Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 511 - Chương 511: Chỉ Có Thể Nghe Theo Mệnh Trời!

Chương 511: Chỉ Có Thể Nghe Theo Mệnh Trời! Chương 511: Chỉ Có Thể Nghe Theo Mệnh Trời!Chương 511: Chỉ Có Thể Nghe Theo Mệnh Trời!

"Đi theo." Thẩm Nghi chờ thêm một lát, sau đó tế Đạo Anh ra, cả người phun trào thanh khí, trực tiếp đi theo.

Hắn còn muốn dùng mấy vị Hỗn Nguyên Tông Sư kia để trao đổi lấy hương hỏa nguyện lực, nếu như không cần thiết, tốt nhất là đừng để bọn họ hao tổn ở bên ngoài.

"Ait Đó là quy củ của Đại Càn." Hứa Uyển Vận có chút bất đắc dĩ, thế lực tuyệt đỉnh đã đủ rộng lượng, ngầm đồng ý cho nhóm tu sĩ khác có thể đi theo ở phía sau, húp một chút nước canh. Nhưng Thẩm Nghi hành động như vậy, thực sự không sợ đắc tội Đại Càn sao?

Hơn nữa... vốn dĩ bọn họ để cho người Đại Càn đi trước, chờ bọn họ giãm hố, rồi mình mới theo sau, nếu để khoảng cách giữa hai bên gần như vậy, lỡ như bọn người Đường Nguyên bị phục kích, chỉ sợ sẽ liên lụy đến ba người mình gặp phải nguy hiểm.

"Cô cô, mau." A Thanh thúc giục một câu, nàng tin tưởng Thẩm đại ca tự có sắp xếp.

"Lười nói với ngươi." Hứa Uyển Vận liếc mắt nhìn A Thanh một cái, sau đó tiện tay tế ra chiếc thuyền gỗ của mình.

Ba người nhanh chóng rời khỏi phạm vi Trấn Yêu thành, trong tâm mắt vẫn là một mảnh non xanh nước biếc. Thẩm Nghi không nhanh không chậm lăng không tiến tới, có thần thông của Kim Điêu gia trì, dù đi chậm hơn đoàn người đằng trước cũng không đến mức mất dấu.

Hắn chỉ hơi có chút nghi hoặc, khẽ liếc nhìn lại, phía trước nào có bộ dáng yêu quật gì?

"Phía trước là truyên tống pháp trận." Hứa Uyển Vận đi theo, nói khẽ: "Có phải ngươi cảm thấy chuyện này rất hoang đường hay không? Một đám yêu ma còn ở một nơi tốt hơn Ngô Đồng sơn? Muốn đến địa bàn của bọn chúng, lại phải thông qua loại thủ đoạn như vậy, giống như là đi bái phỏng tiên môn vậy?”

"Đã như vậy, vì sao yêu ma không đóng tòa pháp trận này lại?" Thẩm Nghi hơi nghi hoặc ở điểm này.

Nếu Thiên Yêu Quật bên kia thật sự hào hoa xa xỉ đến mức này, thì sao bọn chúng có thể dễ dàng tha thứ cho đám tu sĩ tùy tiện ra vào địa bàn của nhà mình?

"Cái này thì ngươi không biết đâu." Hứa Uyển Vận nhướng mày, nhỏ giọng nói: "Căn cứ vào những gì được ghi chép trong sổ sách của nhà ta, thì toàn bộ pháp trận hộ tông của Thiên Yêu quật đều nằm trong tay Ngô Đồng sơn." "Có phải rất quái lạ hay không?” Nàng tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Thậm chí là căn cứ vào phán đoán của trưởng bối nhà ta, thì dựa theo thói quen xây dựng trận pháp của chúng ta, có vẻ như vị trí của Ngô Đồng sơn và Thiên Yêu quật đặc biệt giống với ngoại môn và nội môn.

"Về phần Đại Càn, bọn họ giống như một thế lực tâm thường với đám phàm nhân tụ tập lại cùng sống dưới chân núi..."

"Toàn bộ nơi này thì giống như một cái Tiên Tông cực lớn!"

A Thanh nghe vậy, lại khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Những lời cô cô vừa nói chỉ là nhóm trưởng bối trong nhà chúng ta thuận miệng đoán bừa mà thôi, không hề có một chút căn cứ nào. Hơn nữa, trên đời này làm sao có thể tôn tại một tòa trận pháp khổng lồ đến mức này?"

