Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 533 - Chương 533: Đợi Đến Lúc Đó, Bọn Họ Đều Chết Hết Rồi!

Chương 533: Đợi Đến Lúc Đó, Bọn Họ Đều Chết Hết Rồi! Chương 533: Đợi Đến Lúc Đó, Bọn Họ Đều Chết Hết Rồi!Chương 533: Đợi Đến Lúc Đó, Bọn Họ Đều Chết Hết Rồi!

Đêm dài yên tĩnh.

Bên trong một gian nhà gỗ hơi lớn trong thôn xóm, Hứa Hồng Đức đang ngồi ở ghế dưới, trước mặt ông ấy là bảy vị lão nhân tóc bạc trắng.

Tuy ông ấy là tộc trưởng, nhưng bất cứ chuyện lớn gì xảy ra cũng cần phải thương lượng với các tộc lão, đám người này mới thật sự là tồn tại đã trải qua những chuyện năm đó.

"Ngươi xem động tĩnh này một chút đi."Tam tổ Hứa gia cứng ngắc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Người không biết còn tưởng các ngươi nghênh đón một vị Đại Yêu trở về."

Hứa Hồng Đức cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện ra sao, ta đã báo cáo cho mấy vị trưởng bối toàn bộ rồi, nên quyết sách như thế nào, còn xin mấy vị tổ gia nói cho ta biết."

Nghe vậy, các vị tộc lão lại liếc mắt nhìn nhau, rồi gần như đồng thanh nói: "Bố trí Tứ Tượng Phục Yêu Đại Trận kết thiện duyên với hắn đi, nhưng không thể thả hắn rời khỏi nơi này, trừ phi hắn có thể xuất ra đầy đủ thành ý đền đáp, hãy để chúng ta thay đổi cửa vào của trận pháp."

Nghe vậy, dường như Hứa Hồng Đức đã sớm đoán trước được quyết định này, bởi vậy trên mặt ông ấy cũng không để lộ ra một chút khác thường nào. Với tính cách của mấy vị tộc lão, chắc chắn sẽ không tin tưởng một người ngoài, bởi vậy quyết định của bọn họ khá là dễ đoán, rất có khả năng bọn họ sẽ vĩnh viễn muốn để Thẩm Nghi ở lại Hứa gia, tránh cho nơi ẩn cư này bị bại lộ, những nếu đối phương muốn rời đi, cũng chỉ có thể một lần nữa bày ra đại trận, đổi một cái cửa vào khác mà thôi.

Về phần tự do gì đó, cũng chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

"Hắn đã cứu A Thanh, cho nên những loại tài liệu cần thiết để thay đổi trận pháp, Hồng Đức sẽ thay hắn bỏ ra, cứ quyết định như vậy đi."

Hứa Hồng Đức gật gật đầu, sau đó đứng dậy cáo từ. Chính vì từng bị phản bội, nên toàn bộ mọi người từ trên xuống dưới của Hứa gia - những người đã bị câu chuyện xưa ấy rót thẳng vào tai, in sâu vào mắt mà lớn lên, mới hận đến tận xương tủy đối với loại hành vi này, nhưng ngược lại, bọn họ cũng không cần phải vì một chút thiên tài địa bảo mà làm ra chuyện lấy oán báo ơn.

"..." Mấy vị tộc lão cũng không nói gì thêm.

Hứa Hồng Đức đẩy cửa bước ra, vừa đi được một đoạn đã nhìn thấy Hứa Uyển Vận và A Thanh. "Không phải chứ? Chẳng lẽ huynh một chút cũng không muốn đi ra ngoài nhìn xem ư?" Hứa Uyển Vận giậm chân nói, sau đó hướng ánh mắt cực kỳ bực bội nhìn về phía chân trời. Tuy nơi đây là một mảnh chim hót hoa nở, nhưng ai cũng biết, ngay cả bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ cũng là giả. Nơi này hệt như một cái lồng giam khiến cho tất cả mọi người đều không thở nổi.

"Phụ thân..." A Thanh đã ăn đan dược, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể đã không còn đáng ngại, nàng đang dùng sức nắm chặt ống tay áo, nói.

Hứa Hồng Đức đưa tay cắt ngang lời nàng: "Toàn bộ Hứa gia, chỉ có hai người các ngươi muốn đi ra ngoài, cho nên đừng nhắc lại việc này nữa."

