Trường Sinh Giới

Chương 108 - Bất Tử Vương

"Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Thần hỏi, mặc dù không muốn giao tiếp với ma quỷ nhưng có một số việc không hỏi hắn thì không được.

"Máu của thần trong thân thể bình thường bị thiêu đốt lên, đây chính là thần tính thức tỉnh, cũng là một người nhận được truyền thừa của thần, hậu duệ của thần sẽ tiếp thu một bộ phận lực lượng của tổ tiên.

Tin tức này khiến cho Tiêu Thần có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có giật mình như vừa rồi, hắn mở miệng hỏi: "Hắn có phải rất mạnh không ?"

Ma quỷ không chút nào sợ hãi, bình tĩnh cực kỳ nói: "Tổ tiên của hắn rất lợi hại, truyền thừa đến đời của hắn cũng không thể tái hiện thần nguyên lực hoàn chỉnh. Trong vòng ba mươi năm có thể đạt đến cảnh giới bán thần. Nhưng từ đó về sau muốn có đột phá thêm cần phải đánh vỡ sự cầm cố trong chính máu của thần này. Nếu không thì suốt đời phải chấp nhận dừng lại ở cảnh giới này.

Tiêu Thần lập tức đại ngộ, đây không phải là như lời của Nhất Chân hòa thượng cùng Liễu Mộ nói chính là bán thần sao? Có một số người trời sinh đã là bán thần, bọn họ chính là hậu duệ của thần, theo sự tăng trưởng tuổi tác sẽ kích phát ra lực lượng tổ tiên truyền thừa cho bọn họ.

Bất quá gia tộc như vậy lại thưa thớt vô cùng, vả lại cũng không phải mỗi thế hệ đều có thể có được lực lượng như vậy, bởi vì theo thời gian trôi đi, một đời được truyền thừa xuống thì máu của thần ẩn bên trong cơ thể ngày càng loãng. Bình thường hơn mười người sẽ có được một người được nhân tố bên ngoài kích thích mà thức tỉnh đã là tốt lắm rồi.

Người bên trong nhà tranh sẽ là ai đây? Hắn hiện tại đã đạt đến cảnh giới nào? Có phải là một người quen không? Tiêu Thần rất muốn tiến lên quan sát.

"Bất quá chỉ là lực lượng thần nguyên thức tỉnh mà thôi, muốn trở thành bán thần chân chính ít nhất cũng phải hơn ba mươi năm nữa. Hiện tại lực lượng của hắn không có tăng nhiều lắn, ta muốn giết hắn đơn giản giống như là nghiền nát một con rệp vậy. Có lẽ, ngươi cũng có thể làm được." Ma quỷ trong khi nói thì thở nhẹ một hơi, không chút nào để người có hi vọng trở thành bán thần này trong mắt. Đây chính là tư cách của một cường giả.

Tiêu Thần đi nhanh về phía trước, muốn xem thử đến tột cùng. Mà lúc này ánh vàng kim đã thu liễm lại, một thân ảnh phá tan nhà tranh bay lên trời cao.

"Rand!" Tiêu Thần thật sự rất kinh ngạc, cư nhiên lại là mỹ nam tử tóc vàng Rand. Tiêu Thần với hắn có thể nói là oán khí không ít.

"Tiêu Thần!" Rand đứng trên không nhìn xuống phía dưới. Hắn cũng tràn ngập sự kinh dị, thật không ngờ lại có thể gặp được Tiêu Thần ở đây. Không nói lời dư thừa, một luồng sáng vàng kim như sóng nước đánh xuống.

<Lục Thần!> Tiêu Thần quát nhẹ một tiếng, hai tay hiện ra từng tia sáng mờ, từng hình ảnh đao kiếm phóng lên cao, đánh vỡ ánh sáng vàng kim này sau đó đánh úp về phía Rand.

Rand vội vàng phóng lên cao, sau đó hướng về phía xa bỏ chạy: "Có cơ hội sẽ cùng ngươi tái đấu." Âm thanh của Rand từ phương xa truyền đến. Cũng không có oán giận và phẫn nộ. Tâm tình của hắn dường như bình thản hơn rất nhiều, dường như đã quên tất cả chuyện thảm bại trước đây.

"Tùy thời tiếp ngươi." Tiêu Thần đáp lại, cư nhiên lại có một địch thủ có khả năng trở thành bán thần thật sự là ngoài dự liệu của hắn. Bất quá nghĩ lại cũng không có gì ngoài ý muốn. Yến Kuynh Thành có thể nào lại đi giao hảo với Rand khi hắn không có chút tiềm lực nào sao? Tất nhiên là coi trọng khả năng hắn sau này có thể trở thành bán thần.

