Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 65 - Chương 65: Luận Bàn!

Chương 65: Luận Bàn! Chương 65: Luận Bàn!Chương 65: Luận Bàn!

Trương Đại Hổ ngừng thở, sắc mặt bắt đầu trở nên căng thẳng.

Đến để gây sự hả?

Có nên lặng lẽ đi thông báo cho các phòng trực khác hay không? Gã luôn có cảm giác Thẩm đại nhân sẽ bị tên hán tử to lớn này tát chết.

Trần Tể cũng cảm thấy tình huống không đúng, chẳng lẽ ngoài miệng đối phương nói dễ nghe như vậy, nhưng trên thực tế, trong bụng lại muốn đòi mặt mũi cho vị đầu đà gây kia?

"Sao rồi?" Trương đồ tể nghiêng cổ, ngón tay đầy vết chai thô to trực tiếp rút gốc cỏ trong miệng ra.

Trâm Nghi trâm mặc nhìn lại, ánh mắt của đối phương rất đơn thuần, không mang theo một chút khiêu khích nào, chỉ có chiến ý hừng hực mãnh liệt. Hắn chậm rãi nghiêng người, nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, nói: "Đến đi."

Tiếng nói vừa dứt, Trương đồ tể đột ngột duỗi chân, cái tạ đá nặng đến ba - bốn trăm cân lại giống như cục đất rời cung, mang theo tiếng rít chói tai, đập về phía thân hình đang đứng thẳng trước mắt!

Thanh thế to lớn, tốc độ cực nhanh, khiến người bên ngoài nhìn vào mà hoàn toàn không có thời gian phản ứng.

Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn bức tường viện sau lưng, tay phải nắm chặt thành quyền, trực tiếp xoay người xuất ra một quyền. Dưới ảnh hưởng của quyền phong, chỉ trong nháy mắt quả tạ đá kia đã nổ thành bột mịn.

"Ta đã nhìn ra, ngươi rất xót tiên." Trong khoảnh khắc đống bụi đá kia trực tiếp che khuất tâm mắt, thân thể to lớn đến khoa trương của Trương đồ tể đã xuất hiện ngay sau lưng thanh niên Thẩm Nghi.

Hai cánh tay tráng kiện giống như xích sắt từ trên cao đánh xuống, nếu lần này trúng đích, chỉ sợ hai bên xương bả vai của hắn sẽ nát càng triệt để hơn quả tạ đá vừa rồi.

Vẻ mặt Thẩm Nghi vẫn trấn định, hắn hơi cúi người, vừa tránh thoát đòn quất roi của đối phương, khuỷu tay lại mang theo lực lượng toàn thân, hung hăng nện thẳng vào cái cằm râu ria xôm xoàm của Trương đồ tế.

"Phanh" một tiếng trâm đục vang lên. Rốt cuộc trên mặt hắn cũng xuất hiện một chút khác thường.

Chỉ thấy Trương đồ tể lảo đảo hai bước, chấn động khiến toàn bộ cái sân nhỏ đều run lên, nhưng ngay sau đó, ông ta giơ tay vuốt cằm, lại nhe răng cười như không có chuyện gì: "Phản ứng thật nhanh.”

Khuỷu tay có thể đánh nát xương cốt cứng rắn của yêu ma, lại chỉ đủ sức đánh cho người này lui về phía sau hai bước?

Những người khác không nhìn ra manh mối, nhưng con ngươi trong mắt Trần Tể vừa thoáng hơi co lại.

Ngay tại hôm qua, Thẩm đại nhân đạp một cước đã khiến con hổ yêu kia ngã lăn trên mặt đất, miệng phun máu tươi, vậy mà không làm gì được đối phương.

Rốt cuộc tên mập mạp này là thứ quái vật gì?

Nguyên nhân làm trong lòng Thẩm Nghi khẽ biến lại không phải chuyện này. Bởi vì một khuỷu tay vừa rồi, hắn đã vận dụng đến khí tức ở khiếu huyệt. Tuy hắn cũng không trông cậy vào một đòn đơn giản này có thể trực tiếp bắt được đối phương, nhưng... dưới tình huống không điều động khí tức, làm sao vị võ sư đến từ Thanh châu này có thể tiếp được một kích có chứa của hắn?

