này lại thật sự có thể không ngừng chạy ra ngoài thành, quấn quít lấy nó, khiến người ta không được an bình.
Cả hai đều là cường giả cùng một cấp độ, nó lấy thân phận lão tiền bối chủ động hành lễ, xem như đã cho đối phương đủ thể diện rồi.
Thẩm Nghi chẳng nói chẳng rằng lập tức giậm chân xuống đất, lao lên, ống tay áo tung bay, hắn trực tiếp tung ra một nắm đấm thế đại lực trâm, mang theo uy lực kinh người như muốn dời sông lấp biển!
Bên dưới tầng da thịt trong suốt bên ngoài là một vùng sáng đỏ rực.
Phải biết rằng, Đạo Anh chính là sinh linh do tinh hoa của thiên địa diễn sinh ra, đã thoát ly cảnh giới thân thể phàm thai rồi. Nghĩa là ở thời điểm hiện tại, hắn không cần phải điều động khí tức gì nữa, mọi cử động đều là toàn lực.
Mặc dù Thôn Thiên Đan Phệ Pháp tiêu hao rất nhiều, nhưng nội tình cũng vượt xa những môn công pháp cùng cảnh giới.
Giờ phút này, yêu lực do tu vi và huyết nhục của vô số Đại Yêu hóa thành, đều được rót vào cánh tay, lại rơi xuống trước mắt Khiếu Nguyệt Yêu Vương.
Con sói già kia híp mắt lại, đột ngột giơ yển nguyệt đại đao lên, dùng trảm kích đáp trải
Dùng thân thể đấu bảo binhI
Răng rắc —— Thanh yển nguyệt đại đao trên tay Khiếu Nguyệt Yêu Vương vốn cực kỳ uy vũ, không biết đã chém xuống bao nhiêu cái thủ cấp, vậy mà giờ phút này, nó lại trực tiếp vỡ vụn dưới nắm đấm thoáng hiện hông mang kial