Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 420 - Chương 420: Đừng Ngẩn Người, Nghiêm Túc Một Chút!

Chương 420: Đừng Ngẩn Người, Nghiêm Túc Một Chút! Chương 420: Đừng Ngẩn Người, Nghiêm Túc Một Chút!Chương 420: Đừng Ngẩn Người, Nghiêm Túc Một Chút!

Hiện giờ nữ nhân kia vừa ra tới đã đỏ bừng hốc mắt, cắn chặt bờ môi, đôi mắt đầy hoảng hốt, y hệt một oán nữ khuê phòng hàng thật giá thật.

So sánh với nàng, ảnh hưởng Thẩm Nghi phải hứng chịu lại nhỏ đi rất nhiều, dù sao hắn cũng chỉ gánh vác một chút tác dụng "Trung chuyển" mà thôi.

Mặc dù tinh thân mỏi mệt không chịu nổi, nhưng không đến mức rơi vào điên loạn.

Đi đường tắt, đến cuối cùng cũng phải trả giá... Vậy thì cứ để người khác tới gánh vác cái giá này đi.

Có Hóa Thần Kim Thân bảo vệ, tâm trạng của Thẩm Nghi cũng thoải mái hơn rất nhiều, hắn sửa sang lại bộ áo xanh trên người, sau đó lại theo lệ thường đến Võ Miếu thả lỏng một phen. ...

Một chiếc xe ngựa vừa chậm rãi dừng lại bên ngoài Hoàng thành.

Lão gia tử mặc giáp đen xuống ngựa, đưa văn thư tận tay cho hắn, sau đó cưỡi lên con tuấn mã đỏ thẫm, quay đầu qua, nhẹ giọng an ủi người ở trong xe: "Đừng nóng giận, có lẽ hắn có việc gấp thật, nếu không sao lại lười chào hỏi ngươi?"

Bên trong xe, vị cô nương xinh đẹp mặc áo trắng kia đang dùng hai tay nắm chặt lấy sợi dây thừng trên chiếc chuông bạc, phẫn nộ vô cùng nhìn chằm chằm vào chiếc chuông kia.

“Ta không có tức giận."

Dứt lời, tựa như để thuyết phục chính mình, nàng lại cao giọng nói: "Ta biết, khẳng định là hắn có việc gấp, mà việc gấp kia đương nhiên là vội vàng đi trảm yêu trừ ma rồi."

Trân Càn Khôn vội vàng đánh xe ngựa đi về phía Võ Miếu, sau đó dừng lại phía trước tổng nha của tróc yêu nhân. Lão âm thầm cười khổ, nếu không phải Thẩm Nghi lặng yên rời khỏi Thanh Châu, phỏng chừng cô nương nhỏ này còn không nỡ lấy sợi khí huyết Yêu Quân kia ra để đổi lấy lần Võ Miếu tẩy luyện này, nàng làm vậy, đâu phải vì tẩy luyện, rõ ràng là tìm cớ vào kinh mà?

"Ài." Lão gia tử khẽ lắc đầu, sau đó đi về phía tổng nha. Đột nhiên khóe mắt liếc thấy hai bóng người. Người trước mặc thanh sam, tuyệt đối là tuấn tú tiêu sái, trong khi người sau mặc một chiếc váy trắng, câm trường kiếm trên tay, dáng người đầy đặn, càng là ý vị mười phần.

Hai người sóng vai đứng thẳng, tựa như đang nhẹ giọng đàm luận điều gì đó. Trân Càn Khôn trực tiếp sặc một ngụm nước bọt, vội vàng giả vờ như không nhìn thấy, lại cất bước đi vào tổng nha.

Chiếc xe ngựa kia lặng lẽ dừng lại, tấm rèm bên ngoài bị người bên trong nhẹ nhàng kéo lên một chút.

Lâm Bạch Vi trốn sau tấm rèm, thoáng đưa mắt nhìn ra ngoài, sau đó đôi môi đỏ lại bất tri bất giác mà bĩu lên. Trong lòng có chút mất mát, nàng buồn bực buông rèm xuống, nắm chặt chiếc chuông bạc trong lòng bàn tay.

Nhìn qua cũng không phải là rất bận rộn à nha...

Lại có một vị Trấn Ma Đại Tướng tiến vào tổng nha của tróc yêu nhân?

Đương nhiên, đó là một chuyện cực kỳ hiếm thấy rồi, nhưng vẫn còn một chuyện khác, càng khiến người ta kinh ngạc hơn, đó chính là sợi khí huyết của con Thanh Diện Sư Tử màu đỏ tươi kia.

