Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 57 - Chương 57: Đầu Óc Ngươi Hỏng Rồi Sao?

Chương 57: Đầu Óc Ngươi Hỏng Rồi Sao? Chương 57: Đầu Óc Ngươi Hỏng Rồi Sao?Chương 57: Đầu Óc Ngươi Hỏng Rồi Sao?

Ở trong phòng, vào khoảnh khắc Thẩm Nghi xuất thủ, Dần lão thất đã nhạy cảm bắt được khí tức hùng hậu kia rồi.

Đối phương vốn không phải một tên võ tu vừa mới đặt chân vào sơ cảnh... Ít nhất cũng là cao thủ sơ cảnh đại thành.

Dâần lão thất vội vàng phát lực hai chân, nằm sấp người xuống, một bước liền lao ra xa tới sáu trượng, ngay cả quay đầu lại nhìn một chút cũng không muốn.

Thấy bộ dáng chật vật này của gã, ngay cả hai sư huynh đệ Kim Cương Môn bên kia cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đều là sơ cảnh, sao đối phương lại sợ thành như vậy?

"Triêu đình phá án, chúng ta không tiện nhúng tay vào." Dường như vị đầu đà gây nọ đã cho rằng đối phương kiêng ky như vậy, vì sợ bọn họ ở bên cạnh giúp đỡ Thẩm Nghi, mới bỗng nhiên cất giọng cạnh khóe một câu.

Trương đồ tể đưa mắt nhìn sư huynh một cái, cuối cùng mới chậm rãi thở dài.

Có điều... ngay cả khi vị đầu đà gầy kia đã tỏ rõ lập trường như vậy, nhưng một chuyện làm người ta cực kỳ khó hiểu vẫn diễn ra. Bởi vì Dần lão thất vẫn không có ý dừng bước, ngược lại tốc độ di chuyển của gã còn nhanh hơn một chút.

Ngay sau đó, thân hình Thẩm Nghi đã di động, chỉ tiến lên chừng hai - ba bước, hắn đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng thanh niên áo đen kia.

Đột nhiên, thanh trường đao trong tay hắn đánh xuống, một đao hung lệ, sắc bén mà mãnh liệt chém tới, rốt cuộc cũng khiến Dần lão thất bên kia lạnh cả sống lưng, không nhịn được vội vàng quay đầu, dùng khuỷu tay ngăn cản.

Xoetl

Trường đao mang theo khí tức màu đỏ tươi đan xen với màu xám trắng hung hăng chém xuống!

Phảng phất như lưỡi đao sắc bén nọ đã xé rách da thịt của Dần lão thất như xé giấy, khiến phần xương cốt cứng rắn tại khuỷu tay gã vang lên một tiếng "Rắc" rồi nứt ra. Đao khí hung tàn ngang ngược, trực tiếp xuyên qua cánh tay, lưu lại trên mặt đối phương một vết nứt sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương.

Vết nứt kia kéo dài đến vai phải của gã, phát ra âm thanh ăn mòn xì xì, lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được biến vùng da thịt chung quanh thành nước mủ.

Ngay khi huyết tương phun ra, từng mảng lông màu ố vàng cũng nhanh chóng xuất hiện trên mặt Dần lão thất, kèm theo đó là mùi hôi thối đặc trưng chỉ thuộc về dã thú trực tiếp lan tràn.

Những đường vân màu đen phía trên lớp lông vàng sẫm ấy, đã để lộ rõ thân phận chân chính của đối phương rồi.

Tấm da người vốn được phủ trên người Dần lão thất đã mất đi tác dụng, nó lập tức há cái miệng to như chậu máu của mình, rõ ràng nó là một con hổ dữ tợn.

Dần lão thất cố nén cảm giác đau đớn trên người, tâm mắt bị màu đỏ tươi mơ hồ phủ kín. Nó vừa hoảng hốt chạy sang bên cạnh vừa hoảng sợ hét lên: "Ngươi là thằng điên! Nàng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lời này giống như đã nói thay những suy nghĩ trong tâm khảm của đầu đà. Ông ta dùng gương mặt đầy rung động nhìn về phía Thẩm Nghi, ánh mắt giống như đang nhìn một người chết.