Hiển nhiên, ở trong mắt người tu tập trận pháp đứng đắn như nàng, thì cô cô chính là tôn tại chỉ biết nghe gió hay mưa, mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật, thậm chí chỉ bắt được một chút tin tức đã bắt đầu đi chém gió khắp nơi rồi.

"Tiên Tông..." Thẩm Nghi chợt nhớ tới lời Chúc sư huynh từng nói.

Có vẻ như những lời Hứa Uyển Vận nói ra lần này, chưa chắc đã là nói ngoa.

Chẳng lẽ trước kia, nơi này vốn thuộc về Ngô Đồng sơn, chẳng qua nhóm tu sĩ nọ đã bị đám yêu ma đuổi ra bên ngoài?

Nhưng thế cũng không đúng, nếu có thể cứng rắn phá trận pháp, lấy được địa bàn, đương nhiên là mức độ chênh lệch giữa hai bên phải cực kỳ to lớn, mà nếu chênh lệch lớn như vậy thì vì sao đám yêu ma không nhổ cỏ tận gốc, còn muốn giữ lại Tiên môn và Đại Càn đối nghịch với chúng làm gì?...

Hầu như cùng một khoảng thời gian ấy, Đường Nguyên đã đi tới phía trước một cái cổng chào vô cùng hùng Vĩ.

Trên cột trụ bằng bạch ngọc của cánh cổng này phủ đầy vết rạn, giống như đã trải qua vô tận tháng năm, đôi long phượng được điêu khắc trên đó sớm đã bị tàn phá không chịu nổi, vị trí của đôi mắt chỉ còn lại một cái hố to, hệt như con mắt bên trong bị khoét đi rồi, tử khí trâm trâm.

Phần trên cùng vốn nên đặt bảng hiệu, thì giờ phút này lại trống rỗng.

Mấy người đã qua lại nơi đây rất nhiều lần, đã sớm không còn cảm giác chấn động như lúc trước nữa. Đường Nguyên cất bước đi về phía cổng chào, thuận tiện cũng lơ đãng đưa mắt nhìn thoáng qua phía sau một cái.

"Lá gan của mấy tên tán tu hiện giờ còn lớn hơn chúng ta nhiều." Gã khẽ lắc đầu cười.

"Là tài nguyên thiếu thốn, không có đường tiến lên.” Mấy vị tu sĩ của Đại Càn tràn đầy đồng cảm quay đầu lại nói.

Ở bên ngoài cánh cổng chào này, Hỗn Nguyên chính là cực hạn, muốn tu vi tiếp tục tăng lên, chỉ có thể tiến vào Thiên Yêu quật. Chỉ cần có thể xông vào, sau đó còn sống đi ra, thì mấy trăm năm sau, có lẽ ở bên ngoài sẽ có thêm một thế lực khác thanh danh hiển hách.

Ví dụ như hai mươi ba thức Kim Thân pháp của Đại Càn, đều là thứ bọn họ tìm được ở trong này. Mà vật trân quý như vậy, cũng chỉ là đồ được cất giấu bên trong động phủ của những tu sĩ kia thôi.

Mạo hiểm vì con đường phía trước của mình, cũng không đáng buồn, bởi kẻ đáng bi ai chân chính phải là người như bọn họ, thay người khác làm việc, còn phải nhận hết sỉ nhục về mình.

May mà lần này có Đường tiền bối dẫn dắt, khiến bọn họ không cần phải giao tiếp với đám tạp chủng Huyền Quang động kia.

"Đã chuẩn bị xong chưa?" Đường Nguyên đi xuống bên dưới cánh cổng chào, dò hỏi lần cuối.

"Chỉ có thể nghe theo mệnh trời." Mấy người kia cười khổ đáp lại.

"..." Đường Nguyên thu hồi tâm mắt, cũng không nhiều lời thêm nữa.

Hiển nhiên là đám Tông Sư của Đại Càn này đã mất đi lòng dạ rồi, mà người khác cũng có thể thông qua khía cạnh này để xác nhận được vị cự phách chiếm cứ Cửu Châu kia đã không còn khả năng quật khởi nữa. Tuy chuyện này làm người ta có chút tiếc hận, nhưng chung quy lại, nó cũng không liên quan gì tới gã.

Nghĩ đến đây, Đường Nguyên cất bước đi vào cổng chào, thân hình như sóng nước dập dờn lập tức biến mất tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment