Chương 366: Lấy Thân Thể Phàm Nhân Sánh Vai Với Hỗn Nguyên!
Chương 366: Lấy Thân Thể Phàm Nhân Sánh Vai Với Hỗn Nguyên!Chương 366: Lấy Thân Thể Phàm Nhân Sánh Vai Với Hỗn Nguyên!
Đến đây, da thịt vốn đã nứt ra lại nhanh chóng khôi phục, sau đó dưới ảnh hưởng rèn luyện của yêu lực, thân thể của Thẩm Nghi lại trở nên rắn chắc cứng cỏi hơn trước kia rất nhiều, da thịt không một chút tỳ vết nào, tựa như vừa sinh ra đã vậy.
Lấy thân thể phàm nhân sánh vai với Hỗn Nguyên!
Rõ ràng không điều động Đạo Anh, nhưng cảm nhận lực lượng bàng bạc đang lưu chuyển trong thể phách, Thẩm Nghi không cho rằng bản thân ở thời điểm hiện tại yếu hơn lúc trước bao nhiêu.
Nhục thân và tu vi đều đột phá cảnh giới.
Không do dự thêm nữa, lập tức có một đám mây đỏ hội tụ dưới chân Thẩm Nghị, mang theo hắn trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
Nha môn Trấn Ma ti, Thanh Châu thành.
Một nữ nhân trực tiếp đi vào nơi này, thân thể được chiếc áo choàng màu đen kia che lấp, khiến cho bất kỳ ai cũng không thể cảm nhận được khí tức của nàng.
Bước chân khá vững vàng, nhưng mỗi lần tiến lên một bước, thân hình lại trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy chục trượng.
Mấy vị giáo úy đi ngang qua, thoáng đưa tay lên dụi mắt, dường như bọn họ vừa mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen lướt qua ngay trước mắt mình, nhưng ở thời điểm quay đầu nhìn lại thì một cái bóng cũng không có.
Nữ nhân kia vừa nhắm mắt, thoáng cảm thụ một phen, dường như đã tìm được cái gì rồi, sau đó nàng xoay người đi thẳng đến một khu tiểu viện yên tĩnh, chậm rãi tiến vào trong sân, đi tới phía sau hai người.
Dù đã bị áp sát đến khoảng cách gần như vậy, nhưng Bạch Tử Minh vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Ánh mắt nữ nhân nọ rơi xuống bóng người đang ngồi trên ghế đá.
Một cánh tay trắng nõn vốn ở bên dưới chiếc áo choàng lập tức vươn ra, năm ngón tay mảnh khảnh chậm rãi rơi xuống bờ vai của bóng người đang ngồi nọ.
Ngay trong nháy mắt nàng đưa tay tới.
Ngang ——một con Huyền Băng Ngọc Long trong phòng, đột ngột gầm thét giết ra, cả mảnh sân đều bị sương lạnh bao trùm. Nữ nhân kia vừa vươn bàn tay tới lại tùy ý giơ lên, nhẹ nhàng đập thẳng xuống cái đầu rồng do Huyền Băng kiếm ý hội tụ mà thành. Sau đó, bàn tay kia đột ngột dùng sức, khiến cho vô số kiếm ý lít nha lít nhít lập tức vỡ tan ra.
Tại thời khắc nguy cấp này, con Huyền Băng Ngọc Long ấy chỉ có thể dùng cái đuôi rồng của mình, đập bay Bạch Tử Minh và Khương Nguyên Hóa ra bên ngoài.
Đến đây, chiếc mũ trùm đầu rơi xuống, để lộ ra một khuôn mặt tôn quý tràn đầy hờ hững, không thể nói rõ thành lời của nữ nhân. Nàng ta nghiêng mắt nhìn chằm chằm vào Khương Nguyên Hóa trên không trung, bờ môi đỏ mọng khẽ mở.
Ngay sau đó, đột nhiên thân thể Tổng binh khô quắt lại, trực tiếp hóa thành vài giọt máu chui vào trong miệng của nàng.
Khương Thu Lan đứng ở cửa phòng, thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt. Nàng vẫn bình tĩnh khoanh tay đứng thẳng, nhưng hai bàn tay lại từ từ siết chặt lại.
