Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma (Bản Dịch)

Chương 98 - Chương 98: Tùy Ý Nhưng Không Thể Kháng Cự!

Chương 98: Tùy Ý Nhưng Không Thể Kháng Cự! Chương 98: Tùy Ý Nhưng Không Thể Kháng Cự!Chương 98: Tùy Ý Nhưng Không Thể Kháng Cự!

Dường như không quen nhìn Lưu Tu Kiệt ở chỗ này mất mặt xấu hổ, chợt có một bàn tay vươn tới, kéo gã trở về.

Lý Tân Hàn đang dựa vào tường ngoài, mặt không biểu cảm, đứng thẳng người, lập tức cất bước tiến vào cửa viện phía trước.

Hai người bọn họ đều là tam văn Trấn Ma giáo úy, lẽ ra nên quen thân với nhau, nhưng ngay khi vừa xuất hiện, Lý Tân hàn lại nhíu mày, trong lòng thoáng do dự một chút, lại có vẻ không tình nguyện chắp tay, lạnh nhạt mở miệng nói, trong âm điệu có chút xa cách: "Ta phụng lệnh đi điều tra yêu ma, phải lập tức xuất phát, Thẩm Nghi đã sớm hẹn cùng đi với ta, mong huynh trưởng tạo điều kiện."

Lưu Tu Kiệt trâm mặc lui về phía sau, đứng chung một chỗ với ba người khác.

Ngoại trừ tên ăn mày, trong nhóm bọn họ còn có thêm một nam nhân với thân hình nhỏ gầy như hài đồng, cùng với một nữ nhân đây đặn buộc tóc đuôi ngựa.

Tính cả Lý lão đại, năm người này chính là toàn bộ thành viên nòng cốt của nhóm bọn họ, những người còn lại vẫn đang ở Bách Vân huyện, không thể trở về trong khoảng thời gian ngắn được.

Cũng vì nguyên nhân như thế, nên dù Lý Tân Hàn không hê muốn gặp mặt Phương Hằng, gã vẫn phải kiêm chế tính tình, trực tiếp đứng ra.

Phương Hằng không xoay người, thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn mấy người đang đứng ngoài cửa viện, chỉ đơn giản phun ra một chữ, gọn gàng lưu loát: "Cút."

Lời này vừa nói ra, hai tay Lý Tân Hàn mới buông lỏng xuống lại không tự chủ được, trực tiếp nắm chặt lại, hô hấp cũng dồn dập thêm mấy phân. Gã vốn xuất thân từ thế gia võ học, thuở nhỏ đã bộc lộ thiên tư thông minh, làm sao chịu được loại miệt thị như vậy?

Khí tức trên người dân dần xao động.

Lý Tân Hàn hít sâu một hơi, lại một lần nữa kiềm chế tâm trạng, nói: "Ta chỉ muốn dẫn người đi, không muốn gây phiên phức."

"Không muốn? Không muốn cái rắm á? Nếu Tổng binh trách cứ, cứ về nhà mời lão phụ thân đến bồi tội là xong." Nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa lười biếng ngáp một cái, sau đó, vươn tay vỗ vào gáy Lý Tân Hàn, dứt khoát nói: "Động thủ cướp người."

Trong lúc nói chuyện, giữa ngón tay của lão Lưu đã có thêm vài mũi ám khí bôi độc, thân thể tên ăn mày cũng trở nên căng thẳng, nam nhân thấp bé khom lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Thẩm Nghi.

"Đương nhiên rồi, ngươi muốn cái gì cũng có thể về nhà đòi hỏi, ví dụ như lúc vừa mới bước chân vào Ngọc Dịch cảnh, đã có thể mời một vị Ngọc Dịch cảnh trung kỳ từ trong nhà tới làm... Thuộc hạ, giúp ngươi tấn chức Thiên Tướng, mà ta chỉ là phàm phu tục tử thành thành thật thật ngâm thuốc mà ra thôi." Phương Hằng chậm rãi quay người lại, trên mặt lóe lên một tia giễu cợt, nhưng ngay lập tức, loại giễu cợt này đã hóa thành lãnh khốc: "Chẳng qua... ngươi có thể thử bước qua cánh cửa viện này, thử xem của cải nhà ngươi đặt ở trước mặt thiên phú của ta nó rẻ mạt đến mức nào."