"Đúng rồi, lần sau ngươi còn dám vào thư phòng của ta trộm đồ, thì đừng trách vi phụ tâm ngoan thủ lạt."

"Lấy ra!" Hứa Hồng Đức vươn tay tới.

A Thanh bĩu môi, lập tức lấy ra một quyển sách dày từ trong bảo cụ trữ vật, đưa tới cho đối phương.

Nhìn phụ thân đi xa, nàng lập tức lật mí mắt làm mặt quỷ, sau đó lại lén lút lấy ra một quyển sách dày giống hệt quyển trước như đúc từ trong tay áo: '"Hừ, Huyễn Hình Pháp Trận cũng nhìn không thấu, thật ngốc."

"Phải làm sao bây giờ?" Hứa Uyển Vận véo mặt nàng một cái.

"Còn có thể làm sao nữa, người có tin Thẩm đại ca hay không? Nếu tin thì đi theo ta.

Hứa Uyển Vận muốn nói không tin, nhưng nhớ tới lúc trước, đối phương ngất xỉu ở trên đám mây, nàng lại theo bản năng có chút bối rối, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, cất giọng như muỗi kêu: "Ừm."

"Đi mau." A Thanh kéo cô cô chạy về phía căn phòng của mấy vị tộc lão, sau đó vội vội vàng vàng xông vào trong phòng.

Bảy vị tộc lão trâm mặc nhìn tiểu nha đầu trước mặt, một lúc sau mới nhếch môi, như cười như không nói: "Ngươi tới đây nhận phạt sao?"

A Thanh đi tới phía sau một bà lão, dùng sức bóp bả vai đối phương, nói: "A Thanh không làm chuyện gì sai, tại sao phải chịu phạt?"

Bà lão kia nhắm mắt lại, từ tốn nói: "Lén lút mang người ngoài về đây, vậy mà gọi là không làm sai chuyện gì sao?” "Tộc lão, ngài xem cái này đi." A Thanh lấy ra một quyển sách mỏng, quơ quơ trước mắt bà.

Bà lão hững hờ mở mắt ra, cả người lập tức cứng ngắc, dường như vừa nhớ tới một đoạn hồi ức không mấy tốt lành: "Là cuốn sách nhỏ ghi lại trận pháp của Hứa thị, ngươi lấy được nó ở đâu?”

"Tiên bối Hứa gia ta bị Huyền Quang động làm nhục, lại bị Thiên Yêu quật bắt đi, người nọ đã thay bọn họ bày trận phục kích đệ tử ký danh của Ngô Đồng sơn. Bọn họ đã không còn tán thành Hứa gia nữa, thậm chí không còn tự nhận mình là tu sĩ Nhân tộc. Tất cả là bởi vì chúng ta chưa bao giờ để ý tới bọn họ." A Thanh đặt quyển sách nhỏ kia vào trong tay bà lão, nhẹ giọng nói: "Vị tiên bối này đã đấu trận với A Thanh, rồi bị phản phệ mà vẫn lạc."

Nghe vậy, bàn tay bà lão kia phát ra âm thanh kẽo kẹt, cuối cùng vô lực gục đầu xuống.

Đúng là người Hứa gia không còn quan tâm đến những tộc nhân từng bị bắt đi lúc trước nữa. Bọn họ dốc hết sức lực đi vây giết một vị chân nhân Hóa Thần cảnh, tự xưng là đại thù đã báo, nhưng không phải không biết đám tộc nhân kia sẽ phải hứng chịu kết cục như thế nào, chẳng qua không muốn đi suy nghĩ về chuyện đó mà thôi.

Bây giờ lại rơi vào kết cục đồng tộc tương tàn.

"Ngay cả đám lão già kia cũng không đấu lại ngươi?" Bà lão dắt A Thanh đến trước người, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ngươi là hậu bối có thiên phú nhất của Hứa gia ta, chỉ cân ngươi chịu cố gắng, sẽ có một ngày chúng ta rời khỏi nơi này, rửa hận thay bọn họ.”

A Thanh đẩy bàn tay của vị tộc lão ấy ra: "Đợi đến lúc đó, bọn họ đều chết hết rồi."

"Vậy giờ ngươi muốn thế nào?" Bà lão nọ có chút bất đắc dĩ cười cười nhìn tiểu cô nương trước mặt.
Bình Luận (0)
Comment