Chương 413: Tạp Niệm!
Chương 413: Tạp Niệm!Chương 413: Tạp Niệm!
Thân thể gã bay lên, nhẹ nhàng cầm lấy miếng ngọc giản đang ở chỗ cao nhất, đặt vào trong lòng bàn tay Thẩm Nghị, lúc này mới mở miệng nhắc nhở: "Thật ra cái gọi là Kim Thân pháp kia cũng không nhất định phải tu tập pháp môn cường thế nhất, so ra... vẫn nên lựa chọn thứ thích hợp với bản thân thì hơn."
"Thích hợp ư?” Thẩm Nghi lại dùng thần niệm quét qua miếng ngọc giản nọ.
[ Hóa Thần. La Hán Kim Thân Pháp Tướng: Chưa nhập môn }
"Một cửa quan trọng nhất khi tu sĩ Âm Thần đột phá cảnh giới Hóa Thần đó là thấy rõ mảnh sương trắng mà ngươi tùy ý vung vẩy ra ngoài khi ở cảnh giới Võ Tiên kia, rốt cuộc là thứ gì?"
Chúc sư huynh tùy ý xé một đám sương trắng trên không trung, dùng đầu ngón tay vân vê nó, nhẹ nhàng hỏi: "Thử một chút xem?”
Số lượng hương hỏa nguyện lực này, ngay cả Trấn Ma đại tướng Bão Đan cảnh cũng sẽ không để vào mắt.
Thẩm Nghi nhíu mày, cũng nhẹ nhàng đưa tay chạm tới. Trong nháy mắt khi đầu ngón tay hắn chạm vào mảnh sương trắng kia, bỗng nhiên bên tai lại có thêm hàng đống những thanh âm ồn ào đáng ghét, giống như một đống ruồi bọ đang vo ve.
Thẩm Nghi vô thức nhắm mắt lại, với thân niệm cường hãn của hắn hiện tại, cũng phải mất thời gian rất lâu mới có thể phân biệt được đó là âm thanh gì.
Là trăm ngàn người đồng thời nói nhỏ, mỗi người đều nói ra những chuyện khác nhau, trút xuống cảm xúc hoàn toàn trái ngược.
Tham sân ác, hỉ nộ ái ố.
"Chúng ta tiện tay chém ra kiếm quang, đánh ra chưởng phong, đều là do tâm niệm của bọn họ hội tụ mà thành."
"Coi hương hỏa nguyện lực như khí tức thiên địa đi thêm vào bản thân, ngồi ở trong nhà có khí tức vô tận có thể hưởng dụng, tự nhiên là thoải mái lại vui sướng, thậm chí còn được nhóm võ phu xưng là đường tắt." Chúc sư huynh nhẹ nhàng nói: "Đường tắt... Đến cuối cùng cũng phải trả giá, bây giờ ngươi muốn dùng những thứ này để ngưng tụ ra một thân thể mới, điều này cũng có nghĩa là những tâm niệm này đã trở thành tâm niệm của ngươi."
"Ngưỡng cửa thứ nhất của Kim Thân pháp chính là lựa chọn một loại phương thức để tiêu hóa những luồng tạp niệm này, không đến mức để nó hóa thành tâm ma của ngươi.'
Gã lại chỉ vào miếng ngọc giản bên tay trái của Thẩm Nghỉ: "Sư Đà pháp lựa chọn thủ, thủ gia thổ, thủ biên giới, thủ lê dân chúng sinh, coi đây là lời thề."
Sau đó, gã lại chỉ vào miếng ngọc giản bên tay phải của hắn: "La Hán Kim Thân pháp lại lực chọn trấn, còn trấn cái gì... Ta cũng không rõ lắm, lúc trước lão tổ lựa chọn là trấn áp lê dân thương sinh... Cho nên một khi Âm Thần của ngài bị hao tổn, liền gặp phản phệ."
"Phù." Rốt cục Thẩm Nghi tiêu hóa xong một đám sương trắng kia, tỉnh thân cảm thấy vô cùng mỏi mật.
Nghe vị sư huynh này nói, rốt cuộc hắn cũng biết được vì sao lúc ấy mình lại có cảm giác vị lão tổ Võ Miếu kia giống hệt một lão niên si ngốc ngồi trên bệ thờ... Cả ngày bị những tiếng ồn ào này cắn trả, sao có thể duy trì tỉnh táo được?
