Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 71 - Chương 71: Hành Động Bất Ngờ!

Chương 71: Hành Động Bất Ngờ! Chương 71: Hành Động Bất Ngờ!Chương 71: Hành Động Bất Ngờ!

"Cứ rời đi trước đãi Còn rất nhiều cơ hội!" Trần Tể chưa nói xong, đã bị người bên cạnh dùng một bàn tay đè xuống.

Tên sai dịch vừa động thủ lập tức nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thẩm Nghị, nửa ngày cũng không rặn ra được một câu.

Rất nhanh, thanh niên ấy đã bước đến chiếc lều cỏ tranh trước mắt.

Hai con vượn yêu hờ hững đánh giá hắn, người trẻ tuổi cao lớn kia bật ra một tiếng cười nhạo: "Nếu bây giờ ngươi học theo lão, trực tiếp quỳ xuống, có lẽ vẫn còn cơ hội được lưu lại toàn thây.'

"Giết chúng nó cho ta! Đồ ngu xuẩn! Không phải ngươi thích khoe mẽ lắm ư? Hiện giờ bản quan lệnh cho ngươi, mau giết chúng nó đi!" Lưu điển lại điên cuồng nắm lấy tay áo bào, phát ra tiếng gào thét như dã thú.

Đáng tiếc, loại âm điệu khóc lóc kể lể này chỉ kéo dài một thoáng chốc, đã hóa thành tiếng máu phun ào ào.

Ánh đao xẹt qua, cái đầu râu tóc bạc phơ của lão đã rơi bịch bịch xuống đất.

Thẩm Nghi vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai con vượn yêu. Nhân lúc Lưu điển lại còn chưa ngã xuống, hắn đưa đao tới, tùy ý dùng phần cổ áo màu xanh của lão lau vết máu trên thân đao.

Chứng kiến cảnh tượng quá bất ngờ này, bàn tay đang nắm trường mâu của đám sai dịch phía xa xa lập tức chảy đầy mồ hôi.

Nhóm binh lính xung quanh khẽ nuốt nước miếng, cây cường cung trên tay đã nhắm thẳng vào bóng người lẻ loi kia từ trước, mũi tên đã lên dây, nhưng thật lâu sau cũng chẳng có ai dám buông tay bắn tới.

"Gan chó thật lớn!" Vị đầu đà gây kia thoáng ngây người một lát như thất thần, nhưng rất nhanh, ông ta đã gầm lên đầy phẫn nộ, rồi hung hăng sải bước phóng thẳng về phía trước.

Đêm nay, ông ta phụng mệnh mà đến, nhưng mục đích vốn không phải là làm chủ lực, tới phục kích giết chết Thẩm Nghi, ông ta đến để bảo vệ Lưu điển lại, cũng thuận tiện lược trận mà thôi. Nào ngờ tên điên kia lại dám đứng trước người hai con yêu vật, còn vung đao chém điển lại trước tiên?

Càng đáng giận hơn, bởi vì hai con vượn già đằng kia lại đứng im tại chỗ, giương mắt mặc kệ? Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, kiểu gì bọn họ cũng cho rằng mục tiêu bị phục kích tối nay chính là Lưu điển lại.

Trong lúc đầu đà gầy còn đang phẫn nộ, đột nhiên một cánh tay thô to lướt qua không trung quất tới, không chút lưu tình nện thẳng vào ngực ông ta.

Hứng trọn công kích, đầu đà gây không khỏi lùi lại mấy bước, vất vả lắm mới ổn định được thân hình, trong miệng đã gầm lên: "Con chó ngu xuẩn này, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy hắn giết người?"

Trương đồ tể lộ sắc mặt dữ tợn, hung hăng rút con dao mổ lợn ra bổ tới: "Ta nhìn con mẹ ngươi ý!"

Vào khoảnh khắc này, rốt cuộc ánh mắt hờ hững của hai con vượn yêu bên kia cũng nổi lên một tâng gợn sóng.

Vượn yêu mặc áo tơi gỡ nón tre xuống, trên người chỉ có bộ lông đen thưa thớt, thoáng hiện chút già nua. Thân hình nó thấp bé, nhưng cái đầu lại khá lớn, trong lúc nhếch môi nói chuyện, hai cái răng nanh bên trong lộ ra ngoài: "Đao pháp không tệ, đáng tiếc đao không được."

Con vượn yêu trẻ tuổi cao lớn lập tức quỳ một gối xuống đất, lấy ra một vật có dạng sợi được tơ lụa quấn chặt xung quanh, rồi cẩn thận gỡ lớp tơ lụa kia ra, để lộ một thanh nghỉ đao [1] thon dài ở bên trong.

Vượn yêu trẻ tuổi lập tức dùng cả hai tay, cung kính nâng thanh nghỉ đao ấy lên. Con vượn già mặc áo tơi dùng bộ móng vuốt gầy còm của mình nắm chặt chuôi đao, vừa rút thân đao ra đã có một luồng ô quang lóe sáng. Nó dùng ánh mắt đầy trìu mến, yêu thương, cẩn thận nâng niu thanh đao kia.

Không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc với đám yêu vật này, Thẩm Nghi chợt phát hiện, tu vi của yêu vật càng cao, chúng càng thích bắt chước con người.

Hoàng Bì Tử xuất hành phải ngồi cỗ kiệu, nhưng tâm trí vẫn chìm trong tham dục ăn uống, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện ăn thịt người, ngay cả đặt tên, nó cũng căn cứ theo vẻ bê ngoài của mình mà tùy ý lấy một cái biệt hiệu.

Còn đám vượn yêu này, chúng nó muốn mặc y phục của con người, lại dựa vào nội dung trong sách, chọn cho mình một cái tên dễ nghe, tên gọi là Thông Thiên gì đó, hơn nữa, muốn giải quyết nhu cầu, cũng phải ngủ với nữ nhân yêu kiều, mềm mại nhất.

Về phần Thanh Lân Lão Mẫu, đối phương còn bắt đầu biết trang điểm, lại tóm một tay thợ thủ công giỏi nhất, tới chế tạo trang sức xinh đẹp lộng lẫy cho mình. "Đao này của ta tên là... Viên Thông Thiên nín thở, đôi con ngươi trở nên nóng rực, nó chuẩn bị giới thiệu lai lịch của thanh bảo đao này cho đối phương nghe.

Nhưng ngay khi con vượn già kia lên tiếng, Thẩm Nghi đã nhanh chóng thu lại suy nghĩ trong đầu, lập tức vung đao bổ về phía con vượn yêu cao lớn đang quỳ một gối xuống đất.

Trước khi đánh nhau, còn phải dập đầu một cái, con vượn này bị bệnh gì không biết?

Luồng sát khí màu đỏ tươi bao lấy thân đao, một đòn công kích mạnh mẽ mang theo uy thế không thể đón đỡ, trực tiếp chém thẳng vào cổ vượn yêu.

Lại nói, từ sau khi Kim Dương Bát Bảo Huyền Thân viên mãn, Thẩm Nghi chợt phát hiện khí lực của hắn đã thay đổi, trở nên hùng hồn như sông lớn, chảy mãi không cạn, vượt xa lúc trước.

Và đương nhiên, đòn công kích của hắn cũng theo đó mà nước lên thuyền lên, khó mà đón đỡ được.

Có vẻ như hai con yêu vật bên kia không ngờ hắn lại đột nhiên động thủ, con vượn cao lớn kia còn ngây người một thoáng, mới vội vàng đưa tay lên ngăn cản.

Nhưng chính trong khoảnh khắc trì độn ngắn ngủi này, lưỡi đao đã cắt đứt xương cổ của nó giống như cắt một miếng đậu hũ.

Cái đầu lâu còn mở to mắt, đầy vẻ mờ mịt, lăn xuống bên chân Viên Thông Thiên.

[1]: nguyên văn {È7) : là loại đao nghi thức thường được Hoàng đế sử dụng.

Vỏ đao thẳng tắp, toàn thân màu đen như mực, lớp dầu bên trên sáng bóng, còn có hoa văn mạ vàng.
Bình Luận (0)
Comment