Chương 622: Đây Là U Vĩ Thương Của Tiểu ...
Chương 622: Đây Là U Vĩ Thương Của Tiểu ...Chương 622: Đây Là U Vĩ Thương Của Tiểu ...
"Có phải trận pháp của ngươi đã mất đi hiệu lực rồi?" Dư Triều An cũng nghi ngờ nhìn lại.
Đồng Tâm Xuyến ngơ ngác liếc nhìn hai tên sư đệ ngu xuẩn cứ nhất quyết phải đuổi theo này, rồi bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt. Bỗng nhiên, gã trực tiếp lướt lên không trung, phất tay triệt hồi pháp trận ẩn nấp.
Cái này còn cần phải hỏi sao? Chẳng phải sự thật đã bày ra trước mắt rồi?
Đồng Tâm Xuyến cầm miếng ngọc giản trong tay, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía trước. Chỉ thấy trên đỉnh núi cao ngất trước mặt, một con hung thú mắt vàng lông bờm khe khẽ lay động, đang ngồi dựa đỉnh núi, nhìn như một vị quân vương.
Hắn dùng ánh mắt cực kỳ áp bách quét về phía đám người mình. Hiển nhiên, đối phương đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ rồi, nhưng lại không có bất cứ động tác gì cả, nhìn tư thái bình tĩnh kia, cứ có cảm giác mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi.
"Đầy đúng là con Yêu Hoàng thuộc quật thứ bốn mươi kia?" Hàng chân mày của Đồng Tâm Xuyến khẽ giật giật.
Dư Triều An và Thanh Phong cũng kịp phản ứng lại, cả hai lập tức thu hồi trận pháp ẩn nấp trên người mình.
"Ta đã nói với ngươi rồi, nó không giống như lúc trước... Dư Triều An bay vút lên, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Gã cũng không ngờ, lúc trước bọn họ còn đang trò chuyện về đối phương, thế mà hiện tại, đối phương đã trùng hợp xuất hiện ở trước mặt bọn họ như vậy rồi.
Thân hình cao lớn kia, lại thêm thần thái bễ nghẽ đó, chỉ một mình hắn lại khiến cho người ta vô ý thức xem nhẹ hai vị Yêu Hoảng cảng thêm uy danh hiển hách đang đứng sau lưng đối phương. "Đây có được tính là cạm bẫy không?" Thanh Phong đạp chân lên tường vân, lộ vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Nếu lần này, bọn chúng ném miếng ngọc giản kia ra, là để dẫn dụ Đồng sư huynh đi tới rồi giết chết, thì vì sao phải làm công khai như vậy, sợ người khác không biết bọn chúng đặt bẫy ở chỗ này sao? Đồng Tâm Xuyến ngơ ngác một lúc lâu rồi thản nhiên nói: "Đây được coi là một loại khiêu khích” Một con Yêu Hoàng mới quật khởi, muốn lấy đám người mình ra làm đá kê chân cho nó thượng vị. Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên gã lại cảm nhận được nhịp hô hấp của hai vị sư đệ phía sau đồng thời ngưng trỆ lại.
Đồng Tâm Xuyến lộ vẻ nghỉ hoặc nhìn lại phía sau, lại thấy hai người kia cùng nhau nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó. Gã vội vàng quay đầu, ánh mắt lập tức rơi vào cây trường thương tối tăm trong tay con sư tử trên đỉnh núi.
"Đây là U Vĩ Thương của tiểu tử kia!" Trong lòng Thanh Phong thoáng run rẩy một chút, ngay sau đó, øã lại không nhịn được lập tức kêu lên đây sợ hãi: "Hắn đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Dư Triều An và Đồng Tâm Xuyến cùng rơi vào trầm mặc, nhưng lại gần như đồng thời nhíu mày.
Bọn họ cũng hồi tưởng lại về người thanh niên mình từng nhìn thấy ở Thiên Yêu quật lần trước. Lúc ấy, đối phương đã lấy tư thái vô cùng bình tĩnh, trực tiếp đầm thanh trường thương này xuyên qua đầu Xích Tâm Xà Hoàng.