"Ta đã xem toàn bộ hai mươi ba pháp rồi, mới phát hiện không có một con đường nào thích hợp với ta." Chúc sư huynh lướt qua từng cái, vuốt ve từng miếng ngọc giản, trên mặt lại có thêm một nụ cười cổ quái: "Ta suy nghĩ thật lâu mới hiểu được, thì ra là thiên tư của ta quá cao, đoạn đường đi này vừa nhanh vừa ổn, chưa bao giờ gặp phải một chút trở ngại nào. Mọi người đều tâng bốc ta, yêu ma đều sợ ta, vì vậy... Ta vốn không thể nào hiểu được những tạp niệm bên trong hương hỏa nguyện lực này."
"Trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có Hóa Thần đại đạo của riêng ta."
"Bây giờ đi đến cuối đường, lại phát hiện hai mươi ba cánh cửa, vốn không có một cánh cửa nào chịu mở ra với ta."
"Ta du lịch tứ phương, muốn một lần nữa trải nghiệm con đường của người bình thường, nhưng ta đã là Võ Tiên tu vi cao nhất Đại Càn, sao có thể góp nhặt những loại tâm tư như vậy?"
"Ta từng đi đến tình trạng tâm mỏi lực kiệt, trằn trọc khó ngủ, thề phải bảo vệ Đại Càn, chứng được Sư Đà Kim Thân... Ta đã lừa được tất cả mọi người, nhưng không gạt được chính mình, cũng không lừa được hương hỏa nguyện lực đầy trời này."
Gã vốn là thiên kiêu từng đạt đến cảnh giới Võ Tiên năm bốn mươi tuổi.
Trong mắt gã, muôn dân trăm họ của thế tục cũng chỉ là con kiến, căn bản không vào được tâm của gã, bởi vậy không cần biết ý niệm là thủ hay là trấn, không cần biết gã đã mặc niệm bao nhiêu lần ở trong lòng, hết thảy cũng chỉ là nói dối mà thôi.
"Sư đệ." Chúc sư huynh dừng bước chân, ngoái đầu nhìn lại, trong nụ cười lại có thêm mấy phần khổ sở: "Lúc trước ta loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói, ngươi cũng là thiên kiêu?"
Thẩm Nghi trâm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Vẫn ổn."
Trước đó, khi còn ở Thanh Châu Trấn Ma ti, từng có một thanh niên cường tráng chặn ở cửa, hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi không phải thiên tài, vì sao ngươi không có ngạo khí?”
Khi đó hắn đã đáp lại rằng... đương nhiên là không phải.
Ngay cả những câu nói "Cũng được" từ trong miệng Thẩm Nghi nói ra, tuy người khác đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng chính bản thân hắn lại phát hiện, mình thật sự nghĩ như vậy, không có nửa câu nói dối.
"Đây chính là điều mà ta không hiểu." Chúc sư huynh thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi xổm xuống bộ xương kia, yên lặng nhìn Thẩm Nghỉ: "Ngươi lại thật sự nghe hiểu rồi?"
Vừa rồi, gã đã đưa ra một luồng sương trắng, Thẩm Nghi lại thật sự cẩn thận lắng nghe những luồng tạp niệm trong đó, tuy hàng lông mày cau lại, nhưng đến cuối cùng, hắn cũng nghe xong từ đầu tới đuôi.
Trong khi những luồng sương trắng như vậy, rơi vào trong tai Chúc sư huynh, lại biến thành một đống hỗn độn vô nghĩa, ríu ra ríu rít cả ngày.
Tâm tính của người có thiên tư tốt là không đủ, nhưng muốn dùng chính bàn chân của mình từng bước đi lên, trải ngộ mọi điều thương hải tang điền, thì thiên tư bình thường lại không được, bọn họ bị hạn chế bởi thọ nguyên.
Chỉ cân nghe thôi, cũng thấy rất đau đầu, có cảm giác bế tắc, hệt như đây là một cái nút thắt không thể giải được.
Chẳng trách từ xưa đến nay, Đại Càn triều cũng chỉ có mười ba vị tu sĩ Hóa Thần.