Chương 569: Thế Này Mà Gọi Là Xui Xẻo?
Chương 569: Thế Này Mà Gọi Là Xui Xẻo?Chương 569: Thế Này Mà Gọi Là Xui Xẻo?
Gã hiểu rõ nhất, đám người này đến Trấn Yêu Thành là có ý gì, tuyệt đối không thể buông tha chuyện có liên quan đến động phủ được, mà một tu sĩ ra tay xa xỉ như thế, chắc hẳn kiến thức cũng bất phàm.
Thẩm Nghi thoáng trâm ngâm một lát, sau đó thản nhiên nói: "Huyền Kiếm chân nhân có một đệ tử ký danh, đã bị Huyền Quang động giết chết, sau đó giá họa cho Hóa Huyết Yêu Hoàng."
Lời còn chưa dứt, thì ngay sau đó, ánh mắt của chưởng quầy đã trợn thật to, gã gân như không thể tin được vào tai mình. Trên đời này cũng có người dám động vào đệ tử của tên điên Nhiếp Quân kia?
Đến đây, gã chợt nhớ tới lúc trước, mình từng nghe đồn Huyền Kiếm chân nhân vẫn luôn điên cuồng đuổi giết Hóa Huyết Yêu Hoàng...
"Thôi! Ngài đừng nói nữa." Nhịp tim chưởng quầy quán trà lập tức tăng tốc, gã vội vàng xua tay cầu xin tha thứ: "Ta chưa nghe thấy cái gì cả! Tin tức ta nói lúc trước, chính là chuyện đám người Huyền Quang động đến điều tra về vị kia, sau đó từ trong miệng một đám tán tu biết được biến hóa dị thường của động phủ, đã lập tức tiến vào Thiên Yêu Quật, đi về phía Bắc kia rồi."
"Nếu ngài có can đảm kiếm một chén canh từ dưới tay bọn họ, thì đi ngay bây giờ còn kịp.
Dứt lời, gã lại chỉ vào một góc, nói thêm: "Người vừa tiến vào kia chính là đồng bạn của tên tán tu ấy, bởi vì có vài việc khác quấn chân mà tới chậm chút xíu, đang ở nơi đó, do do dự dự không biết có nên tiến vào hay không, chỉ cần ngài trả đủ giá... Hắn còn không biết người mà đồng bạn của hắn dẫn đường đi kia chính là tiền bối của Huyền Quang động, chỉ vì hắn có một mình không dám đi vào, nên muốn tìm ta hỗ trợ bán tin tức này ra, nếu ngài bỏ ra thêm vài bình bảo đan nữa, để hắn dẫn đường tuyệt không có vấn đề gì."
Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn vê một góc, vừa vặn nam nhân có nốt ruồi đen kia cũng nhìn qua bên này.
Ánh mắt giao nhau, Mã Quảng Sơn cũng nhanh chóng phản ứng lại, thân thể vừa ngồi xuống, đã vội vàng đứng lên: "Bái kiến Thẩm tiền bối."
Ái chà, hai vị này còn là người quen.
Chưởng quây quán trà nghe vậy, cũng thức thời đứng dậy nói lời từ biệt, sau đó vội vàng hấp tấp đi lên lầu. Tin tức gã vừa mới nghe được kia, có nói là họa sát thân cũng không quá đáng, may mà gã kiềm chế được tham niệm, không tiếp tục hỏi nữa... Nếu đối phương lấy ra đầy đủ chứng cứ, đại khái là cái đầu này của gã cũng không giữ được, nhưng nếu dùng nó làm một loại tin đồn, thì chưa chắc đã không có cơ hội thu lợi từ đó.
Thẩm Nghỉ gật đầu ra hiệu cho nam nhân có nốt ruồi đen kia đi qua đây. Người này chính là tu sĩ Hỗn Nguyên từng tìm hắn để trao đổi Chân Dương Kỳ Lân Thạch ở Bát Phương Thực Lâu lúc trước.
Mã Quảng Sơn ủ rũ cúi đầu ngồi xuống, sau đó mới nhỏ giọng giải thích: "Gần đây, ta gặp vận rủi liên tục, may mà dựa vào ngài mới miễn cưỡng trả được hết nợ cho đám bạn tốt. Phần dư ra, bọn họ cũng không có ý định tiếp tế thêm cho ta, đã dứt khoát dẫn ta cùng đi thăm dò động phủ mình mới phát hiện."
"Ta nghĩ dạo này mình xui xẻo như vậy, nên muốn trước khi xuất hành, ở nhà tắm rửa trai giới mấy ngày, không ngờ chỉ có mấy ngày như vậy, đám người kia lại trực tiếp bỏ rơi ta luôn rồi..."