"Lại một con Yêu Quân Bão Đan cảnh của Thanh Châu?”

"Lại là võ phu Ngọc Dịch cảnh?”

"Không phải chứ? Chẳng lẽ vị Ngân Linh tróc yêu nhân này cũng tên là Thẩm Nghi sao?'

Trong tổng nha, nữ nhân phụ trách quản lý công việc nội bộ càng nghe càng thấy quen tai, cuối cùng dứt khoát mở miệng hỏi thẳng.

Trân Càn Khôn khẽ ho khan hai tiếng, không ngờ Thẩm Nghi đến Hoàng thành cũng trở nên nổi tiếng như vậy?

Hắn mới rời khỏi Thanh châu được hai tháng, nhưng ngay cả người quản lý bên trong tổng nha của tróc yêu nhân cũng có thể thuận miệng nói ra tên của hắn rồi?

Nữ nhân kia bất đắc dĩ cười nói: "Không cần chờ đợi, cứ trực tiếp đi đi."

"A2"

Nghe vậy, Trân Càn Khôn có chút mờ mịt rời khỏi nha môn, từ khi nào Thanh Châu bọn họ lại có thể diện lớn như vậy ở bên trong Võ Miếu?

Lão có chút áy náy, chắp tay với đám đồng nghiệp chờ đợi đã lâu bên cạnh, lại thấy đám người này đều cười ha hả đáp lễ, không có chút bất mãn nào.

Từ khi chuyện bên trong Tùng Châu truyền ra, bọn họ đều biết về vị Tuần Tra sứ đại nhân này, ai dám nói là bản thân không lo châu quận nhà mình bị lửa đốt, mà đến lúc đó chẳng phải sẽ dựa vào đối phương ư? So sánh với chuyện kia, người ta chen ngang một lượt thì tính là gì chứ?

"Quái lạ thật." Lão gia tử nghĩ hoài cũng không rõ lắm, nhưng vẫn đi trở về bên cạnh xe ngựa, nói tin tức này cho Lâm Bạch Vi biết.

"Vậy ta đi đây..." Lâm Bạch Vi có vẻ hơi phờ phạc.

Trân Càn Khôn lập tức quay đầu nhìn lại theo bản năng, quả nhiên, hai bóng người vừa rồi đã sớm rời đi.

"Không có chuyện gì, ngươi đi tắm rửa một chút, chờ sau khi kết thúc, lão phu sẽ dẫn ngươi đi tìm hắn."

"Ta không đi." Lâm Bạch Vi xoa xoa khuôn mặt, cố gắng để cho biểu cảm trên mặt mình trở nên bình thường hơn một chút, nhưng có vẻ cố gắng của nàng không hiệu quả cho lắm bởi vì nàng vẫn vác gương mặt rầu rĩ không vui kia đi vào bên trong đại điện.

Hiện giờ, nàng chỉ muốn trở vê Thanh Châu thôi...

Lâm Bạch Vi đưa mắt nhìn mười ba bộ Kim Thân vàng son lộng lẫy trước mặt, sau đó khẽ cúi đầu xuống, ngồi trên chiếc bô đoàn đặt chính giữa như thường lệ, tâm tư có chút mơ màng.

Hiện giờ, người đã chạy, khí huyết đối phương lưu lại cho nàng cũng không còn, ngay cả một vài thứ để tưởng niệm cũng không cói

Mảnh sương trắng nồng đậm trực tiếp bay tới, niêm phong cửa điện.

"Đừng ngẩn người, nghiêm túc một chút." Một bàn tay thon dài trắng nõn tùy ý xoa xoa đầu nàng, tiếng nói vang lên sau lưng, là bình tĩnh và ôn hòa quen thuộc.

Toàn thân Lâm Bạch Vi khẽ run lên, ôm theo nỗi ngạc nhiên tràn ngập trong lòng, nàng lập tức quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy thanh niên tuấn tú kia đã rút bàn tay về, một lần nữa đứng thẳng người, đôi con ngươi đen nhánh thanh tịnh lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mình, bộ y phục bằng tơ lụa màu xanh hơi lay động, càng làm nổi bật lên thân hình thẳng tắp của đối phương.

Gương mặt Lâm Bạch Vi lập tức chuyển thành màu đỏ bừng. Nàng hoàn toàn không ngờ mình lại trông thấy Thẩm Nghi ở chỗ này, không hề chuẩn bị tâm lý, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Bình Luận (0)
Comment