Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 567 - Chương 567: Ba Vị Trí

Chương 567: Ba Vị Trí Chương 567: Ba Vị TríChương 567: Ba Vị Trí

Bị ánh mắt lạnh nhạt kia đảo qua, Dư Triều An chợt có cảm giác mất hứng, gã khẽ bĩu môi, vốn định trêu chọc tiểu cô nương này một phen, không ngờ người ta lại giống như khúc gỗ, chẳng có chút thú vị nào cả.

Chẳng trách sư tỷ lại không thích nàng.

Nhiếp sư huynh còn có một sở thích là mỹ thực, nhưng tiểu cô nương này, ngoại trừ tu luyện, vẫn là tu luyện.

Luyện tới luyện lui, nhưng cảnh giới vẫn là thấp nhất.

"Được rồi." Dư Triều An nhìn mấy người đang mơ hồ bật cười bên cạnh, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Con mãng xà da đỏ kia chỉ đẻ ba quả trứng trong một ổ, chỉ có ba vị trí trong danh sách. Sư tỷ không nhận thứ khác, ai câm về đây thì được lên núi."

Ngoại trừ Khương Thu Lan, trong mắt sáu người còn lại đều hiện lên mấy phần hưng phấn. Nhưng vẻ hưng phấn kia còn chưa kịp đọng lại được một giây, đã nghe thấy Dư Triều An buông lời giễu cợt, cười trên nỗi đau của người khác: "Đúng rồi, Thiên Yêu Quật vừa bị mấy sư huynh đệ chúng ta phá hoại một lần, hiện giờ cả đám bọn chúng đều đang nổi giận đến đỉnh điểm, các ngươi hãy tự cầu phúc đi, nếu đổi ý, hiện tại rời đi vẫn còn kịp."

"Xin hỏi Dư tiền bối, ngươi nói con mãng xà kia có phải là Yêu Hoàng hay không?" Có một vị cô nương xinh đẹp cung kính chắp tay hỏi.

Nghe xong lời này, Dư Triêu An lập tức ném ánh mắt quái dị nhìn qua: "Có phải ngươi đã hiểu lầm chuyện gì đó với đại sư tỷ Ngô Đồng sơn của chúng ta hay không? Trứng do Yêu Hoàng bình thường sinh ra cũng đáng để nàng chú ý đến hả? Con mãng xà ta nói là Xích Tâm Xà Hoàng ở quật thứ hai mươi ba, nếu đối phương chân chính động thủ, thì ngay cả tiểu sư đệ cũng có thể thua trên tay nó đấy."

"Vậy không phải muốn để chúng ta đi chịu chết sao?" Sắc mặt của mấy người kia đột nhiên biến đổi.

Yêu Hoàng ở quật thứ hai mươi ba? Đó chính là một tôn tại cực kỳ mạnh mẽ, đã tiếp cận với Hóa Thần hậu kỳ rồi, muốn trộm trứng rắn của nó ở ngay trước mặt vị Yêu Hoàng khủng bố này?

Nói đùa gì thết

Ngô Đồng sơn chỉ là tiên môn, không phải sau khi tiến vào là có thể làm được thần tiên, huống chỉ chỉ là đệ tử ký danh? Đây không phải là chủ tâm muốn đùa bốn bọn họ sao?

"Làm ơn đi, hãy động não một chút xem nào, dù sao biện pháp cũng nhiều hơn khó khăn mà." Dư Triêu An khẽ day day huyệt Thái Dương, sau đó lại thấp giọng lầm bâầm một câu: "Các ngươi còn chưa từng trông thấy một kẻ càng hung ác hơn như thế đâu. Hắn dám tịch thu cái đuôi của lão Giao Long ở ngay trước mặt đối phương, nhưng tu vi thì chưa chắc đã cao bằng các ngươi đâu."

Nếu có thể mang người nọ về, nói không chừng sư tỷ sẽ đặc biệt cảm thấy hứng thú. Tuy lúc ấy, gã chỉ nhìn thoáng qua một phen, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật là tuấn tú.

Nghe vậy, rốt cục trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Khương Thu Lan cũng có thêm một tia khát vọng thắng bại. Nàng chỉ từng cảm nhận được thứ cảm xúc tương tự này ở trên thân của một người. Nhưng sau một thời gian ngắn ở chung, người nọ đã triệt để đánh nát khát vọng thắng bại của nàng, lại bỏ thêm một chút tình cảm mông lung mà cổ quái vào trong đó, khiến nàng không còn muốn so sánh với đối phương nữa.