Trương đồ tể nhìn con hổ yêu xông về phía mình, chỉ khẽ chép miệng, rồi đưa tay rút một con dao mổ lợn thoạt trông cực kỳ bình thường không có gì kỳ lạ, từ sau lưng mình ra. Rơi vào bàn tay rộng lớn của ông ấy, con dao mổ lợn đen sì kia càng giống một món đồ chơi hơn.

Trương đồ tể suy nghĩ một chút, đột nhiên lại lật tay, quyết định dùng sống đao giải quyết đối phương, chỉ thấy cánh tay tráng kiện của vị trung niên này giơ lên, hung hăng nện vào người Dần lão thất.

Chịu ảnh hưởng từ lực đạo hung hãn nọ, hổ yêu vốn đang hoảng loạn, lại bị đập bay vê.

Chân tay nó luống cuống như muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng chưa kịp nắm lấy, bỗng nhiên trong tâm mắt màu đỏ tươi lại xuất hiện một khuôn mặt sạch sẽ. Đối phương liếc xéo gã, động tác trên tay dứt khoát mà quả quyết vô cùng.

Phập!

Ánh bạc xẹt qua.

Thi thể chia lìa, lần lượt rơi xuống đất theo thứ tự, làm một mảnh tro bụi bắn lên. Rất nhanh, bộ thi thể kia đã bành trướng ra gấp mấy lần, trực tiếp hóa thành một con hổ cường tráng.

Thẩm Nghi thu đao vào vỏ, xoay người hung hăng đâm năm ngón tay thon dài mạnh mẽ của mình vào bụng đối phương, thoáng sờ soạng vài cái đã lấy ra một viên Thú Nguyên nho nhỏ.

[ Chém giết hổ yêu sơ cảnh tiền kỳ, tổng thọ năm trăm hai mươi năm, còn lại một trăm ba mươi hai năm, hấp thu xong ]

"Đầu óc ngươi hỏng rồi sao?" Vị đầu đà kia nén giận trừng mắt nhìn sư đệ: "Ta đã nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng chọc phiền toái cho ta!"

Trương đồ tể thu hồi con dao mổ lợn, không định đáp lời, chỉ một lần nữa nhàn nhã nhổ cọng cỏ xanh dưới đất lên, ngậm vào trong miệng. Đột nhiên sắc mặt khẽ biến, ông ấy vội vàng phun ra: "Phi, nhà ngươi còn nuôi chó hả? Sao lại có cảm giác dính nước tiểu vậy? Miệng toàn mùi khai rồi."

"Đa tạ." Thẩm Nghi thu Thú Nguyên lại.

"Ta chỉ tiện tay thôi, nhìn thấy thứ gì cũng muốn đập cho một cái." Trương đồ tể nhìn sang, không thèm để ý cười cười.

"Vô liêm sỉ... khốn nạn...' Đầu đà gầy bị bọn họ trực tiếp phớt lờ, không thèm để ý đến, lập tức phẫn nộ đến run rẩy cả tay.

Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, chợt chú ý tới cây đao trong tay Trân Tể, vẻ mặt lại có thêm mấy phần nghi hoặc.

"Có chút căng thẳng, lấy ra tiếp thêm can đảm cho mình." Trần Tể vội vàng giấu thanh đao nọ ra sau lưng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, trong mắt mang theo vài phần hổ thẹn.

Đến cùng là Thẩm Nghi còn phải chém bao nhiêu con yêu vật, mới có thể chứng minh rằng hắn không phải loại người thông đồng làm bậy với yêu ma đây?

Cũng giống như ngọn quỷ hỏa vô danh lúc trước, kỳ thực, ngay cả bản thân Trần Tể cũng vô cùng nghi hoặc về chuyện này, nếu không vì sao gã lại sợ nghe người khác bịa đặt nói xấu sau lưng?
Bình Luận (0)
Comment