Chương 650: Sát!
Chương 650: Sát!Chương 650: Sát!
"Mặc dù bản Hoàng không biết ngươi học được đại trận này như thế nào, nhưng ngươi nhớ kỹ, từ bây giờ, mỗi lần ngươi ra tay..." Huyền Minh Chu Hoàng cố nén đau đớn, run rẩy thử thăm dò lối ra, đồng thời trong giọng nói cũng ẩn chứa hận ý khôn cùng: "Bản Hoàng tuyệt đối sẽ hoàn trả lại toàn bộ trên người ngươi, không thiếu một chút nào, để ngươi trọn đời này không được siêu thoát!" Thẩm Nghi hờ hững phất tay, lại hai vệt mực màu đỏ tươi vung ra. Từ lúc kích hoạt đại trận cho đến bây giờ, tổng cộng chỉ trôi qua chừng mấy trăm hơi thở, đã khiến cho Chu Hoàng bị trọng thương, thậm chí còn rơi vào trạng thái gần chết.
Thiết Họa Ngân Câu không hổ danh là trận pháp Phản Hư. Nếu lại có thêm cấm trận, chỉ sợ dưới Phản Hư không có bất cứ người nào đủ sức sống sót đi ra.
Nhưng trình độ uyên bác của con nhện này cũng có chút vượt ngoài dự đoán của Thẩm Nghi. Hắn cúi đầu xuống nhìn về phía lôi tương kia, trầm ngâm một thoáng, rồi ngay sau đó, bốn phía lại một lần nữa bộc phát ra âm thanh bén nhọn. 'AHTAIH
Một luồng linh quang bao quanh bóng người vừa nhảy ra khỏi lôi tương, lần này nàng không tiếp tục thi triển pháp quyết nữa, lại đột nhiên đánh về phía Chu Hoàng, nắm lấy mảnh lông mao trên đầu đối phương. Được linh khí gia trì, nàng trực tiếp lật ngược con nhện khổng lồ kia lại, sau đó hai tay như đao, hung hãng đục thẳng vào mắt Chu Hoàng, làm một đống nước mủ đậm đặc tanh tưởi bắn tung ra, tựa như chỉ hận không thể rúc cả người mình vào trong đó.
"Mẹ kiếp, " Huyền Minh Chu Hoàng Liễn nhìn sinh lộ (lối ra của trận pháp) vất vả lắm mình mới thăm dò ra được, lại rời xa, dưới cơn giận dữ, mấy cái chân nhện đồng thời co lại, đâm xuyên qua thân thể Linh Hề, hung hăng nâng nàng lên giữa không trung. Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, nó đã xé toang bộ phận thân thể của nàng, sau đó bỗng nhiên ném phần còn lại vào trong lôi tương.
“Phủ phù” Một tay Linh Hê đập bảành bạch trong lôi tương, hai mắt đỏ như máu, chỉ hận không thể giết tới lần nữa. Ngay tại khoảnh khắc này, trong đầu nàng chỉ còn lại duy nhất một ý niệm. Đó chính là chứng minh bản thân không phải phế vật.
Âm ầm —— Bỗng nhiên Chu Hoàng lao ra ngoài, cực lực tìm kiếm cấu tạo của Thiết Họa Ngân Câu đại trận trong đầu. Dường như là linh quang lóe lên đúng vào khoảnh khắc sinh tử, nó vui mừng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, rồi toàn bộ thân thể vận sức, lại một lần nữa lao ra.
"Phù" Ánh mắt Thẩm Nghi càng thêm thâm thúy, hắn nhìn Đại Yêu Hoàng chỉ còn một hơi thở kia, đột nhiên thân hình lại biến mất tại chỗ. Oanh! Cơ bắp trên thân thể cường tráng cao ngất, hai cánh tay to lớn trực tiếp ngăn cản trước người Chu Hoàng, trong đôi mắt màu vàng bên dưới lớp bờm kia phủ đầy sát cơ: "Trở về... Cho bản Hoàng!" Cửu yêu trong cơ thể Thẩm Nghi đồng thời gào thét, yêu lực hùng hồn phun trào cả ra, rốt cục cũng đẩy được Huyền Minh Chu Hoàng lùi về phía sau mấy trượng.
Cùng lúc đó, vết mực màu đỏ tươi ở không trung đã hội tụ thành một chữ "Sát", và lại một lần nữa rơi thẳng xuống lưng Chu Hoàng.
