Chương 517: Ngươi Là Người Của Hứa Gia?
Chương 517: Ngươi Là Người Của Hứa Gia?Chương 517: Ngươi Là Người Của Hứa Gia?
Hiện giờ thắng bại đã phân, nhưng nếu cứ tiếp tục kéo dài, không tránh khỏi sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Dù sao nơi này cũng là Thiên Yêu quật.
"Ta không phải tu sĩ Nhân tộc, cũng không có thế lực gì.' Lão nhân mặc y phục tả tơi tiếp tục điều khiển trận pháp, nói xong, lão lại đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Nhi bên dưới, trong gương mặt làm người ta sợ hãi kia lại có thêm vài phần châm chọc: "Ta cũng chỉ là một người chết bị vứt bỏ mà thôi, vẫn nguyện ý đùa nghịch trận pháp hai lân, về phần thay ai bày trận, ta không cần quan tâm."
Nghe vậy, Hứa Uyển Vận lập tức xách trường kiếm lên, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là người của Hứa gia?"
Nụ cười giễu cợt trên mặt lão nhân càng sâu: "Trèo cao không nổi."
Nếu là ngàn năm trước, lão còn nguyện ý nhận lấy cái họ này, nhưng từ sau khi phải nhận hết mọi tra tấn ở Huyền Quang động, lại chưa từng thu được bất cứ tin tức gì của Hứa gia, lão đã sớm nhìn thấu tất cả.
Lão đi theo Huyền Quang động cũng được, sau đó người của Huyền Quang động bị yêu ma giết chết, yêu ma muốn dùng lão, cũng không có gì là không thể.
Lão nhân khô gây thu hồi ánh mắt lại chuyên tâm vào công việc trong tay.
Đây là đối thủ mạnh nhất lão gặp phải trong năm nay... Thoạt nhìn đối phương trẻ tuổi như vậy, lại khiến trong lòng lão cảm thấy chua xót.
Thời gian chậm rãi trôi qua, dường như A Thanh cũng cảm nhận được cục diện đã ổn định hơn rồi, khiến cho đôi tay vốn đang run rẩy của nàng cũng dần dần ổn định lại. Trong mắt người khác, cảnh tượng này rất đỗi bình thường, nhưng ở trong mắt hai người, lại hiện ra đây những đường mạch của trận pháp, hệt như một trận đánh cờ.
Mà giờ phút này, thắng bại đã phân!
Thạch Phá Trận trong lòng bàn tay A Thanh đột nhiên vỡ vụn, hóa thành bột mịn rơi vãi từ ngón tay xuống dưới, trong mắt lão nhân mặc y phục tả tơi kia cũng hiện lên một tia tuyệt vọng.
Lão trâm mặc nhìn xuống, bàn tay run rẩy lập tức rút ra một cuốn sách tàn quyển từ trong ngực, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, dường như đang do dự không biết có nên trực tiếp phá huỷ nó hay không.
Nhưng đến cuối cùng, nỗi oán hận trỗi dật, lão trực tiếp ném nó xuống phía dưới, để rồi ngay sau đó cả người đều bị mảnh sương mù màu đen kia nuốt chửng.
Đánh cờ trận pháp cũng có nguy cơ phản phệ tồn tại.
Chỉ trong chớp mắt, Kim Thân đột nhiên lao ra ngoài, lấy khí thế kinh thiên động địa, đột ngột đập nát cái đầu của Kim Tình Sư Hoàng!
[Chém giết kim tình sư tử yêu Hóa Thần sơ kỳ, tổng thọ bảy vạn năm, còn thừa hai vạn ba ngàn năm, hấp thu xong ]
Thẩm Nghi tiện tay thu thi thể của nó vào trong bảo cụ trữ vật. Lúc này, thương thế trên người hắn đã phục hồi như cũ, nhìn qua thân thể không có bất cứ khác biệt gì so với trước khi động thủ. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt nha đầu vẫn ngồi dưới đất âm thâm thở dốc, đưa cuốn tàn quyển vừa rồi mình thuận tay lấy được tới: "Đa tạ."
A Thanh ngơ ngác nhận lấy thứ kia, cũng không lập tức lật xem, chỉ bỏ nó vào trong ngực.
Nhìn ra được, một màn vừa rồi đã mang đến cảm giác rung động thật lớn cho nàng, thân là một vãn bối trẻ tuổi trong gia tộc ẩn thế, nàng chưa bao giờ trải qua thể nghiệm như vậy.
A Thanh sờ lên vệt huyết tương trên cổ, ánh mắt lại nhìn vê phía thanh niên vẫn giữ hình tượng bình tĩnh như cũ với chiếc áo bào màu đen nhẹ nhàng bay bay, trong lòng cũng không quá xác định được, rốt cuộc đây có phải là máu của đối phương hay không.
"Ta hơi sợ... Nàng thành thật nói.
"Vậy còn tiếp tục đi theo ta không?" Thẩm Nghi liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của đối phương, bởi ngay cả chính hắn cũng không dám đối mặt với một vị Yêu Hoàng khi còn dừng lại ở Bão Đan cảnh.
"Ách, phải đi theo chứ." Hứa Thanh Nhi tỉnh tỉnh mê mê còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ gật gật đầu theo bản năng.
"Vậy hãy thả bọn họ ra trước đi." Thẩm Nghi nhìn mấy người khác vẫn bị mảnh sương mù màu đen xâm chiếm, lạnh nhạt nhắc nhở một câu.
"AI" A Thanh vội vàng đứng lên, nhanh chóng bấm pháp quyết, hoàn toàn không chú ý tới, giờ phút này, nàng chỉ là một Bão Đan cảnh, lại đang nắm giữ tính mạng của một vị tu sĩ Hóa Thần nào đó.
"Khu khụ khụ!" Rốt cuộc mấy tên Hỗn Nguyên Tông Sư cũng thoát khỏi trói buộc.
Đường Nguyên chật vật quỳ rạp xuống đất, dùng sức bóp lấy cổ họng, hơn nửa ngày sau mới phun ra một búng tro đen, nhìn qua rất giống một đống lửa vừa bị nước dập tắt.
"Đa tạ đạo hữu đã tương trợ." Đường Nguyên thở hổn hển hai hơi, lúc này mới chắp tay hướng xuống phía dưới. Lại thấy Kim Thân Pháp Tướng kia mặc kệ gã, trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
Chỉ có Thẩm Nghi là khách khí gật đầu. Đương nhiên, đây loại "khách khí" này chỉ là hắn tự nhận mà thôi. Bởi theo lý mà nói, Hỗn Nguyên Tông Sư biểu hiện thái độ như vậy đối với Hóa Thần cảnh, đã được coi là hành vi đại bất kính rồi.
Nhưng nhớ tới bộ dáng hung ác của Thẩm Nghi lúc trước, không hiểu sao Đường Nguyên lại nhớ tới sư huynh của sư tôn, tu sĩ có tính cách như vậy, nên hành động kiểu này.
"Còn chưa hỏi tôn húy của đạo hữu?" Đầu tiên. Đường Nguyên đi trợ giúp mấy vị Tông Sư của Đại Càn xua tan sương mù màu đen, lúc này mới lướt xuống dưới chân núi, mở miệng hỏi một câu.
"Thẩm." Thẩm Nghi cũng không có ý định kết giao sâu với Ngô Đồng sơn, đó là một con quái vật khổng lồ mà tạm thời hắn hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mặc dù đối phương không phải đệ tử của Ngô Đồng sơn, nhưng cũng coi như có chút quan hệ.
"Đường Nguyễn, sư thừa Thanh Phong chân nhân." Giờ phút này trong lòng Đường Nguyên vẫn còn chút sợ hãi, gã khẽ lắc lắc đầu, nói: "Vừa rồi, ta ăn vào ba miếng bảo dược do sư tôn ban thưởng, hiện giờ có chút kiệt lực, may mà có Thẩm đạo hữu tương trợ, nếu không chưa chắc đã có thể bắt được con yêu ma này, ân cứu mạng, ngày sau nhất định sẽ hoàn lại."
"Đúng rồi, mấy vị này chính là Tông Sư Đại Càn." Gã đưa tay ra giới thiệu: 'Còn không mau cảm tạ Thẩm đạo hữu, nếu không toàn bộ Hỗn Nguyên của Đại Càn các ngươi đã nằm xuống ở Thiên Yêu quật này rồi."