Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398: Chuyện Đã Làm, Không Cần Thiết Phải Suy Nghĩ Thêm Nữa!

Chương 398: Chuyện Đã Làm, Không Cần Thiết Phải Suy Nghĩ Thêm Nữa! Chương 398: Chuyện Đã Làm, Không Cần Thiết Phải Suy Nghĩ Thêm Nữa!Chương 398: Chuyện Đã Làm, Không Cần Thiết Phải Suy Nghĩ Thêm Nữa!

Thẩm Nghi sao?

Dương Thiên Tường thoáng im lặng một hồi, nhưng trong đầu không tìm được một chút ấn tượng nào về cái tên này.

"Thẩm đại nhân xuất thân từ Thanh Châu, ngài chính là đệ tử của Võ Miếu." Trương Tuyên đâu biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, lại vội vàng nói: "Con Yêu Quân báo hoa kia đã bị Thẩm đại nhân chém giết rồi, mong Tổng binh cấp tốc điều người, một lân nữa đi tới tiếp quản Nam Nhạc thành, sau đó, nhanh chóng theo ta đi tìm Tuần Tra sứ đại nhân."

Nghe xong lời nói của đối phương, Dương Thiên Tường lập tức có cảm giác bản thân vừa bị một cây cự chùy giáng thẳng xuống đầu, cả người đều có chút choáng váng. Lão hoảng hốt nói: "Đệ tử Võ Miếu? Đó chính là tu sĩ Âm Thần, vì sao các ngươi không thương lượng với ta một chút đã trực tiếp động thủ rôi?"

Đúng, những tu sĩ Âm Thần bên trong Võ Miếu đều có cảnh giới vô cùng cao thâm, chuyện này tuyệt đối không giả.

Nhưng ngay cả khi đối phương cầm ngọc phù trong tay, có thể điều động nguyện lực hương hỏa của bất cứ một châu nào, cũng phải nhớ kỹ một điều, Tùng Châu đã mất đi bốn quận, chỉ còn lại một chút nguyện lực hương hỏa như vậy, không cần biết là để cho Tổng binh như lão dùng, hay là cho vị Thẩm đại nhân xa lạ kia dùng, cũng quá ít ỏi, có thể mang đến hiệu quả gì đây?

Tùng Châu đã bỏ ra không biết bao nhiêu tính mạng, mới miễn cưỡng ổn định được hai con Yêu Vương kia.

Tuy trạng thái cân bằng này sắp sụp đổ đến nơi, nhưng ít ra vẫn còn một đoạn thời gian để kéo dài...

Đối với bọn họ, kéo dài thêm được một ngày, là còn có thể gửi gắm hi vọng vào Trần đại nhân, chờ ngài ấy trở về, nhưng bây giờ, vị đại nhân vừa mới xuất hiện kia lại chủ động phá vỡ cục diện này, đây là vì cái gì chứ?

"Thương lượng? Tuân Tra sứ làm việc, cần phải thương lượng với ngài và ta ư?”

Trương Tuyên cắn chặt răng, lập tức đưa cái đầu lâu từ trong ngực ra: "Ít nhất là Thẩm đại nhân đã giúp ta mang hắn về, nếu phải ngăn cản hành động của ngài ấy, ta tuyệt đối không nói ra được."

Dứt lời, trong mắt ông ấy đã nhiều thêm vài phần thô bạo: "Xin Tổng binh chớ do dự thêm nữa. Hiện giờ, vị Tuân Tra sứ kia còn đang dấn thân vào bây yêu của Nam Nhạc quận. Ngài phải nhanh chóng điều động Trấn Ma đại tướng và kim linh tróc yêu nhân, theo Trương mỗ tiến đến trợ trận cho ngài ấy!"

Dương Thiên Tường dùng sức nắm lấy hai nhúm tóc thưa thớt trên đầu, lại quay người nhìn chằm chằm vào nhóm Thiên Tướng giáo úy phía sau, có chút bất đắc sĩ than thở nói: "Truyền mệnh lệnh của ta, để cho bọn họ mau chóng tập kết, tiến về bốn quận đã mất kia."

Dứt lời, lão đã nghiêm mặt cưỡi lên con yêu mã còn lại: "Dẫn đường đi."

"Ngài không cần dùng Âm Thần đi tới đó?" Trương Tuyên kinh ngạc hỏi, có vị Tổng binh Cửu Châu nào lại tự dấn thân tiến vào hiểm cảnh đâu?

"Có ý nghĩa gì ư?" Dương Thiên Tường nghiêng đầu nhìn đối phương một cái, trên khuôn mặt gây gò không có lấy một chút cảm xúc nào.

