Chương 600: Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng Viên Mãn!
Chương 600: Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng Viên Mãn!Chương 600: Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng Viên Mãn!
Phần Tâm Chưởng Viên Mãn!
Vẻ mặt Thẩm Nghi dần dần trở nên nghiêm trọng. Rồi ngay sau đó, chỉ thiếu chút nữa là tia kim mang trên đôi mắt hắn đã lập tức tán loạn.
Cảm giác đau rát mãnh liệt xông thẳng lên đầu.
Bên dưới bộ thân thể vô cùng cường hãn kia, thần hồn yếu ớt bắt đầu run rẩy điên cuồng. Mãi cho đến khi phía trên thần hồn xuất hiện dấu ấn của một ngọn lửa không màu, hắn mới gian nan thở phào nhẹ nhõm một hơi, ai ngờ chưa thả lỏng được bao lâu, lại phát hiện cơn đau đớn thứ hai nhanh chóng nối gót đi tới rồi.
Toàn bộ quá trình ở trong bảng giao diện kéo dài đến vạn năm, đợi cho đến khi dòng nhắc nhở cuối cùng nhảy lên, Thẩm Nghi tựa người lên bảo tọa, toàn thân hơi run rẩy, ánh mắt cũng có chút chết lặng.
[ Năm thứ hai mươi mốt ngàn, ngươi thành công lưu lại năm dấu ấn Ly Hỏa vào trong thần hồn, cũng học được cách dùng bàn tay trần đánh dấu ấn này vào thần hồn của người khác ]
[Hóa Thần. Ly Hỏa Phần Tâm Chưởng (trân): Viên mãn ]
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Ba mươi sáu ngàn năm ]
Lấy cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, đã nắm giữ được hai môn trân pháp tuyệt đỉnh trên thế gian, mà tất cả đều được tu tập đến cấp độ viên mãn, trong ngoài kiêm công, thủ đoạn là không thiếu, hiện giờ hắn cũng chỉ còn thiếu công pháp gia tăng cảnh giới lên thôi.
"Tốt! Tốt!" U Vĩ Yêu Hoàng vui mừng quá đỗi: "Vẫn là huynh đệ ngươi đáng tin cậy."
Vừa qua năm ngày, lão Giao Long kia đã khẩn cấp tìm tới cửa.
Hiển nhiên là nó lại ăn quả đắng ở chỗ người khác, hiện giờ chỉ đang nỗ lực che giấu sự nôn nóng trong lòng mà thôi.
"Sư Hoàng khôi phục như thế nào rồi?"
Thẩm Nghi cảm nhận được khí tức của tu sĩ kia đang ẩn giấu đằng sau U Vĩ Giao Long kia, cuối cùng cũng đứng dậy rời khỏi bảo tọa: "Lên đường đi."
Thẩm Nghi nhắm mắt, điều chỉnh trạng thái của bản thân đến trình độ tốt nhất.
Chẳng lẽ lão Giao Long này thật sự không tìm thấy người hỗ trợ, nên Yêu Hoàng ở quật thứ bốn mươi cũng để ý rồi.
"Đây là tình huống gì chứ?" Dư Triều An đang âm thầm đi theo phía sau, mặc dù không dám tới quá gần, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của con sư tử kia.
Nếu gã không nhìn lầm, hình như nó là Kim Tình Sư Tử?
Muốn đối phó với Dư Triều An, một mình nó đã đủ rồi, chủ yếu là cần một vị Yêu Hoàng khác đi tới hỗ trợ chặn đường.
Dư Triều An vuốt vuốt khuôn mặt bầm đen, mắt thấy hai con yêu ma kia trực tiếp rời khỏi Thiên Yêu quật, gã cũng vội vàng đi theo.
Sư phụ đã nói tạm thời đừng đi trêu chọc Thiên Yêu quật, nhưng đây chính là U Vĩ Yêu Hoàng không có việc gì làm lại đi gây sự với gã nha.
Nhất chiến thành danh, ngay tại hôm nay!
Gã lắc lắc đầu, lười nghĩ nhiều thêm. Phải biết rằng lân này gã đặc biệt trở về tìm Đồng sư huynh mượn một bộ đại trận đường đường chính chính, sau đó mai phục trên con đường con U Vĩ Yêu Hoàng kia nhất định phải đi qua nếu muốn đến Ngô Đồng sơn.
Đối với bất cứ một tu sĩ nào, săn giết một con Yêu Hoàng ở quật thứ mười sáu, cũng là một chuyện lớn khó lường.