"Ngươi dám tiến vào?" Dường như Huyền Minh Chu Hoàng đã dự đoán được điều gì, con ngươi chi chít đã bị đục vỡ hơn phân nửa lại xuất hiện một tia điên cuồng: "Bản Hoàng chết! Ngươi dựa vào cái øì để sống?!"
Vài cánh tay nhện lại một lần nữa thò ra.
Thẩm Nghỉ trơ mắt nhìn bọn chúng đâm vào lồng ngực và bụng của mình, nhưng vẫn níu lấy cánh tay dài của đối phương.
Lấy tu vi Hóa Thần sơ kỳ, cưỡng ép chém giết Đại Yêu Hoàng Hóa Thần viên mãn, hắn chỉ có duy nhất một cơ hội này.
Chữ “Sát” màu đỏ máu hung hăng khắc vào thân thể Chu Hoàng, gần như đã nghiền nát nó. Thẩm Nghi không chút do dự, đã đưa tay vào móc thân thể khổng lồ kia, cưỡng ép kéo yêu đan ra, thậm chí cả máu trên đó cũng không kịp lau chùi, đã nhét vào trong miệng. Nhìn như vết thương trên người hắn vô cùng khủng bố, nhưng trên thực tế, ngay cả lông tóc cũng không có tổn thương, vấn đề là kiện pháp y kia đang mạnh mẽ hấp thụ nội tình của Thẩm Nghi, và gần như trong nháy mắt đã rút sạch toàn bộ. Mãi cho đến khi viên yêu đan kia rơi vào trong cổ họng, yêu lực hùng hồn bắt đầu bổ sung, tình huống này mới có chuyển biến tốt đẹp. Âm âm —— Linh Hề trơ mắt nhìn thân thể Chu Hoàng âm ầm sụp đổ xuống.
Nàng trừng to mắt, cố gắng leo ra khỏi Thông Minh Lôi Trì, sau đó lấy một thanh bạch ngọc trường kiếm từ trong túi trữ vật, ra dùng sức nắm ngược trong lòng bàn tay, rồi giãy giụa nhúc nhích xuống dưới thi thể của Chu Hoàng. Sắp thành công rồi! Chỉ cần giết con sư tử kia là được! "Chết cho ta!" Nàng phát ra một tiếng kêu thê lương, sau đó lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú tràn đây bất đắc dĩ, không biết nên nói gì ở bên dưới thi thể của Chu Hoàng. Những sợi tóc màu đen nhánh nhuốm đây vết máu, nhẹ nhàng lay động. Bển trong đôi mắt tỉnh anh kia thoáng ẩn chứa một chút mỏi mệt.
Phanh —— Thẩm Nghi đưa tay, đánh ra một chưởng, đập đầu Linh Hề chui xuống dưới đất, sau đó ném thanh trường kiếm trong tay nàng đi, lúc này mới một lần nữa nằm trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, nhẹ giọng nói: "Còn không đi?"
Linh Hề rút đầu ra khỏi mặt đất, lúc nhìn lại, đầu còn trông thấy thanh niên tuấn tú kia, trước mắt vẫn là con Sư Hoàng hung thần ác sát nọ. "Ách" Nàng mờ mịt lắc lắc đầu, dường như lời nói bên tai lúc trước vốn là ảo giác. Đúng, đúng... Ta cần phải đi. Nàng lại nhìn chằm chằm vào mặt con Sư Hoàng nọ, nhưng hồi lâu vẫn không thể sinh ra liên tưởng với khuôn mặt tuấn tú vừa rồi.
Thẩm Nghi thổ dài một hơi, túm lấy thân thể nàng, hung hãng ném thắng ra ngoài! Ngu xuẩn như vậy, chẳng biết nàng lấy đầu ra một thân tu vi này?
Làm xong tất cả những điều đó, đợi cho đến khi viên yêu đan kia bị tiêu hóa hầu như không còn, Thẩm Nghi mới có chút sức lực thi triển Nam Dương Hóa Hình Quyết, đi chữa trị vết thương trên người mình, biến toàn bộ vết thương cánh tay nhện xuyên qua thân thể, thành linh ấn và kiếm thương, sau đó tìm một vị trí thoải mái, nghiêng đầu một cái trực tiếp giả chết..