Chương 81: Ngươi Không Dám Giết Nàng Ta, Còn Giả Bộ Hung Ác Làm Gì?
Chương 81: Ngươi Không Dám Giết Nàng Ta, Còn Giả Bộ Hung Ác Làm Gì?Chương 81: Ngươi Không Dám Giết Nàng Ta, Còn Giả Bộ Hung Ác Làm Gì?
Không hổ là thế lực Yêu tộc nổi tiếng, tùy tiện nhảy ra một đứa hậu duệ đời hai lại có thể gia tăng kiến thức cho hắn rồi.
"Rốt cuộc là ngươi có nghe ta nói hay không?” Hồ yêu vung tay lên, trực tiếp thu hồi chiếc chuông đồng vào giữa ngón tay, có chút tức giận quát.
"..." Dù trong lòng đang lo sợ bất an, Lâm Bạch Vi vẫn không nhịn được khẽ giật giật khóe môi, hóa ra loại thái độ lạnh lùng của người này cũng không phải nhằm vào nàng... là với ai hắn cũng vậy.
Thẩm Nghi thuận thế thu hồi trường đao, đi vê phía hai nàng.
"Đứng lại cho ta! Đừng có động!" Có lẽ một đao quá mức tàn nhẫn vừa rồi đã lưu lại một chút bóng ma tâm lý trong lòng, bởi vậy vừa thấy hắn tới gần, hồ yêu lại vô thức phát lực trên ngón tay, khiến cho máu tươi từ cổ Lâm Bạch Vi chảy xuống, làm nàng không khỏi nhíu mày rên rỉ.
Mãi cho đến khi nó nhận thấy, thanh niên kia vẫn cất bước đều đều, vẫn tiến vê phía mình, như hoàn toàn không nghe thấy. Hồ yêu mới đưa mắt, quan sát vẻ hờ hững trên khuôn mặt hắn, bỗng nhiên lại thấy tình huống có chút không đúng lắm.
Dường như mối quan hệ giữa Thẩm Nghi và Lâm Bạch Vi cũng không mật thiết như nó đã tưởng tượng.
Dựa theo tình huống hiện giờ, đừng nói là tình nhân thương tiếc lẫn nhau, ngay cả duyên phận sư đồ ngắn ngủi nhất thời cũng chưa được.
"Nếu ngươi đã không thèm để ý đến nàng thì vì sao không dứt khoát ra tay, làm bí mật sạch sẽ một chút, sau đó ta sẽ đưa ngươi đến sườn núi phía Bắc tránh nơi đầu sóng ngọn gió... Chuyện Dân lang coi như bỏ qua đi..." Hồ yêu thoáng do dự một chút, lại trực tiếp mở miệng, đưa ra điều kiện mà đối phương không thể từ chối được.
Nó nghĩ, Thẩm Nghi này đã đắc tội với Trấn Ma ti, làm gì còn đường lui? Đôi bên cùng là châu chấu trên một sợi dây thừng, hiện giờ đám giáo úy Trấn Ma ti chết tiệt kia đã lén lút lẻn vào huyện thành, nàng ở Lâm gia cũng chơi chán rồi, cuộc vui này đã đến thời điểm phải kết thúc.
Lâm Bạch Vi nghe vậy, lại yên lặng mở mắt nhìn về phía thanh niên kia, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, như muốn giải thích điều gì đó, lại cảm thấy vô lực, không nói nên lời.
Lúc trước, nàng đã định chờ đến khi hai người quen thuộc với nhau hơn, sẽ tìm cơ hội để làm rõ thân phận của chính mình, bây giờ con hồ yêu tới cửa, đã chọc thủng hết thảy kế hoạch của nàng rồi.
Với tính cách cẩn thận của Thẩm Nghi, dù có nói nhiều hơn nữa, cũng chẳng có cách nào làm hắn tin tưởng vào lời cam đoan của nàng.
Lâm Bạch Vi đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên lại trông thấy Thẩm Nghi giơ tay lên.
Bốp!
Ngón tay thon dài hữu lực ấn vào gương mặt hồ ly, bất ngờ khiến nó không kịp đề phòng.
Lực đạo siêu việt sơ cảnh mạnh mẽ phát ra trên đầu ngón tay, khiến cho thân thể nhìn như mềm mại của hồ yêu trực tiếp bị hắn cứng rắn quay ngược lại, còn bị thanh niên kia túm lấy gáy, hung hăng đập về phía cửa!
"Ngươi không dám giết nàng ta, còn giả bộ hung ác làm gì?" Thẩm Nghi xoa xoa cổ tay, xoay người nhìn sang.
Hồ yêu đang nằm sấp dưới đất, lập tức dùng đôi mắt kinh ngạc tới không sao tin nổi nhìn về phía này, ngũ quan vặn vẹo, bộ lông thật dài mọc ra, phần môi nhô về phía trước, phun ra một chiếc răng vỡ.
Một đòn vừa rồi, nhìn như hắn chỉ tùy ý ném một cái, lại nện gãy mấy cái xương sườn của nó. Chờ đến lúc ngẩng đầu lên, trên mặt con hồ ly đã tràn ngập hung tàn ngoan độc: "Ngươi chết chắc rồi... Đợi ta trở về bẩm báo với tam thúc tổ, ngài nhất định sẽ tự tay lột da ngươi...
Kẻ này, đồng thời trêu chọc cả Trấn Ma ti và Hồ tộc Bắc nhai các nàng, cũng tương đương với hắn không còn đường sống ở Thanh châu nữal
Lâm Bạch Vi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất trước mặt. Nàng cho rằng... ít nhất đối phương cũng phải hỏi lai lịch của mình trước, dù sao nàng cũng giấu giếm hắn nhiều ngày như vậy rồi, trong lòng luôn sợ hãi sau khi đối phương biết được hết thảy mọi chuyện, sẽ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, giết người diệt khẩu.
Nhưng đến giờ phút này, khi chuyện đã bại lộ, hành động cũng như dáng vẻ hung hãn xuất thủ của Thẩm Nghị, lại hoàn toàn khác xa những gì nàng từng tưởng tượng.
"..." Rốt cuộc, trái tim căng thẳng của Lâm Bạch Vi cũng thoáng thả lỏng được một chút, nụ cười miễn cưỡng ra vẻ trấn định lúc trước đã dần dần rút đi. Nói gì thì nói, lúc này khóe môi nàng đã nứt, cười lên rất đau.
Nàng bình ổn nhịp hô hấp, cất giọng khàn khàn nói: "Đừng để ý tới nàng, đầu óc không được bình thường. Chỉ cần nàng còn ở Bách Vân huyện này một ngày, thì tam thúc tổ trong miệng con hồ yêu kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện đặt chân đến nơi đây, nếu không, rõ ràng nàng đã rơi vào tay chúng mà đối phương chỉ tùy tiện phong ấn khiếu huyệt rồi đưa nàng trở về huyện thành sao?
Thậm chí đối phương còn không thực sự muốn giết nàng, chỉ là con tiểu hồ ly này tự mình chủ trương thôi.
Đương nhiên, Lâm Bạch Vi cũng không hy vọng Thẩm Nghi và hồ yêu dây dưa quá nhiều. Nó câm trong tay kiện pháp khí chuông đồng được trưởng bối ban cho hộ thân, ngay cả một vị võ phu Ngọc Dịch cảnh bình thường, nhưng không có chút thủ đoạn hung hãn nào, cũng không giữ được đối phương ở lại.
Tình huống vừa rồi vốn không nguy hiểm đến tính mạng, hồ yêu lại không kịp phản ứng, nên chuông đồng mới không bị kích phát mà thôi, nếu thật sự ép hồ yêu phải liêu mạng, thật sự khơi dậy hung tính của nó...
Đúng vào lúc này, đột nhiên Lâm Bạch Vi lại trông thấy Thẩm Nghi trực tiếp đi về phía trước. Nàng cố nén đau đớn, vội vàng đưa tay túm lấy tay áo đối phương: "Ta không sao đâu, không cần phải..."
Thẩm Nghi quay đầu lại, đưa ánh mắt có chút kỳ quái nhìn nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Lâm Bạch Vi khẽ mím môi, bỗng nhiên lại có chút xấu hổ, hình như nàng đã hiểu lầm cái gì đó, giống hệt con hồ ly kia rồi.
"Ta không có ý kia, là ngươi... ngươi không phải đối thủ của nó..." Càng nói càng loạn, dường như khi đứng trước mặt hắn, sự thông minh trấn tĩnh ngày xưa của nàng đã mất đi rồi.