Chương 633: Tàng Pháp Các!
Chương 633: Tàng Pháp Các!Chương 633: Tàng Pháp Các!
Rất nhanh, tấm lưng của hắn đã bị lôi tương đốt cháy đen, giống như trực tiếp bị đánh nát. Nhưng Thẩm Nghỉ cũng không ngăn cản. Hắn buông lỏng cổ Lôi Đề ra, hai móng vuốt thuận theo vết thương do Ö Vĩ Thương tạo thành, dùng sức đâm sâu xuống tầng da thịt bên dưới bộ lần giáp của Lôi Đề, trên móng tay nổi lên một mảnh quang mang màu xanh lá, hung hãn xé vết thương kia thành một cái lỗ thủng.
Trong mấy hơi thở ngắn ngủi sau đó, lôi tương đã đánh cho hắn da tróc thịt bong.
Xoạt xoạt-- Lôi Đề cảm nhận được lồng ngực mình đang bị xé mở, nøay sau đó, u quang điên cuồng bành trướng bên trong cơ thể nó. Trong bốn con mắt của nó tràn đây sợ hãi: "Ngươi, tên điên này! Ngươi không muốn sống nữa rồi!"
"Ngươi cũng xứng... liều mạng với bản Hoàng?" Trên mặt con sư tử kia lộ ra vẻ châm chọc, ẩn sâu bên trong đôi mắt màu vàng kim của hắn chỉ còn lại một mảnh điên cuồng vô cùng vô tận.
Cuối cùng, hắn nắm lấy trái tim của Lôi Đề.
"Sư Hoàng, Sư Hoàng!" Lôi Đề Yêu Hoàng vô cùng sợ hãi, nó luôn có cảm giác ở chỗ nào đó không đúng rồi.
Nhìn bề ngoài, có cảm giác đối phương bị thiên phú thần thông của nó làm bị thương vô cùng thê thảm... nhưng làm sao khí lực trên tay lại không có chút biến hóa nào?
Theo đạo lý mà nói, ngay cả Yêu Hoàng ở quật thứ mười một, nếu đầu óc không bình thường, trực tiếp xông lên nghênh đón lôi tương đây trời, thì lúc này cũng nên hấp hối rồi mới đúng.
Nhưng nhìn con sư tử kia xem, có điểm nào giống như đang trọng thương không hả? Thân là dị thú sinh hoạt trong Thông Minh Lôi Trì, ngay cả vị trí trái tim của Lôi Đề cũng bị lôi đình bao vây. Đổi lại là một con yêu ma khác, chỉ chạm vào một chút cũng bị lôi tương gây thương tích rồi, nhưng từ nãy đến giờ, Kim Tình Sư Hoàng vẫn không có chút phản ứng nào, năm ngón tay sắc bén của hắn dễ dàng xuyên qua lôi tương, đầm vào trái tim đang đập mạnh kia. Bàn tay nọ nắm thật chặt lại, cuối cùng trái tim kia cũng nổ tung!
Âm! Sau một tiếng vang trầm truyền đến, Kim Sí Cửu Văn Hổ dân dân lấy lại tỉnh thân: Hai con yêu ma giao thủ, nếu bảo duy trì liên tục suốt mấy tháng thời gian cũng là bình thường, bởi vì có đuổi có trốn, thậm chí ở khoảng giữa còn có thời gian để chữa trị khôi phục, nói đúng hơn là thực lực không thể đạt tới trình độ nghiền ép được.
Nhưng cuộc chiến trước mắt này lại có thể kết thúc nhanh như vậy?
Chỉ có một nguyên nhân duy nhất để giải thích cho điều này, đó chính là một bên không cần mạng.
Hắn nói rất nhanh, thì ra là nhanh như vậy. Kim Sí Cửu Văn Hổ nhìn con sư tử kia chậm rãi đứng lên, rõ ràng là hắn đang bị thương nặng, cả người cháy đen nhuộm máu, ngay cả lông bờm cũng cháy sém rất nhiều, nhưng trong nháy mắt khi đôi mắt màu vàng óng kia nhìn lại, không hiểu sao Kim Sí Yêu Hoàng lại có cảm giác đối phương càng cao lớn hùng vĩ hơn lúc trước một chút.
Nàng ổn định tâm thần, trực tiếp hóa thành hình người hạ xuống: "Ngươi... hiện tại cũng nên cho bản Hoàng một câu trả lời rồi chứ?"
