Chương 508: Gặp Lại Khương Thu Lan!
Chương 508: Gặp Lại Khương Thu Lan!Chương 508: Gặp Lại Khương Thu Lan!
Trải qua hơn hai mươi sáu lượt ngày đêm luân phiên nhau, có một chiếc phi thuyền nho nhỏ vẫn miệt mài đang đi dạo từ Đông qua Tây xuyên qua các dãy núi.
"Lần này khẳng định là không sai." Hứa Uyển Vận lấy sách ra so sánh, sau đó chỉ vào một ngọn núi đầu trâu trước mặt: "Ngươi xem, phía trên này miêu tả một ngọn núi có hình thù như cái sừng trâu, có phải giống núi này như đúc hay không."
Thẩm Nghi với vẻ mặt không chút biểu cảm khẽ gật gật đầu, mặc dù ngọn núi như vậy, hắn đã trông thấy lần thứ chín rồi.
A Thanh ngồi ở một góc của phi chu, trên tay đang cầm ba thanh phi kiếm đã bị bẻ gấy, dưới chân lại đặt một cái bếp lò tinh xảo, đang luyện hóa bảo thiết.
Mặc dù bản thân nàng cũng không quá am hiểu luyện khí, nhưng sửa chữa cơ bản vẫn không thành vấn đề.
Đột nhiên phi thuyền khẽ run rẩy, rồi trực tiếp mất đi khống chế rơi thẳng xuống phía dưới. Nàng vội vàng thu hồi cái bếp lò nhỏ của mình, lập tức ghé vào mép thuyền gỗ, nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một tòa thành trì như ẩn như hiện vừa nhô lên chính giữa đám mây mù lượn lờ.
Hứa Uyển Vận lặng lẽ lau mồ hôi. Cũng may, dù đã trải qua mấy ngàn năm, nhưng Trấn Yêu thành vẫn nằm nguyên ở nơi đó.
"Nơi đây có pháp trận cấm bay." Nàng thu hồi chiếc thuyền gỗ, hạ xuống phía dưới.
Những con đường bên trong tòa thành trì to lớn này khá là sạch sẽ, phân lớn những người lui tới đều lựa chọn đi bộ, nhưng cũng có tu sĩ cưỡi các loại dị thú chạy băng băng qua, khung cảnh rất náo nhiệt.
Ba người từ trên trời giáng xuống gân như không làm bất cứ kẻ nào chú ý. Chỉ có vài người ném qua đây nụ cười đầy thiện ý, dường như đang hồi tưởng lại cảnh tượng chật vật của chính mình trước kia khi mới tới Trấn Yêu thành này.
"Trấn Yêu thành là cách xưng hô từ rất lâu trước kia. Dù sau này nó vẫn được giữ nguyên tên gọi cũ, nhưng đã sớm mất đi ý nghĩa vốn có rồi."
Dường như để che giấu sai lầm lúc trước, Hứa Uyển Vận lại nhanh chóng mở miệng giải thích cho Thẩm Nghỉ nghe: "Chính vì Thiên Yêu quật quá mức cường thế, đã hoàn toàn phá vỡ lòng tự tin của tu sĩ Nhân tộc, khiến bọn họ bị ép phải thừa nhận bọn chúng cũng là một trong những thế lực đứng đầu... Không đúng, hẳn là thế lực mạnh nhất trên thế giới này."
"Có lẽ ngươi cho rằng Thiên Yêu quật chỉ là một đống lớn yêu ma hỗn tạp cùng một chỗ với nhau. Nhưng thật ra không phải vậy, nơi mà bọn chúng chiếm cứ còn xinh đẹp phồn hoa hơn cả tiên môn chân chính."
Thẩm Nghi yên lặng lắng nghe, đồng thời cũng đưa mắt đánh giá xung quanh.
Đúng lúc này, A Thanh và Hứa Uyển Vận đều dừng bước, có chút tò mò nhìn về phía trước. Đương nhiên, hai nàng cũng không phải trường hợp đặc biệt, phải nói là toàn bộ đám người đang đi lại trên con đường này đều tạm thời ngừng nói chuyện với nhau.
Chỉ thấy ở phía trước đám người, có một bóng dáng khoác áo choàng đang chậm rãi bước đi.
