Chương 631: Ngươi Nói Tiếp Đi, Bản Hoàng...
Chương 631: Ngươi Nói Tiếp Đi, Bản Hoàng...Chương 631: Ngươi Nói Tiếp Đi, Bản Hoàng...
Nếu Khiên Ti pháp đã hoàn thành, kế tiếp chỉ cần học thuộc trận pháp là được. Thẩm Nghỉ đứng lên, đầu ngón tay khẽ búng, lập tức có năm loại sợi tơ với những màu sắc khác nhau hiển lộ ra ngoài, chẳng qua lúc này, chúng còn hơi pha tạp, không được quá gọn gàng, sạch sẽ. Sau khi thoáng cảm nhận một chút, hắn lập tức cất bước đi ra bên ngoài động phủ.
Nếu trước đó, Thẩm Nghi còn có ý định sẽ đầu nhập vào làm thuộc hạ dưới trướng Kim Sí Cửu Văn Hổ kia, thì hiện tại suy nghĩ của hắn đã thay đổi rồi. Chỉ vì hãm hại hắn một phen mà vị Yêu Hoàng nào đó đã có thể tiện tay lấy ra một miếng ngọc giản quý giá như vậy, thì chứng tỏ là trên tay đối phương không hề thiếu những thứ này.
Hiện giờ, thứ Thẩm Nghỉ cần nhất chính là công pháp, cho nên, hắn dự định sẽ đi qua bên kia xem trước đã.
Trong một màn sáng nào đó ở Thiên Yêu quật.
Nữ nhân mọc ra hai cánh trên lưng đang ngôi dựa vào một tòa ngọc đài bên cạnh linh điền, chuẩn bị hai chén trà màu xanh biếc trong suốt mê nØười.
Nàng dùng một tay chống cằm, đã chờ đợi thật lâu, dường như có chút không kiên nhẫn được nữa mà nâng mí mắt lên. Đến cuối cùng, nàng đành phải lấy một chiếc gương đồng ra, nhìn lung tung vào Thiên Yêu quật, mãi cho đến khi bắt gặp bóng người vĩ ngạn cao tám trượng kia xuất hiện trong gương...
Kim Sí Cửu Văn Hổ đang chuẩn bị dựa lưng xuống ngọc đài, lại đột nhiên đứng bật dậy. Bởi vì ở trong mặt kính, con sư tử kia không chút do dự trực tiếp bay về phía màn sáng khác.
"Ngươi dám đùa giốn với bản Hoàng?" Nàng cắn răng, khuôn mặt hơi có phần dã tính tinh xảo lập tức âm trầm xuống.
Hai Yêu Hoàng thủ hạ của nàng đi làm việc, hoẵng yêu đã bị nó nuốt ăn hầu như không còn, kê yêu đuổi theo Thanh Phong mãi đến nay vẫn không rõ tung tích. Dù vậy, nàng cũng không trở mặt tại chỗ, chỉ muốn đối phương đưa cho mình một lời giải thích hợp lý.
Sau đó, sư tử này chẳng hề do dự một chút nào, đã dứt khoát đi tìm con nhện kia rồi?
Có phải nàng đã tươi cười quá nhiều rồi?
Ý niệm tới đây, ngay cả vườn linh thực cũng không quản, thân hình nàng bỗng nhiên lướt đi!
Cùng lúc đó, ngay phía trước một bức màn sáng đen kịt, Lôi Đề Yêu Hoàng thở không ra hơi nói: "Phản rồi! Nó đã phản rồi! Chuyện ngài phân phó, con sư tử kia vốn không phục, thậm chí đến phút cuối cùng, nó còn muốn xé xác cả ta!" Tồn tại ở bên trong bức màn sáng đen kịt kia trầm mặc hồi lâu. Sau đó, Huyền Minh Chu Hoàng mới chậm rãi mở những con mắt chỉ chít dày đặc của mình ra, lạnh nhạt bảo: "Nói từ từ."
Lôi Đề Yêu Hoàng thoáng dừng một chút, lúc này mới chậm rãi kể cho đối phương nghe chuyện từng phát sinh lúc trước, nó chỉ lược bớt đi chỉ tiết con sư tử nọ lấy một địch hai, còn cường điệu tình tiết đối phương hung hăng hạ sát hoằng yêu.
"Ngay cả Yêu Hoàng giúp nó cũng bị đối xử tàn nhẫn như thế? Ngay trước mặt chúng yêu, nó không chút kiêng ky, trực tiếp nuốt ăn hoẵng yêu, con sư tử này chưa từng đặt Thập Đại Yêu Hoàng vào trong mắt!"
"" Huyền Minh Chu Hoàng thoáng trầm ngâm một lát, mới chậm rãi nói: "Vậy miếng ngọc giản bản Hoàng đưa cho ngươi đâu?"
"Đương nhiên là bị con sư tử kia nuốt mất rồi." Lôi Đề Yêu Hoàng không chút do dự nói: "Phỏng chừng nó đã nhìn ra nguyên do, nên giờ phút này trong lòng đang ghi hận ngài đấy”
Dứt lời, nó đứng chờ thêm một lát, nhưng không nhận được câu trả lời. Ngay sau đó, bên tai Lôi Đề Yêu Hoàng chợt vang lên tiếng hít thở rất nhỏ, nó lập tức phản ứng lại, rồi dưới cảm giác sợ hãi trong lòng, Lôi Để Yêu Hoàng vội vàng nhảy ra thật xa, lúc này mới quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong tâm mắt, con sư tử kia đang đứng ở trên cao nhìn chằm chằm xuống, khóe môi khẽ nhếch, vẽ nên một nụ cười đây giễu cợt.
Nhịp thở của Lôi Đề đột ngột ngừng lại, toàn thân căng cứng tới cực điểm: "Ngươi... ngươi còn dám trở về?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy con sư tử nọ phất tay, đập hai miếng ngọc giản lên mặt nó, rồi không có bất cứ một lời giải thích nào, hắn chỉ cất lên giọng nói lạnh nhạt xen lẫn với một chút mỉa mai: "Ngươi nói tiếp đi, bản Hoàng nghe đây.
BỊ một vật lạ đột nhiên đập tới kích thích, khiến cho lớp vảy khắp người Lôi Đề lập tức dựng đứng lên, nhưng chờ sau khi nhìn rõ thứ vừa bay tới chỉ là hai miếng ngọc giản bình thường, vẻ xấu hổ lập tức lóc lên trong bốn con mắt của nó. Nó không nhịn được, lại bày ra tư thế liều mạng, trong miệng gầm thét nói: "Tiện chủng, dám nhục ta!"
Trong màn sáng đen kịt, vô số những đôi mắt màu đỏ tươi lít nha lít nhít lập tức nhìn về phía ngọc giản dưới đất. Rốt cục Huyền Minh Chu Hoàng cũng mở miệng nói: "Nó nói là thật hay giả?"
Nhưng lần này, đối tượng nó hỏi thăm lại biến thành Kim Tình Sư Tử.
"Có thật có giả" Thẩm Nghỉ bình tĩnh nhìn đối phương. "Những câu nào là giả?" Huyền Minh Chu Hoàng chậm rãi đứng dậy, có bốn cánh tay nhện tráng kiện nhô ra từ trong màn ánh sáng. "Ngoại trừ câu nói kia, gần như đều là giả" Thẩm Nghỉ không kiêu ngạo không tự tỉ nói.
"Câu nào?" Trong lòng Chu Hoàng lại có thêm vài phần tò mò.
Nghe vậy, Thẩm Nghi lập tức nhìn xuống phía dưới, chậm rãi mở miệng nói, nhưng ý sát phạt tàn nhẫn lại từ từ lan tràn ra xung quanh: "Đúng là bổn hoàng muốn xé xác nó” Lời này vừa nói ra, Chu Hoàng lại đột ngột rời khỏi mản sáng, bước ra bên ngoài, áp sát khuôn mặt con sư tử kia, lạnh lùng hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì?"
"Chỉ dựa vào một điều kiện của ta” Đối mặt với vô số những đôi mắt màu đỏ tươi đang ở gần mình trong gang tấc, Thẩm Nghỉ lại không tránh không né, thậm chí hắn còn bật ra một câu khinh bỉ, nói: "Irừ phi ngươi thích bị người ta lợi dụng. Chẳng lẽ chỉ một vài cầu nói bóng gió lại đủ sức làm cho một vị Đại Yêu Hoàng ngươi phải răm rắp nghe theo?"
"Hít!" Lửa giận trực tiếp bốc lên trong mắt Huyền Minh Chu Hoàng, nhưng nó vẫn không có động tác tựa như đang mải suy nghĩ về một điều gì đó.