"Đương nhiên, nếu Thẩm tiền bối cảm thấy hứng thú, ta sẽ nói ra tin tức này mà khẳng định là không lấy một xu."
Mặc dù gã vốn tham lam món lợi nhỏ, nhưng lần trước ở Bát Phương Thực Lâu, chỉ có Thẩm tiền bối nguyện ý ra tay cứu gã, dù biết giá trị của Chân Dương Kỳ Lân Thạch không cao, cũng để lại cho gã một bộ pháp y, khiến gã không đến mức mất hết mặt mũi trước mặt nhiều đồng đạo như vậy.
"Chậc." Thẩm Nghi nhíu mày nhìn về phía Mã Quảng Sơn.
Xui xẻo?
Nếu hắn nhớ không lầm, thì hành trình tiến vào động phủ lần trước, đối phương chính là tu sĩ Hỗn Nguyên duy nhất không gặp được hắn, nhưng vẫn có thể sống sót đi ra ngoài, thậm chí lần này còn thoát được một kiếp nữa.
Không thể không nói, đối phương đúng là kẻ có chút vận khí gia thân.
"Cất kỹ đi, rôi dẫn đường." Thẩm Nghi cũng không nói nhảm, hắn lại lấy ra mấy bình bảo đan từ trong bảo cụ trữ vật, đưa cho gã.
Lại nói lúc trước, A Thanh đã sớm phân loại xong tất cả mọi thứ rồi, những loại đan dược trợ giúp Hỗn Nguyên cảnh tu hành và bổ khí này đều xuất xứ từ Huyền Quang động, chúng chính là trân phẩm trong trân phẩm.
Đáng tiếc dù đan dược có tốt, cũng không thuận tiện bằng trực tiếp nuốt yêu đan, huống chi hiện giờ hắn đã đột phá Hóa Thần rồi?
Thứ vô dụng với mình, cứ chuyên môn lấy ra làm tiền tiêu đi, sau khi sử dụng hết lại đi lấy là được, dù sao Huyên Quang động cũng có khá nhiều đệ tử.
"Đa tạ Thẩm tiền bối!" Mã Quảng Sơn nào có tư cách giả bộ hào phóng trước mặt Thẩm tiền bối? Đối phương đã cho, thì đương nhiên là phải thu rồi.
Gã thực sự cảm động đến rơi nước mắt, trong lòng ngậm ngùi cất bảo đan vào bảo cụ trữ vật.
Vị tiền bối này thật sự khác với đại bộ phận tu sĩ bên ngoài, tuy không nói đến chuyện bình dị gần gũi, nhưng khi giao dịch với một tên tiểu tu sĩ như gã, đối phương sẽ không mang đến cho người ta một loại cảm giác ban ân, cũng sẽ không lấy vũ lực khinh người.
Cái gì ra cái đó.
Chỉ đơn giản như vậy, nhưng trong đám tu sĩ ở bên ngoài này, lại đáng quý đến vậy.
"Thẩm tiền bối, ta nói chuyện này với ngài." Mã Quảng Sơn võ võ vào túi trữ vật: "Kỳ thật ta cũng không tính là nhát gan, sở dĩ ta không dám đi vào, là bởi vì nơi chúng ta muốn đến lại từng có một vị tiên bối khác phát điên."
"Tiền bối gì?" Thẩm Nghi cất bước đi ra ngoài quán trà, thuận miệng hỏi một câu.
"Ta cũng không rõ ràng lắm... Xét cho cùng, đoạn thời gian gần đây, cả vị Xích Tâm Xà Hoàng ưa đụng chạm hay vị Yêu Hoàng kia thích ngủ đông nhất kia, cũng bị người khác quấy rầy, thỉnh thoảng còn rời khỏi hang động, khiến cho không ít người đều bị dọa phải quay về."
Mã Quảng Sơn khẽ thở dài, sau đó bất đắc dĩ nói: "Ngài nói xem, với một tiểu tu sĩ như ta, trốn những con yêu ma kia còn không kịp, chỉ hận mình không thể làm bọn chúng ngủ mãi, để bản thân nhặt thêm chút bảo bối, thế mà đám tiền bối cao nhân kia, vừa không trảm yêu lại không đoạt bảo, nhàn rỗi quá độ đi chọc mấy con Yêu Hoàng chơi đùa, đúng là quá đáng quá thể mà [1]..."
[1]: Nguyên văn câu này là khô hạn nghiêm trọng, khô hạn đến chết khô, có thể hiểu là làm chuyện gì cũng phải có giới hạn, vượt quá giới hạn đều không tốt.