Người bên ngoài đều nhường ra một con đường. Chỉ vì áo choàng của người nọ đều bị yêu huyết nhuộm ướt, mái tóc đen nhánh nhẹ nhàng bay bay, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm. Thân hình người nọ cao gây, chỉ để lộ ra một khuôn mặt vẫn còn mang theo vài phân hàn ý.
Nếu không phải vết sẹo dữ tợn kia còn chưa hoàn toàn khép lại, hẳn là mọi người có thể được xưng tụng nàng một tiếng dung mạo như hoa.
Trong mắt những tu sĩ đang bên cạnh những nơi nàng đi qua, đều lóe lên một chút bội phục. Trên mảnh đất này, không thiếu nhất người dám liều dám giết, nhưng có thể sống sót trở về lại không nhiều.
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên bước chân nàng hơi chậm lại, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt thôi, bóng dáng nàng đã lướt nhanh qua người thanh niên mặc áo đen đang đứng bên đường rồi.
"Chậc." Hứa Uyển Vận vô thức quay đầu nhìn lại, trong lòng có chút hâm mộ.
Đối phương cũng chỉ là Hỗn Nguyên trung cảnh, lại có thể khiến mọi người chú ý như vậy, trái lại dù nàng đã có tu vi cực cảnh, lại chỉ có thể trốn trong trận pháp sống tạm qua ngày.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp." A Thanh chớp mắt mấy cái, khẽ buột miệng tán thưởng.
"Đúng vậy." Hiếm khi thấy Thẩm Nghi gật đầu đồng tình, hắn cũng thuận tiện nhìn cái túi trữ vật vừa xuất hiện trong tay, còn dính huyết tương ướt át.
Hắn tiện tay lấy đồ vật bên trong ra, chỉ thấy một đóa hoa sáu cánh trong suốt, ở giữa còn ẩn chứa từng tia màu đỏ tươi mơ hồ nhỏ bé, có cảm giác như mạch máu, làm tăng thêm mấy phần sát khí cho đóa hoa này.
"Khặc khặc khặc! Đây là linh căn trung phẩm đã bị ô nhiễm!" A Thanh chú ý tới món đồ trên tay Thẩm đại ca.
Tuy không biết vì sao đối phương lại đột nhiên muốn lấy linh căn ra để khoe khoang, nhưng A Thanh vẫn không quên công việc của mình, lập tức mở miệng giải thích đúng lúc.
Nhưng lần này, dường như Thẩm Nghi cũng không có ý muốn hỏi kỹ càng, hắn lại trực tiếp cất nó vào trong bảo cụ trữ vật của mình, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trước, ở thời điểm hắn truy tìm Sơn Quân, đã nhận không đồ của nữ nhân kia. Không ngờ đến hiện tại, bản thân đã trở thành Hỗn Nguyên Tông Sư, vẫn có cơ hội nhận được đồ của Khương Thu Lan, nàng đúng là có lòng...
Chỉ có điều hắn lại không chuẩn bị thứ gì cả.
Được rồi, lần sau lại nói. ...
Ở cuối con phố dài, nữ nhân kia cởi chiếc áo choàng xuống, dừng lại trước quán rượu một lát.
Rất nhanh đã có một thanh niên mặc thanh bào rộng thùng thình chậm rãi đi ra: "Thu hoạch như thế nào?"
"Không có thu hoạch." Ánh mắt Khương Thu Lan vẫn bình tĩnh như thường, nàng khẽ gật đầu nói: "Làm phiền tiền bối phải đợi lâu rồi."
"Không sao, ta ở đây cũng không phải cố tình để chờ ngươi." Người áo xanh quơ quơ bầu rượu trong tay, sau đó cất bước đi ra bên ngoài thành, lập tức hiếu kỳ hỏi: "Trong tay ngươi là cái gì?”
Khương Thu Lan nhìn viên yêu đan mượt mà trong lòng bàn tay, bình thản nói: 'Không có gì.
"Hóa Huyết Ma Ngưu?" Thanh niên kia khẽ chép miệng, lại tùy ý đưa tay ra, trong lòng bàn tay gã vừa có thêm một viên lớn hơn: "Chỗ này của ta cũng có một viên cảnh giới cao hơn chút.'
Khương Thu Lan nghe vậy, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào viên trong tay mình, rồi lập tức cẩn thận bỏ nó vào trong bảo cụ trữ vật.