Bạch Tử Minh bị Huyên Băng Ngọc Long đánh bay ra ngoài sân, vừa mới hoảng sợ bò dậy, đã nghe thấy tiếng nói của sư tỷ: "Đi trước đi."
"Đi?" Bạch Tử Minh thở hổn hển, không nói một câu nào đã vội vàng xoay người chạy về phía xa. Gã muốn cầu viện, nhưng lại mờ mịt không biết mình nên đi đâu tìm người. Sư tỷ và sư phụ đã là người mạnh nhất Thanh Châu rồi, còn ai có thể giúp được bọn họ?
"Tu vi không tệ, hẳn là trong cái chết của con ta cũng có một phần công sức của ngươi." Thanh Hoa phu nhân liếc mắt nhìn về phía cô nương này.
Khương Thu Lan bình tĩnh nhắm mắt lại, khóe môi tràn ra tơ máu.
Răng rắc! Răng rắc!
Âm thanh này... giống như có hai món đồ vật nào đó không thể nói rõ ra được, đang điên cuồng va chạm vào nhau.
Thanh Hoa phu nhân khẽ nhíu mày, chỉ trong nháy mắt, nàng ta đã xuất hiện trước người Khương Thu Lan, bàn tay nắm lấy cổ nàng.
Dù lớp da thịt bên ngoài bị dễ dàng xé rách, lại không thể lấy xuống thủ cấp của nàng như trong tưởng tượng.
Khương Thu Lan mở mắt, lại có một mảnh sương trắng lạnh lẽo vừa xuất hiện bên trong đôi mắt đen nhánh long lanh của nàng.
"Có vẻ như ngươi đã đột phá từ trước rồi, chứ không phải lúc này?" Thanh Hoa phu nhân thản nhiên nói.
"Đã được một lúc rồi."
Chỉ thấy một vâng hào quang lạnh lẽo đang ung dung lưu chuyển trên làn da của Khương Thu Lan.
Ngay sau khi Thẩm Nghi và Khương Nguyên Hóa rời đi, nàng đã bắt đầu cưỡng ép đột phá, nhưng vẫn chậm một chút.
"Ngươi có thể ngăn cản ta?" Thanh Hoa phu nhân chậm rãi buông lỏng bàn tay ra, đầu ngón tay đã bị một mảnh sương lạnh bao trùm.
"Thử xem." Khương Thu Lan giơ bàn tay lên, đầu ngón tay thon dài giống như Huyền Băng Ngọc Kiếm, tràn ra sát ý vô tận.
Mảnh yêu vân mày đỏ sậm đầy trời, chiếc áo choàng màu đen lơ lửng tung bay phía trên Thanh Châu thành.
Nữ nhân nọ nghiêng người câm một thanh trường kiếm trên tay, phần che tay của kiếm chính là một đóa hoa ngọc màu xanh trắng.
Trên vai nàng ta vừa có thêm mấy vết nứt, thậm chí còn có băng sương đang dần dần tan rã, nhưng dáng người vẫn thướt tha như cũ, đang treo lơ lửng giữa không trung.
Ở dưới chân nàng ta, nha môn Trấn Ma ti chiếm diện tích vô cùng rộng lớn đã sụp đổ hơn phân nửa, đám đông giáo úy mặc áo vân văn đều đã tập trung lại, giống như một đám mây đen nặng nề.
Ngày thường, sự uy nghiêm của bọn họ luôn làm cho người ta sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, ở dưới màn trời màu đỏ sậm kia, bọn họ lại lộ ra vẻ yếu ớt, nhỏ bé vô cùng.
Trong đống phế tích, một cô nương với quầng sáng lạnh quấn quanh thân thể đang bị những khúc gỗ gãy và đống gạch vụn vùi lấp bên dưới.
Oanh —— Khương Thu Lan nhẹ nhàng đẩy một đoạn xà nhà thật lớn ra, cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt bình tĩnh, thử đứng dậy, nhưng bàn tay hơi run rẩy, cùng với mảnh sương trắng dần dần tan rã trong đôi mắt đen nhánh kia lại trực tiếp tiết lộ trạng thái chân thật của nàng.
Thân thể lảo đảo hồi lâu mới có thể đứng thẳng được của nàng đã nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.