Tùng Châu đã làm tất cả những chuyện có thể làm được rồi.

Lão chỉ là một tên Võ Tiên, không phải Thần Tiên chân chính, không thể đồng thời ứng phó với hai con Yêu Vương còn mạnh hơn mình rất nhiều.

Như vậy cũng tốt.

Vị Tuần Tra sứ đại nhân này đã thay Tùng Châu đưa ra quyết định, không cần lão già nát rượu như lão phải phát sầu.

Về phần đắc tội với Xích Mục Yêu Vương, khiến cho sự chú ý của nó chuyển từ một con Yêu Vương khác dời đến trên người Trấn Ma ti Tùng Châu... Chuyện đã làm, không cần thiết phải suy nghĩ thêm nữa.

"Giúp ta giữ gìn ông bạn già này cho cẩn thận." Trương Tuyên cẩn thận từng li từng tí giao cái đầu lâu trong tay mình cho một vị Thiên Tướng giáo úy.

Ngay sau đó, Hắc Lân Giao Mã đã lao thẳng về phía trước, mang theo hai người rời khỏi Tùng Châu thành.

"Đây là phương hướng đi đến Nam Nhạc thành sao?" Bỗng nhiên Dương Thiên Tường lại cảm thấy có điểm gì đó không thích hợp.

"Hẳn là Thẩm đại nhân đã di chuyển đến huyện thành phía dưới rồi." Trương Tuyên nhẹ giọng nói.

Căn cứ vào tình hình trong thành lúc trước, hoàn toàn có thể nhìn ra, vị Tuần Tra sứ đại nhân trẻ tuổi này nhìn như rất lạnh nhạt, không thích nói chuyện, nhưng trên thực tế, đối phương lại cực kỳ cẩn thận chu đáo, hơn nữa còn rất mực quan tâm đến đám dân chúng bình thường kia.

"Đến cùng là ngươi đã mời một vị tồn tại như thế nào về đây vậy...' Dương Thiên Tường nhíu chặt lông mày, cuối cùng vẫn không nhịn được, lập tức phàn nàn một câu.

Bản thân là tu sĩ Âm Thần, lại dám một mình xông vào quận thành đã bị yêu ma chiếm cứ, trong khi bên cạnh không có ai thủ hộ?

Đây tuyệt đối là hung hiểm vạn phần.

"Thẩm đại nhân nói, ngài ấy... Hiểu sơ về phương pháp tôi thể." Trương Tuyên cũng lo lắng như vậy, nhưng vẫn mở miệng trấn an lão Tổng binh một câu.

Tuy không biết khái niệm hiểu sơ trong miệng đối phương, rốt cuộc là ở trình độ nào, nhưng theo ông ấy suy đoán, đối phương tuyệt đối không phải một người lỗ mãng.

"Lão phu trấn thủ Tùng Châu đã nhiều năm, cho tới bây giờ vẫn chưa liều lĩnh một lần nào." Dương Thiên Tường khẽ thở dài, tự giễu một câu: "Không ngờ lần đầu tiên liều lĩnh, lại phải lấy nửa cái Tùng Châu còn lại ra làm cái giá."

Hắc Lân Giao Mã toàn lực chạy như điên, tốc độ không thua kém na di chi pháp. Rất nhanh, hai người bọn họ đã đi tới không trung phía trên một tòa huyện thành.

Dương Thiên Tường cúi đầu nhìn lại.

Đã rất lâu rồi, lão không dám đi tới quan sát bốn quận đã bị mất kia, dù chỉ đơn giản là dùng Âm Thần lướt qua nhìn một cái cũng chưa không dám.

Lúc trước, khi thành bị phá, những thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, còn có vô số những người trẻ tuổi mặc áo đen ngã xuống dưới chân Âm Thần của lão...

Cảnh tượng ấy vẫn một mực khắc sâu trong tâm khảm, dù đến tận giờ phút này, dường như những tiếng kêu rên kia vẫn còn quanh quẩn bên tai lão.

Sau khi thu hết tình hình trong huyện thành vào trong mắt, đột nhiên gương mặt Dương Thiên Tường lại biến sắc.

Chỉ thấy trên đường phố đều là người, người người chen chúc với nhau, ai nấy đều điên cuồng chạy, có người khóc lớn, có người cười to, có người lại quỳ xuống đất...

Cảnh tượng hỗn loạn vô cùng, nhưng nhìn một lượt, lại hoàn toàn không phát hiện ra tung tích của một con yêu ma nào.
Bình Luận (0)
Comment