"Chậc, ta sợ quá nha." Lý Mộ Cẩn nhẹ nhàng vươn tay vỗ bộ ngực đầy đặn, trên khuôn mặt quyến rũ lộ vẻ lười biếng, thân thể vừa vặn vượt qua cánh cửa viện đúng một bước, nhưng không biết từ khi nào cây đoản kiếm bên hông đã bị nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình rồi: "Này, tiểu tử kia, ngươi muốn đi đâu, mau tới đây."

Nghe tiếng nàng nhắc nhở, mọi người mới đồng loạt nhìn lại, và lập tức phát hiện trong khoảng thời gian bọn họ đang giằng co với Phương Hằng, Thẩm Nghi đã đi tới trước cửa phòng, không nhanh không chậm vào nhà lấy bội đao ra rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú đầy hờ hững của Phương Hằng, hắn đeo cái vỏ đao màu đen bên hông, trực tiếp đi lướt qua người Phương Hằng, đến bên cạnh mọi người: "Thu thập xong, đi thôi.'

Lý Tân Hàn thoáng ngơ ngác một giây, thì ra chuyện này lại... đơn giản như vậy?

Chẳng lẽ do bản thân gã nghĩ mọi chuyện quá phức tạp nên mới nên cơ sự này? Còn trên thực tế, bọn họ vốn không cần phải thông báo với ai, cứ trực tiếp gọi người là được. Thẩm Nghi vừa tới Trấn Ma tỉ, lại không có nhiệm vụ trong người, đương nhiên là tới lui tự do, không ai có thể cấm cản nổi.

Lý Mộ Cẩn: "..."

Hỏng rồi.

Đơn thuần giao thủ và triệt để chọc giận đối phương, đây chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Nàng lập tức quay đầu nhìn một người đang đứng cách đó không xa.

Đứng trước tình huống này, gương mặt Phương Hằng vẫn bình lặng, không chút gợn sóng, chỉ có cơ bắp toàn thân đang chậm rãi nhúc nhích.

Ngay sau đó, thân hình gã lập tức biến mất tại chỗ.

Dù Lý Mộ Cẩn cũng là Ngọc Dịch cảnh trung kỳ như gã, vẫn bị hành động bất ngờ này làm ngẩn ngơ đúng một cái chớp mắt.

Lúc xuất hiện trở lại, Phương Hăng đã đi tới trước mặt mọi người, khoảng cách giữa hai bên không đầy một thước. Gã trực tiếp đưa tay hướng thẳng về phía cổ Thẩm Nghị, như diều hâu bắt gà con, thậm chí còn không sử dụng bất cứ một loại võ học nào, chỉ đơn thuần là nghiền ép trên phương diện thực lực.

Tùy ý nhưng không thể kháng cự!

Con ngươi trong mắt Lý Tân Hàn thoáng co rút lại, gã biết thực lực của mình và đối phương có chênh lệch, nhưng thật sự không ngờ loại chênh lệch này lại lớn đến mức ấy, đã vượt quá những gì gã từng tưởng tượng rồi.

"Ta nói rồi, trước khi chưa học được, ngươi không thể rời đi nửa bước."

"Ngươi điếc hả?"

Bàn tay Phương Hằng cưỡng ép ấn xuống.

Đối diện với hành động của Phương Hằng, Thẩm Nghi chỉ hơi nghiêng người, cánh tay phải vốn đang buông thống bên sườn, lại lập tức nâng lên. Ngay sau đó, đầu ngón tay dùng một loại quỹ tích huyền diệu đến quỷ dị, nhanh như cắt vòng qua bàn tay đối phương, hời hợt đâm một chỉ lên cánh tay gã.

Hành động này cực kỳ bình thường, đừng nói đến khí thế hung mãnh, ngay cả người bên ngoài nhìn vào cũng không có cảm giác đôi bên đang giao thủ.

Tại khoảnh khắc Thẩm Nghi giơ tay lên, Phương Hằng đã sớm phát hiện ra một loại cảm giác quen thuộc vô cùng khó hiểu, ánh mắt gã lóe sáng, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự, tựa như không muốn tin tưởng vào suy đoán của mình.

Đến thời điểm đầu ngón tay đối phương trực tiếp chạm vào tay gã, loại cảm xúc dao động trong mắt đã nhanh chóng hóa thành cơn phẫn nộ đầy buồn bực.

Đương nhiên là gã hiểu, mình sẽ phải trả giá bao nhiêu vì chuyện vừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment