Chương 530: Thông Yêu Luyện Bảo!
Chương 530: Thông Yêu Luyện Bảo!Chương 530: Thông Yêu Luyện Bảo!
Đổi lại là người khác nói ra lời này, khẳng định là Hứa Hồng Đức sẽ tức giận đến bật cười, nhưng nhìn thấy bộ thanh sam trên người đối phương, ông ấy lại một lân nữa rơi vào trầm mặc.
Tồn tại có thể chống lại Huyền Quang động, chỉ có Võ Miếu Đại Càn và Ngô Đồng sơn, cộng thêm một cái Thiên Yêu quật ngoài kia thôi.
Tiên môn không hỏi thế sự, đầu nhập dưới trướng yêu ma càng là lời nói vô căn cứ. Cẩn thận suy nghĩ một phen, có vẻ như muốn để Hứa gia lại một lần nữa trông thấy ánh mặt trời, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào cái gật đầu của mười mấy vị Kim Thân Pháp Tướng bên trong Võ Miếu mà thôi.
"Dựa vào cái gì mà ta phải tin ngươi?" Tiếng nói Hứa Hồng Đức thoáng có chút gợn sóng lại vang lên.
Không đợi Thẩm Nghỉ nói chuyện, Hứa Uyển Vận đã vội vàng nói: "Hắn thật sự có Kim Thân Pháp Tướng đi theo bên cạnh... A, Kim Thân đâu rồi?"
Đột nhiên nàng phát hiện ra bộ Kim Thân vừa nãy đã không thấy đâu nữa.
Thẩm Nghi không tế ra Kim Thân, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hứa Hồng Đức. Thân là người coi miếu của Võ Miếu, đối mặt với một Hứa gia, thành ý hắn đã đưa ra đủ rồi, lại nghĩ cách chứng minh bản thân? Thật sự không cần thiết.
Quả nhiên, vừa trông thấy vẻ mặt này của Thẩm Nghi, khóe môi Hứa Hồng Đức lại có thêm một tia cười khổ: "Nếu lúc trước có thể nghe được những lời này của Thẩm đại nhân, làm sao Hứa gia chúng ta đến nông nỗi này?"
Ông ấy khẽ thở dài một hơi, sau đó phất tay xua tan đám đông bên cạnh, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu với Thẩm Nghỉ: "Thẩm đại nhân, mời đi bên này."
Bất kể lời nói của đối phương là thật hay giả, thì ít nhất là muội muội của ông ấy đã từng trông thấy Kim Thân rồi, thậm chí Thanh Nhi còn nói thanh niên này đã từng chém chết chân nhân của Huyền Quang động, lại cộng thêm bộ y phục kia...
Ba thứ này kết hợp lại, chỉ cần đổi lấy một chỗ tĩnh dưỡng cũng không thành vấn đề.
A Thanh phồng hai má, yên lặng nhìn chằm chằm vào Thẩm đại ca: "..."
Tán tu Thẩm Nghi, Đại Càn Thẩm Nghi!
Có phải lần sau sẽ biến thành Trâm Nghi của Ngô Đồng sơn hay không?
Ngay cả nàng cũng lừa gạt, thật quá đáng! Hứa Uyển Vận ho khan hai tiếng, có chút chột dạ cúi đầu.
Người coi miếu cái gì?
Rõ ràng lúc trước khi hắn chém giết Thanh Linh Yêu Hoàng, thái độ của mấy vị Tông Sư Đại Càn kia lạ lắm, như thể bọn họ vốn không quen biết Thẩm Nghi vậy.
Hứa Hồng Đức để tộc nhân dọn dẹp ra một gian nhà gỗ sạch sẽ, đang chuẩn bị dẫn Thẩm Nghi đi qua, A Thanh lại vội vàng tiến lên ngăn cản phụ thân.
Mắt thấy bốn bề vắng lặng, nàng lại đổi thành dáng vẻ cầu tình, nói: "Nếu phụ thân đã đồng ý để Thẩm đại ca lưu lại nơi này tĩnh dưỡng, thì chúng ta cứ dứt khoát bày Tứ Tượng Phục Yêu Trận cho hắn có được hay không?”
Hứa Hồng Đức trầm mặc thật lâu, thân là tộc trưởng, niệm tình Hứa gia và Đại Càn cũng không có ân oán, hơn nữa khuê nữ nhà mình và muội tử khẩn cầu, lúc này, ông ấy mới đồng ý để Thẩm Nghi ở nhờ nơi đây tạm lánh nguy hại. Và ký thực, ông ấy cũng không coi cái gọi là thù lao mà thanh niên kia hứa hẹn, là thật.
Nhưng không thu được thù lao còn chưa tính, sao vừa tiến vào nơi này đã bắt bọn họ phải bỏ vốn rồi?
Phải biết rằng, mở ra Tứ Tượng Phục Yêu Trận sẽ khiến Hứa gia tiêu hao khá lớn, mà với tình huống của Hứa gia hiện giờ, mỗi lần ra ngoài tìm kiếm chút thiên tài địa bảo đều gặp phải hung hiểm vạn phần, có thể nói là nội tình dùng chút nào sẽ ít đi chút ấy.
"Phụ thân." A Thanh ôm lấy cánh tay của phụ thân nhà mình, nhẹ nhàng lắc lắc, lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên lại ho khan kịch liệt, giống như muốn phun hết phủ tạng ra ngoài.
Sắc mặt Hứa Hồng Đức lập tức quặn thắt lại, nói: "Ngươi..."
"Đi dưỡng thương trước." Thẩm Nghi nghiêng đầu nhìn lại.
"Ừm”" Sắc mặt A Thanh tái nhợt, bàn tay khẽ xoa xoa dạ dày, đành phải ngoan ngoãn buông phụ thân mình ra, xoay người theo cô cô rời đi.
Thấy tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng Hứa Hồng Đức lại có chút cổ quái, ông ấy luôn cảm thấy cõi lòng buồn bực đến hoảng, ánh mắt lại chuyển về phía cánh tay Thẩm Nghi, dưới ống tay áo bào màu xanh kia là một mảnh vảy đen u ám hung thân ác sát.
"Thẩm đại nhân, đây là đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nghi cũng không che giấu, hắn trực tiếp lấy thanh trường thương lạnh lẽo từ trong bảo cụ trữ vật ra: "Nó muốn chiếm cứ thân thể của ta."
Trong nháy mắt, khi nhìn thấy thanh trường thương nọ, tròng mắt của Hứa Hồng Đức lập tức co rút lại, ông ấy có chút chần chờ đứng nguyên tại chỗ hỏi: "Chẳng lẽ đây là... U Vĩ Thương?”
Ông ấy vẫn cố gắng duy trì ánh mắt điềm tĩnh như thường, kì thực đáy lòng lại âm thâm phát khổ. Hai nha đầu kia không chỉ dẫn theo một người ngoài đi đến nơi này, thậm chí còn dẫn theo một nửa vị Yêu Hoàng cùng tiến vào với đối phương!
Lại nhìn trạng thái của Thẩm Nghi lúc này, hiển nhiên là đang ở thế hạ phong trong cuộc tranh đấu với U Vĩ thương.
Nếu ông ấy thực sự trơ mắt nhìn nó ngang ngược quấy phá, e rằng đến lúc đó còn không biết thứ này sẽ gây ra bao nhiêu nhiễu loạn ở Hứa gia.
"Thẩm đại nhân đúng là gan lớn... thận trọng, ngài tạm thời ở lại nơi này đi." Hứa Hồng Đức chắp tay rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Ta cần đi thương nghị với mấy vị tộc lão, nếu quyết định bày ra đại trận, lúc ấy lại mời ngài đi qua."
Ông ấy vừa xoay người đã lập tức đi xa.
Có hai cái đầu một cao một thấp lập tức thò ra từ đằng sau căn phòng bên cạnh. Dưới sự thúc giục của A Thanh, Hứa Uyển Vận rón ra rón rén đến gần, nhét một quyển sách vào trong tay Thẩm Nghỉ: "Đây là thứ hai chúng ta mới trộm được từ bên trong thư phòng của hắn, ngươi mau cất kỹ, đừng để người khác nhìn thấy."
Thẩm Nghi nhận lấy quyển sổ, đưa nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên trên có bốn chữ "Thông Yêu Luyện Bảo". Tên như ý nghĩa, có vẻ như thứ này chính là một loại thủ đoạn được dùng để đối phó với U Vĩ Thương.
Đừng nhìn thực lực của Hứa gia không tính là tuyệt đỉnh, nhưng khi dính líu đến các loại tạp học, kho tàng cất trữ của bọn họ tuyệt đối sẽ phong phú đến dọa người.
Đa tạ, mau đi chữa thương đi.'