Mãi cho đến hiện giờ, rốt cuộc cũng có thêm một người khác rồi.

Khương Thu Lan thật sự rất muốn biết, ngoại trừ một tên quái thai như Thẩm Nghi kia, mình có thể làm đệ nhất nhân trong đám thế hệ trẻ tuổi này hay không.

"Ta rời khỏi." Sau một thoáng trâm mặc ngắn ngủi, đã có bốn cánh tay vươn ra khỏi đám người.

"Được rồi, lần này cũng không cần tranh đoạt nữa." Dư Triều An cười cười, gã cũng không để ý, chỉ lập tức kinh ngạc nhìn về nơi xa.

Chỉ thấy vị cô nương lạnh lùng kia chậm rãi dùng mũ trùm đầu, che lại mái tóc, sau đó không nói một lời, đã xoay người đi ra khỏi đám đông. Bóng lưng hơi có vẻ cao ngạo, không hợp với những người còn lại.

"Chậc, có chút thú vị đây." Dư Triều An khẽ sờ sờ cằm, nếu sư tỷ không thu, thì gã cứ dứt khoát tự mình thu thêm một tên đệ tử ký danh đi?

"Tê." Khi làm ra hành động này, lại không cẩn thận chạm vào chỗ đau, khiến gã nhe răng nhếch miệng, vội vàng thu hồi ánh mắt.

Mẹ cha con giun nhỏ kia, đợi đến khi thuật pháp của đạo gia ta đại thành, nhất định phải lột da nó. Đều là Hóa Thần hậu kỳ, sao có thể kém nhiều như vậy?

"Cô nương chậm đã.' Đợi bốn người kia cũng rời đi rồi, hai người còn lại vội vàng đuổi theo Khương Thu Lan. Một nam một nữ. Tuy dung nhan của hai người này không bằng Khương Thu Lan, nhưng cũng cực kỳ xuất sắc, đến độ trong vạn người mới có được một.

"Nếu bọn họ đều đã rút lui, vậy chúng ta cũng không cần thiết phải tranh đoạt, chỉ bằng hãy hợp tác cùng nhau, ý ngươi thế nào?"

Phùng Hoa Sinh nói xong, lại đưa mắt nhìn về phía một nữ nhân khác. Lúc này, trong lòng gã lại có chút may mắn, cô nương trẻ tuổi hơn này tới muộn hơn một chút, vốn không biết chuyện hai người là đạo lữ.

Rất nhanh, Trác Nhã đã kịp phản ứng lại, nàng ta cất giọng, trong dịu dàng lại có thêm vài phần cẩn trọng nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, Thiên Yêu quật quá mức hung hiểm, một mình ta có chút ăn không tiêu."

Khương Thu Lan ngoái đầu, thoáng dừng mắt nhìn hai người. Một lát sau, khóe môi nàng có thêm một tia ý vị sâu xa: 'Được.'

Phùng Hoa Sinh thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, gã vội chắp tay nói: "Tại hạ Thái Nhạc phủ Phùng Hoa Sinh, còn chưa hỏi cô nương tới từ nơi nào."

Khương Thu Lan thu hồi ánh mắt lạnh nhạt nói: "Tán tu, Khương Thu Lan”"

Dứt lời, nàng lại một lần nữa bước chân ra.

Trác Nhã chu cảnh này vào đáy mắt, một tia không vui nhẹ nhàng lướt qua. Sau đó, nàng ta lặng yên thi triển bí pháp truyền âm: "Có phải người này hơi kiêu ngạo hay không?”

"Nhã muội có điêu không biết, tán tu như nàng ta đều tương đối cẩn thận." Bên ngoài Phùng Hoa Sinh vẫn lộ vẻ tươi cười, không nhanh không chậm đi theo phía sau Khương Thư Lan, nhưng bên trong lại dùng bí pháp truyền âm trả lời: "Nhưng cũng không cần phải lo lắng, điểm yếu lớn nhất của tán tu chính là có quá ít kiến thức, nhìn trên người nàng ta xem, ngay cả một món pháp bảo ra hồn cũng không nói, dù chúng ta có dùng thủ đoạn gì đó ở trước mặt nàng ta, cũng chưa chắc nàng ta đã nhìn ra được."
Bình Luận (0)
Comment