"Sư Hoàng, làm sao vậy?" U Vĩ Yêu Hoàng kinh ngạc quay đầu lại.
Nếu U Vĩ Yêu Hoàng thật sự rơi vào trong trận pháp, thì ít nhất gã cũng có sáu thành nắm chắc sẽ chém giết được đối phương.
So với lần trước, gã chỉ trêu đùa con giun này, thì hiện tại đối phương đã chủ động rời khỏi Thiên Yêu quật, lại chỉ dẫn theo một chú sư tử con bên cạnh.
"Đúng! Chính là đi về phía này." Dư Triêu An híp mắt, trong lòng kích động đến mức đầu ngón tay cũng đang run rẩy.
Đúng vào lúc này, con ngươi trong mắt Dư Triêu An thoáng cũng co lại một chút. Bởi vì ngay khi hai con yêu kia chỉ còn cách tòa trận pháp do gã bố trí chừng mấy trượng, đột nhiên con Kim Tình Sư Hoàng kia lại dừng bước.
Ngay cả khi gã chính là đệ tử của Ngô Đồng sơn, thì giờ phút này cũng có chút khẩn trương khó tả.
"Hỏng rồi!" Dư Triều An thầm kêu không ổn, trái tim càng đập nhanh hơn.
Nhưng một chuyện làm gã hoàn toàn không ngờ lại xảy ra, bởi vì con sư tử kia lại có chút bất mãn nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn đưa bản Hoàng đi lung tung tới khi nào?"
"Thì chúng ta vừa mới đi thôi mà?" Suýt chút nữa U Vĩ Yêu Hoàng đã tức điên lên, kể cả khi nó biết, người có bản lĩnh đều không tránh khỏi sẽ có chút nóng nảy trong người, nhưng tính tình của con sư tử thối này quá mức khó chịu rồi.
Nhưng đã rơi vào hoàn cảnh này rồi, nó chẳng biết làm gì khác nữa, chỉ có thể ổn định cảm xúc của đối phương trước: 'Sắp đến nơi rồi, mau đi theo ta."
Nói xong, U Vĩ Yêu Hoàng lại bày dáng vẻ tràn đầy lòng tin, bước nhanh về phía trước.
"Hô..." Dư Triều An dùng sức vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa đã thở không ra hơi.
Trong lòng gã vô cùng kinh ngạc vì U Vĩ Yêu Hoàng lại tỏ ra khách khí với con sư tử kia như thế, nhưng động tác bấm pháp quyết trên tay lại không chậm chút nào.
Ngay sau đó, gã dứt khoát bay lên trời, cười gằn nói: "Con cá chạch kia, ngươi tìm ai?"
Chỉ thấy một mảnh linh khí mênh mông từ đầu ngón tay gã bắn tới, tựa như đang dẫn dắt một thứ gì đó. Rồi chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã có một vùng hỏa diễm bốc lên. Ngọn lửa kia lại lấy tốc độ cực nhanh, khó mà phản ứng kịp để tạo thành mấy cột lửa hùng tráng, trực tiếp nối thẳng đến chân trời, sau đó ầm ầm rơi xuống, bao phủ toàn bộ thân thể con U Vĩ Yêu Hoàng vào bên trong.
"Keng!" U Vĩ Yêu Hoàng lập tức hóa ra bản thể khổng lồ, nó muốn giấy giụa, lại phát hiện tứ chỉ và thủ cấp của mình đều bị cột lửa nọ quấn quanh rồi.
Nó vừa sợ vừa giận hét lên: "Ngươi muốn chết!"
"Vẫn còn mạnh miệng?" Dư Triều An cười gần không ngừng, lại có chút luống cuống tay chân bắt đầu điều khiển trận pháp, thậm chí gã còn thuận tiện liếc nhìn nơi xa một cái, nói: 'Coi như ngươi may mắn đó, mau cút đi!"
Hiện giờ, gã cần phải chuyên tâm đối phó với con cá chạch này, không rảnh đi quản con Kim Tình Sư Hoàng kia.
"Nó may mắn, nhưng theo bổn hoàng thấy thì ngươi lại không được may cho lắm!"
U Vĩ Yêu Hoàng vừa giãy giụa vừa phát ra tiếng cười.
Thật hiển nhiên, Dư Triều An vẫn đối đãi với con sư tử kia như Đại Yêu Hóa Thần sơ kỳ.