"Bà mẹ nó chứ! Bọn nghiệt súc này!" Trên mặt Thanh Phong lại có nhiều thêm vài phần tức giận, gã không nhịn được lập tức vén tay áo lên. Mặc dù lần trước tiểu tử kia rất không khách khí với gã, nhưng trên thực tế, gã vẫn cực kỳ coi trọng Thẩm Nghỉ này.
Một tu sĩ thiên kiêu vừa mới quật khởi, lại cứ như vậy mà ngã xuống trong tay Thiên Yêu quật rồi?
Đồng Tâm Xuyến hít sâu một hơi.
Nếu nói lúc trước, øã còn cho rằng Dư Triều An nói ngoa, thì bây giờ trong lòng đã thận trọng hơn không ít. Phải biết rằng lúc trước, thanh niên kia từng độc chiến ba Hóa Thần trung kỳ, nhưng vẫn có thể lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp chém giết cả ba.
Lại thêm bộ Kim Thân sáu trượng chưa từng động thủ kia.
Hai người liên thủ, hẳn là không thua kém tu sĩ Hóa Thân hậu kỳ, chí ít là... con U Vĩ Yêu Hoàng không có xương đuôi không thể động được đến tính mạng của hắn, nhưng hiện giờ hắn lại thua trong tay con sư tử trước mặt này. Nếu suy nghĩ theo hướng này, thì có vẻ như con Kim Tình Sư Tử trước mắt không cần Dư Triều An hỗ trợ, vẫn có thể bắt được U VI.
"Ngay cả yêu ma cũng biết phải sớm chém giết thiên kiêu của Nhân tộc ta" Dư Triều An nhếch môi tự giễu, sát khí trong mắt lập tức lộ ra: "Vừa lúc, nó ở Thiên Yêu quật cũng coi như một tồn tại rất có tiềm lực, chúng ta dứt khoát xông lên, một mạng đổi một mạng.
Đồng Tâm Xuyến kinh ngạc nhìn miếng ngọc giản trong tay, ánh mắt càng thêm sắc bén.
Ngay sau đó, ba bóng người đồng thời hành động, không hẹn mà cùng lướt đi!
Khoảnh khắc tu sĩ Ngô Đồng sơn hiện thân, trong đám yêu ma vốn đang vây quanh nơi xa, không ít tồn tại vốn đang do dự, cũng không do dự thêm nữa, đã trực tiếp rời đi. Đồng Tâm Xuyến Sính, Dư Triều An, Lý Thanh Phong. Bất kỳ một vị nào trong nhóm này, đều là tu sĩ có hung danh hiển hách ở Thiên Yêu quật, cũng gần như là tu sĩ tuyệt đỉnh ở nhân gian rồi. Xem náo nhiệt trước mặt bọn họ, chỉ sợ sẽ phải trả giá bằng tính mạng của mình.
Ngay cả Kim Sí Cửu Văn Hổ sau tấm gương đồng kia cũng chậm rãi chống người ngồi dậy, nàng rất tò mò, rốt cuộc là Chu Hoàng kia đã lấy ra thứ øì mới có thể dẫn dụ mấy tên mầm non bảo bối của Ngô Đồng sơn này đồng loạt xuất động.
Chỉ có Lôi Đề Yêu Hoàng đang núp trong bóng tối là lộ ra một nụ cười đắc ý. Nó gần như đã nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của con sư tử kia khi chật vật chạy trốn rồi, thậm chí đối phương có thể chạy thoát hay không còn khó mà nói được.
"Sư Hoàng..." Hoằng yêu nuốt một ngụm nước miếng. Nó vừa vô thức lui về phía sau hai bước, lại lập tức bị đồng bạn dùng một tay kéo lấy.
Kê yêu lại đưa mắt nhìn lên bầu trời một cái, lúc này mới buông bàn tay ra, nhẹ giọng nói: "Sư Hoàng, hiện giờ ngươi cũng nên đưa ra một lời giải thích rồi”
Phải đối diện với ba bóng người mang theo khí thế hung hãn kia, rốt cục Thẩm Nghỉ cũng đứng lên, tiện tay cầm lấy thân thương lạnh buốt. Ngay sau đó, hắn không nhanh không chậm tiến lên một bước, thản nhiên nói: "Ngươi chỉ cần bắt hắn lại là đủ rồi: