Chương 83: Mục Đích Của Thẩm Nghỉ!
Chương 83: Mục Đích Của Thẩm Nghỉ!Chương 83: Mục Đích Của Thẩm Nghỉ!
Hồ yêu vừa chết, đương nhiên Lâm Bạch Vi sẽ trở lại Lâm phủ, không thể tiếp tục ở lại nơi này, thậm chí còn không thể xuất hiện cùng một nơi với hắn nữa.
Vấn đề là sau khi được nghe Trương đồ tể giới thiệu về Trấn Ma ti và giang hồ, Thẩm Nghi đã biết, tư chất khác nhau sẽ nhận được mức độ đãi ngộ khác nhau.
So với tróc yêu nhân mười năm đã luyện thành Ngọc Dịch cảnh viên mãn kia, hắn hơn hai mươi tuổi mới bước vào sơ cảnh thập nhị khiếu, ngoại trừ dựa vào "ngụy tư chất" tích lũy nhờ giao diện kia, thật sự không có bản lãnh nào khác để lấy ra được.
Dù muốn giấu giếm, thì đây cũng không phải thời điểm thích hợp để giấu giếm.
Hơn nữa, bại lộ với người xa lạ, không bằng cứ trực tiếp biểu hiện ra trước mặt Lâm Bạch Vi, sau đó mượn nhờ mối quan hệ của đối phương, để trợ giúp bản thân có được bước khởi đầu càng thêm ưu tú hơn.
Mà nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như hắn đã đạt được mục đích rồi?
Thẩm Nghi cũng không quá xác định được. Xét cho cùng, ai cũng không biết sau khi Lâm Bạch Vi trở về Trấn Ma ti, nàng có nhắc lại đoạn thời gian mình từng gặp nạn này hay không.
Chỉ có thể nói là nghe theo số trời mà thôi.
Thẩm Nghi bước tới, lục lọi trong ngăn tủ một phen, lập tức lấy ra chiếc áo đen đối phương đã mặc trước đó, rồi tiện tay ném lên giường: "Nơi này không có thuốc, nhưng hẳn là trong nhà ngươi không thiếu, có muốn ta đưa ngươi về nhà hay không?"
Vì sao lại nói qua chuyện khác rồi?
Lâm Bạch Vi nắm chiếc áo đen kia trong tay, khóe môi khẽ giật giật hai cái.
Vì sao hắn có thể dùng tu vi sơ cảnh, để tập được môn võ học thâm ảo nhất trong Ngọc Dịch cảnh chỉ với sáu ngày ngắn ngủi, còn có thể tiện tay sử dụng ra?
Một chuyện khủng khiếp nghe rợn cả người như vậy, mà đối phương làm được, chẳng những làm được, còn tỏ ra bình thản như không kiểu này...
Nếu không phải sắc mặt Thẩm Nghi vẫn lộ ra vẻ suy yếu không thể che giấu được kia, khẳng định là nàng sẽ hoài nghi đối phương vốn không phải là sơ cảnh.
Cũng may, hắn vẫn là sơ cảnh...
Ít nhất là trên phương diện tiến triển cảnh giới, hắn vẫn thuộc về phạm trù người bình thường, nếu không, đứng trước hắn, nàng dám chắc là đám võ phu luôn tự xưng là thiên tư cao ngất của Thanh châu kia sẽ xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
"Không cần, ta có thể tự mình trở về." Vất vả lắm Lâm Bạch Vi mới an ủi được bản thân mình.
"Nhớ bảo phụ thân ngươi đưa chỗ bạc còn thiếu ta tới đây.' Thẩm Nghi trực tiếp Xoay người, cho nàng chút thời gian thay y phục.
"Bạc gì cơ? Bao nhiêu?”
"Bảy trăm chín mươi lượng tiền chém yêu, mười lượng trong đó là phí ăn uống của ngươi." Thẩm Nghi ôm cánh tay dựa vào tường, bây giờ yêu vật đã bị diệt trừ hết, hắn mới cầm được số tiên này mà không thẹn với lương tâm.
Lâm Bạch Vi nhanh chóng thay y phục, lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, chỉ thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Có chấn có lẻ, người này lại tính toán rõ ràng như vậy?
Nàng lau vết thương trên cổ, nói: "Ta làm một viên quan nhỏ ở Trấn Ma ti, chức vị tương đương với thiên tướng.
Lời này vừa nói ra, Lâm Bạch Vi chợt phát hiện Thẩm Nghi đã yên lặng xoay người lại rồi. Ở thời điểm nàng cho rằng đối phương đang muốn hỏi nhiều hơn, lại thấy thanh niên kia trợn trắng mắt, mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: "Bỏ số lẻ đi, lấy bảy trăm lượng là được rồi."
"Ta không có ý đó!" Lâm Bạch Vi giậm chân, rõ ràng nàng đang muốn nói ra sự thật, muốn dùng thân phận chân thật của mình để cảm tạ đối phương đã chiếu cố mình trong suốt quãng thời gian qua, chẳng lẽ một chút bạc trắng như vậy lại đáng giá hơn nhân tình của nàng sao?
"Vậy không còn chuyện gì khác nữa." Thẩm Nghi lại không cho rằng nữ nhân này đang mắc nợ mình cái gì.
Chỉ cần phụ thân nàng đưa tiền cho hắn thì coi như tiền hàng đã thanh toán xong, hắn còn kiếm lời được một bản võ học Ngọc Dịch cảnh, mà nàng cũng thuận tiện tới thay hắn gánh vác rất nhiều nỗi oan uổng trong khi giết yêu.
Thí dụ như lần này chẳng hạn, khẳng định là hồ yêu sẽ tính khoản nợ này lên đầu "sư phụ” của nàng.
Ừm... chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất...
Thẩm Nghi đưa mắt nhìn hai cân dẻ sườn dê đang nằm dưới đất, hắn vốn không biết nấu ăn, trước kia còn có thể giả vờ không biết, nhưng bây giờ đã biết rồi, nếu cứ tiếp tục để vị lãnh đạo trực tiếp của mình trong tương lai tới làm việc như vậy, đúng là không phải phép.
"Hay là ta ăn cơm tối rồi mới rời đi?" Lâm Bạch Vi cũng nhìn bọc thịt dưới đất, khẽ nuốt nước bọt nói một câu.
"Ngươi nằm nghỉ ngơi một lát đi, chỉ cần nhìn là được." Không đợi đối phương trả lời, nàng đã đứng lên, nhặt bọc đồ dưới đất, lập tức đi vào phòng bếp.
Thẩm Nghi thoáng ngẩn người, tình huống này có chút bất ngờ.
Một lát sau, hắn chuyển mắt nhìn ra ngoài cửa, nhanh chóng mở giao diện.
[ Chém giết hồ yêu sơ cảnh viên mãn, tổng thọ sáu trăm lẻ hai năm, thọ nguyên còn thừa bốn trăm bảy mươi hai, hấp thu xong ] [ Thọ nguyên của yêu ma còn lại: sáu trăm năm mươi bảy năm. ]
Hồ yêu này chính là con yêu ma có thiên phú nhất Thẩm Nghi từng gặp, tuổi thọ còn lại của nó cũng là nhiều nhất.
Nhưng hiện giờ, hắn lại không có tâm tư để suy nghĩ về chuyện này.
So với Tứ Hợp Chân Cương vừa cố ý để lộ ra ngoài kia, thì chuyện hắn có thể thông qua thọ nguyên tới bù đắp mười hai đại khiếu này, mới là thứ phải chân chính giấu đi.
Nhân lúc Lâm Bạch Vi không có mặt ở đây, hắn lập tức rót năm năm thọ nguyên vào Phong Lôi Phục Yêu Chân Giải.
Ngay sau đó, dù sắc mặt hắn vẫn có chút trắng bệch, nhưng những đại khiếu vốn đang trống rỗng trong thân thể lại lập tức trở nên tràn đầy.
Chỉ cần hắn nguyện ý, hoàn toàn có thể thả ra một trăm ba mươi mốt lần cương khí giống như vừa rồi.
Thẩm Nghi chậm rãi cầm lấy chuôi đao.