Thẩm Nghỉ cầm trường thương, chậm rãi đi đến trước người nàng, đôi mắt màu vàng kim lạnh nhạt nhìn xuống: "Ngươi muốn giải thích cái gì?"
"Ta!" Kim Sí Yêu Hoàng há hốc mồm, tức giận nói: "Ngươi đã nhận lời với ta..."
"Bản Hoàng đã nhận lời với ngươi chuyện øì?" Thẩm Nghỉ ngồi xổm xuống, trực tiếp cắt ngang lời nàng.
Nữ nhân kia ngơ ngác một chút, rồi lập tức nhìn thấy một tia đùa cợt lóe lên trên mặt đối phương. Nàng chợt nhớ ra, dường như đúng là lần trước con sư tử này hoản toàn không hứa hẹn øì với mình cả, thậm chí đến cuối cùng, hắn vẫn dùng tư thái vô cùng phách lối ấy rời đi.
Là nàng cảm thấy nó đã chịu phục, đã hiểu quy củ...
Thẩm Nghỉ thu hồi U Vĩ Thương, nghiêm túc nói: "Bản Hoàng từng nói, muốn ngươi và động phủ của ngươi, nhưng chưa nói muốn làm việc cho ngươi, ngươi cứ an tâm chờ là được."
Nữ nhân nọ nhìn vào đôi mắt màu vàng nóng rực kia, bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn nhẹ nhàng như vậy.
Đột nhiên trong người nàng bỗng phát sinh một loại cảm giác kích thích vì bị người ta khiêu khích, thân thể đầy đặn khẽ run lên. Nàng cũng nhe răng cười: "Ngươi làm được thật không? Bản Hoàng chờ ngươi!"
Lưu lại câu nói này, nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghỉ thêm một lát nữa, sau đó mới trực tiếp xoay người rời đi. Thẩm Nghỉ trầm mặc nhìn theo bóng dáng đối phương biến mất ở phía chân trời, cũng lập tức đứng lên.
Có làm được không?
Vậy phải xem ta có thể nhanh chóng tìm được công pháp hay không. Ý niệm tới đây, hắn liếc nhìn thi thể Lôi Đề, rồi kéo theo nó tiến vào bên trong màn sáng đen kịt kia.
..aDptruyenpro...
Ánh hoàng hôn màu vàng nhạt rơi xuống chiếc bàn gỗ, mùi sách vở cổ xưa tràn vào khoang mũi.
Thẩm Nghỉ có chút không thích ứng được, khe khẽ nhíu mày.
Trước khi bước vào màn sáng màu đen kịt kia, hắn thực sự không ngờ mình sẽ nhìn thấy một khung cảnh yên tĩnh hiền hòa như thế.
Phóng tầm mắt nhìn tới, hai bên chiếc câu thang uốn lượn hướng lên trên có bày đầy những cái giá sách chỉnh tê, đống sách cổ trên đó nhẹ nhàng chuyển trang, phát ra tiếng vang sàn sạt, cũng có những miếng ngọc giản thoáng run rấy, truyền đến âm thanh êm ái như suối trong.
Thẩm Nghi liếc nhìn thi thể Lôi Đề Yêu Hoàng máu me đâm đìa trong tay, lại nhìn về phía con nhện đang an tĩnh cuộn tròn ở cách đó không xa, dùng chân dài lật xem từng trang sách cổ. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không phân biệt nổi, mình và đối phương rốt cuộc ai là yêu ma. Thậm chí còn có cảm giác bản thân và một chốn thư viện này có chút không phù hợp.
"Nếu ta nhớ không lầm, thì đây là lần đầu tiên ngươi đi tới Tàng Pháp Các?" Huyền Minh Chu Hoàng mổ mắt ra, khẽ cười Cười hỏi.
Hiển nhiên là nó rất hài lòng đối với biểu hiện vừa rồi của Thẩm Nghị, cả thái độ tàn nhẫn quyết đoán khi chém giết Lôi Đề lẫn thái độ vi diệu tinh tế lúc đối diện với Kim Sí Yêu Hoàng sau đó. Con sư tử này... lại mập mờ với con Cửu Văn Hung Hổ kia. Huyền Minh Chu Hoàng không thèm để ý đến chuyện này, thậm chí nó còn cảm thấy khá là buồn cười. Nó chỉ cần đối phương không phản bội mình là được, nếu con sư tử này thật sự lọt vào mắt của Kim Sí Yêu Hoàng, thì có lẽ đây còn là chuyện tốt đối với Chu Hoàng.