Trong lúc đang suy nghĩ, thân hình hắn lại hung hãn xông lên.

Được Linh Xà Bát Bộ gia trì, cả người Thẩm Nghi nhanh như quỷ mị. Dù động tác của Trương đồ tể cực nhanh, nhưng đương nhiên, ông ta vẫn không thể tránh khỏi khuyết điểm là thân hình khổng lồ, ngay cả cúi đầu cũng không nhìn thấy mũi chân, tầm nhìn hơi hẹp.

Nhưng trong mắt ông ta vẫn không có chút hoảng loạn nào, mặc cho Thẩm Nghi đánh liên tiếp mấy quyền, làn da ấy vẫn bóng loáng cứng cỏi giống như được tạo thành từ trăm tâng da trâu chồng chất vào cùng một chỗ vậy.

Tìm đúng thời cơ, bàn tay to béo kia vươn tới, móc một thứ gì đó ở bên hông. Chỉ thấy con dao mổ lợn đen nhánh, thứ vũ khí đặc trưng của Trương đồ tể, lập tức dùng một loại tốc độ mắt thường cũng khó thấy, hung hăng chém xuống đất.

Lực đạo to lớn hạ xuống, dao mổ lợn lại một lần nữa chém vào không khí. Ngược lại còn để Thẩm Nghi chớp được cơ hội. Nhân lúc Trương đồ tể vừa phát xong, không kịp thu lực ngăn cản, hắn trực tiếp nâng chân lên đá một cước vào eo đối phương.

Thân thể to lớn kia "Âm ầm" ngã xuống đất, dọa cho huynh đệ Ngưu gia sợ như thỏ con bị kinh động, vội vàng chạy sang bên cạnh.

"Chả thú vị chút nào! Chả thú vị chút nào!"

"Với thứ quyền pháp thô thiển như vậy, ngươi có thể làm được cái gì chứ? Nói thật, ngay cả giãn gân giãn cốt cũng không đủ." Trương đồ tể mặt mày xám xịt từ dưới đất bò dậy, ánh mắt rơi xuống bên hông Thẩm Nghị, liếm liếm môi nói: "Mau rút đao đi, hôm qua đồ tể đã thấy rồi, ngươi đừng hòng giấu chiêu."

Nghe vậy, Thẩm Nghi lại xoa xoa cổ tay, năm ngón tay lập tức mò về phía chuôi đao.

Ban đầu hắn chỉ nghĩ đây là một cuộc luận bàn đơn thuần, nhưng thân thể đối phương vững chắc đến trình độ này, nếu chỉ dựa vào Bài Vân Trường Quyền, đúng là có đánh tiếp cũng vô nghĩa.

Ngay sau đó, ánh bạc mang theo sương đỏ đã lướt qua bầu trời!

"Tới hay lắm!" Rốt cuộc, Trương đồ tể cũng trở nên hưng phấn, vội vàng đan chéo hai tay, giơ lên nghênh đón.

Trường đao chém xuống, âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên thanh thúy, làn da bóng loáng của ông ta vừa có thêm một vệt trắng.

"Đây là con rùa thành tinh ư?" Trân Tể mở lớn hai mắt, hô hấp dồn dập.

Nhưng nụ cười trên mặt Trương đồ tể dần dần tắt đi, ông ta nhìn chằm chằm vào cánh tay mình: Đao pháp hay...

Lời còn chưa dứt, trường đao mang theo sát khí cuồng bạo đã liên tục chém tới, không ngừng nghỉ.

Trương đồ tể lại dùng tay liên tiếp đỡ được ba đao, ở thời điểm đao thứ tư chém xuống, bỗng nhiên ông ta lăn người một cái, chật vật tránh né. Rồi trước mắt bao người, ông ta vội vàng xua tay nói: 'Ngừng! Cho ta một chút thời gian!"

Thẩm Nghi chậm rãi dừng bước.

Trân Tể còn chưa hiểu rõ lắm, vì sao vừa bắt đầu đã kết thúc rồi?

Ánh mắt chợt đảo qua cánh tay đồ tể đang giơ lên, không hiểu sao trong lòng gã lại dâng lên một tia hàn ý.

Rõ ràng mấy đao lúc trước đều chém vào cùng một vị trí...
Bình Luận (0)
Comment