Chương 44: Đừng Có Diễn Nữa, Hắn Đã Hết Kiên Nhẫn Rồi!
Chương 44: Đừng Có Diễn Nữa, Hắn Đã Hết Kiên Nhẫn Rồi!Chương 44: Đừng Có Diễn Nữa, Hắn Đã Hết Kiên Nhẫn Rồi!
Thẩm Nghi nghĩ mãi mà không rõ, bởi vậy dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chỉ bình tĩnh nói: Không được.
Nghe vậy, Lâm Bạch Vi cũng không kinh ngạc, ngược lại cười khẽ nói: "Thế nào? Không phải ngươi vẫn muốn giữ ta ở lại để làm thê tử của ngươi sao? Đổi ý rồi hả?"
Lúc đối phương bắt nàng tới đây, vẻ mặt khẩn trương kia cũng không phải là giả. Vốn cho rằng khi nghe được lời nói của nàng có chút buông lỏng, dù Thẩm Nghi này vẫn ra vẻ trâm ổn, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, biểu cảm trên mặt hắn cũng toát ra một chút khác thường. Ai ngờ thanh niên nọ lại thoáng ngước mắt nhìn lên, chỉ thoáng chốc, trong đôi mắt với hai màu đen trắng rõ ràng kia lại xẹt qua một tia mỉa mai, châm biếm.
Động tác ăn uống của Lâm Bạch Vi từ từ dừng lại. Nàng dùng ngón trỏ lau chút vụn bánh còn vương trên khóe môi, đưa mắt nhìn tới.
Dưới ánh nhìn chăm chú có chút chế giễu của Thẩm Nghị, vẻ xinh đẹp rung động lòng người trên khuôn mặt kia cũng dần dần tan biến.
"Ôi." Nàng đưa tay day day huyệt Thái Dương, khẽ thở dài có chút bất đắc dĩ.
Và chỉ một thoáng, khí chất toàn thân lại lặng yên phát sinh biến hóa rồi.
Lâm Bạch Vi ngồi thẳng người, bên trong đôi mắt hẹp dài có thêm vài phần duệ ý, nói: "Tuy ta không biết vì sao, ngươi vốn là một tên sai dịch nhỏ, thường xuyên thay yêu ma đi làm việc, lại đột nhiên trở giáo, trêu chọc đến bọn chúng..."
Nàng liếc xéo bộ y phục đẫm máu trên người thanh niên trước mặt, có chút châm chọc tiếp tục nói: "Nhưng... cảm giác bản thân phải gông mình lên, cố ra vẻ bình tĩnh như vậy, cũng chẳng dễ chịu đâu? Ngươi bức thiết muốn biết phương pháp siêu thoát đến thế sao?"
Lâm Bạch Vi trực tiếp chỉ ra sự thật, đối phương đã đạt đến phàm thai viên mãn rồi. Sau đó, hai chân nàng bắt chéo vào nhau, không nhanh không chậm sửa sang lại vạt áo, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: "Gọi một tiếng sư phụ đi, ta sẽ giúp ngươi bước vào cánh cửa sơ cảnh, thế nào?"
Lúc trước vì quá mức gấp gáp, khiến cho mấy cái tên công pháp võ học nàng bịa ra hơi có chút bừa bãi, cẩu thả, nhưng tới hôm nay, nàng có chuẩn bị từ trước rồi, chẳng lẽ còn không hù dọa được tên nhóc con trước mặt này? Buồn cười.
Lâm Bạch Vi vô cùng tự tin với mình, nàng nói xong, chỉ lặng lẽ nhìn về phía thanh niên đối diện, chờ đợi đối phương cho mình câu trả lời thuyết phục. Sau đó, nàng nhìn thấy Thẩm Nghi nhẹ nhàng giơ tay lên, gỡ bội đao bên hông xuống, tùy ý đặt nó lên bàn.
"Ngươi rời quê học nghệ." Giọng nói của Thẩm Nghi dần trở nên hờ hững: "Là đi học hát tuồng sao?"
Hắn đặt năm ngón tay lên vỏ đao, bỗng nhiên Lâm Bạch Vi cảm nhận được bản thân đang bị một luồng sát khí nông đậm bao vây, khiến nàng không tự chủ được, khẽ nuốt một ngụm nước miếng xuống, hoảng hốt kêu lên: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
"Ta không có hứng thú với ngươi." Thẩm Nghi lắc đầu: "Nhưng ta cảm thấy rất hứng thú đối với sư môn của ngươi."
"Ta đã nói mình không có sư môn rồi." Lâm Bạch Vi còn muốn giải thích thêm, lại thấy Thẩm Nghi lấy một cái túi vải nhỏ từ trong ngực ra, đặt nó bên cạnh vỏ đao, tùy ý mở túi, để lộ ra một quả cầu thịt thoáng có chút run rẩy bên trong.
"Chứng minh giá trị của ngươi đi.' Thẩm Nghi khoanh tay đứng thẳng, nhìn như vô hại, nhưng bội đao và quả cầu thịt trên bàn đã đủ để nói lên thái độ của hắn rồi.
Chọn một trong hai, đừng có diễn nữa, hắn đã hết kiên nhẫn rồi.
Lâm Bạch Vi nhìn chằm chằm vào quả cầu thịt trên bàn, đầu ngón tay đang giấu trong tay áo khẽ run lên. Nàng ngây người một lúc mới nói: "Thú Nguyên? Ngươi lấy nó ở đâu..."
Lời còn chưa dứt, nàng lại một lần nữa nhìn về phía bộ y phục đẫm máu trên người đối phương, đáp án không cần nói cũng biết.
"Thú Nguyên khoảng bốn trăm năm, đây là của Hoàng Bì Tử sao?" Năm ngón tay Lâm Bạch Vi từ từ siết chặt lại, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng.
Lúc sáng sớm, đối phương ngậm bánh rán ra ngoài, tới ban đêm đã mang theo Thú Nguyên của yêu vật sơ cảnh trở vê, từ khi nào sai dịch của Bách Vân huyện lại mạnh mẽ đến mức này?
Nàng liếc nhìn thanh niên kia, dứt khoát lưu loát nói: "Loại Thú Nguyên có phẩm chất bình thường này, có thể trực tiếp dùng làm tài liệu chính của Tụ Khí Đan, cũng có thể dùng làm tài liệu phụ trợ đi luyện chế Ngưng Dịch Đan càng cao cấp hơn... Dưới tình huống không cho phép, trực tiếp nuốt nó vào, luyện hóa cũng có thể phát huy ra bảy - tám phần công hiệu, nhưng cặn bã tương đối nhiều, gây hại đối với quá trình tu hành, tốt nhất là nên bỏ nhiều thời gian một chút."
"Đương nhiên, không cần biết là dùng nó để làm gì, võ giả dưới sơ cảnh cũng không thể hưởng dụng được thứ này... Những lời này của ta là sự thật." Trong lời nói của Lâm Bạch Vi có thêm mấy phần nghiêm túc.
Nghe vậy, Thẩm Nghi khẽ gật đầu, sau đó tiện tay gói Thú Nguyên lại.
Cũng không khác những gì hắn suy đoán là bao. Nếu đối phương tiếp tục nói bậy nói bạ, cố ý chê bai thứ này là độc dược, Thẩm Nghi mới thật sự đi cân nhắc tới chuyện rút đao.
Có điều, Lâm Bạch Vi này chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra viên Thú Nguyên ấy đến từ đâu, chuyện này đã chân chính vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Chẳng lẽ đối phương còn nắm rõ toàn bộ chỉ tiết của những con yêu ma gần Bách Vân huyện này?