Chỉ là…… bán thần thì sao? Tiêu Thần tin tưởng chỉ cần hắn nỗ lực, dù cho đối phương có được truyền thừa từ máu của thần thì sao? Hắn đang tu luyện chính là lục thần tán thủ, chẳng lẽ lại sợ một người cảnh giới bán thần sao? Chỉ cần có thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì không có gì để sợ hãi cả.

Một ngày sau Tiêu Thần rốt cuộc cũng đã đi đến Thụ Nhân cốc, chỉ là hắn thất vọng khi phát hiện nam tử tóc xanh kia đã rời khỏi đây, cũng không thấy bóng dáng của mấy tên thụ nhân kia. Đương nhiên cũng không có thể tìm được Triệu Lâm Nhi trước đã quay về ngoại vi của Long Đảo.

"Ngươi đang tìm tên lão thụ nhân kia sao? Muốn dùng hắn đối phó ta?" Ma quỷ thật sự là xứng với câu "xuất quỷ nhập thần", vô thanh vô tức xuất hiện bên trong Thụ Nhân cốc. "Hắn xác thực không yếu, mặc dù có thể lột xác thành hình người nhưng cuối cùng vẫn không thể là đối thủ của ta. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, nếu như bị hắn phát hiện được tiểu thánh thụ, khẳng định hắn sẽ tranh đoạt, bởi vì hắn chính là một thụ nhân, so với ta thì cần tiểu thánh thụ này hơn nhiều. Nói không chừng hắn có thể không cần thể diện cũng không cố kỵ mà xuất thủ đấy."

Tiêu Thần không có đáp lại, hắn đang đi quanh vùng ven của Long Đảo, kỳ thực hắn đang cẩn thận tìm kiếm nơi ở của thụ nhân kia.

"Ngươi muốn tìm hắn để cho hắn ra tay, muốn hai người chúng ta tranh đoạt lẫn nhau sao?" Ma quỷ nở nụ cười nói: "Nếu là như vậy ta sẽ thật rất cao hứng nhìn hắn ra tay giết ngươi cướp đi thánh thụ, như vậy thì mọi chuyện sẽ không có liên quan đến ta. Ta sẽ tìm hắn cướp lại, như vậy coi như đã báo thù cho ngươi, đương nhiên ta sẽ cứu tiểu thú này."

Kha Kha hiện đang ngủ say, bằng không nó nhất định sẽ vọt đến.

Tại ngoại vi của Long Đảo tìm kiếm vài ngày mà không có chút thu hoạch nào. Sau đó, Tiêu Thần vài lần đi đến đầm lầy âm u kia nhưng vài lần đều phải rời khỏi. Đó chính là đầm lầy chết chóc, nơi trước kia bọn Luân Hồi Vương sinh sống.

Đối với bất tử vương cao hơn mười thước, sau lưng có đôi cánh chim hư thối kia đã tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng Tiêu Thần. Mặc dù trước kia không có chân chính thấy rõ thế nhưng cảnh tượng "ma vân tế nguyệt" đáng sợ kia cũng đủ nói lên thực lực cường đại của hắn. Tiêu Thần cho rằng hắn chính là một tồn tại đáng sợ như hung long.

Có thể mượn dùng lực lượng của hắn không? Tiêu Thần thật sự không có chút nắm chắc nào, sợ rằng sẽ gặp phải một ác ma giết người, có lẽ cũng đáng sợ như ma quỷ.

Một buổi tối đầy sao, Tiêu Thần rốt cuộc cũng lại đi đến đầm lầy chết chóc, hắn không dám tiếp tục trì hoãn thời gian. Có thể nhìn thấy được ma quỷ không thể tiếp tục nhịn nữa, nếu không có cách nào diệt trừ được hắn, chỉ sợ sinh mệnh của Tiêu Thần sẽ nguy hiểm.

Mấy ngày này, tiểu thú Kha Kha mơ hồ đều ở trong hình dạng trái ngược với trước kia, hơn phân nửa thời gian đều chìm trong giấc ngủ sâu, Tiêu Thần biết được tiểu thú hiện tại đang chăm chú tu luyện a, phương pháp tu luyện trong mộng kỳ quái.

Thi chướng di chuyển nhẹ nhàng, như là một làn sương khiêu động, bên trong đầm lầy phi thường vắng vẻ, không hề có chút chim thú nào can đảm đi đến nơi đây.

Ma quỷ cười như không cười nhìn Tiêu Thần, không nhanh không chậm đi theo sau lưng hắn. Hai ngày gần đây hắn hầu như một bước cũng không rời khỏi Tiêu Thần. Không hề âm thầm đi theo giống như trước kia.

Do dự trong chốc lát, Tiêu Thần nhịn thở đi nhanh vào bên trong đầm lầy. Một tầng sương trắng hiện ra, bảo vệ cho hắn và Kha Kha đang ngủ say. Bước lên nền đất lầy lội tối đen, phía trước cách đó một đoạn có một mảnh xương khô. Thỉnh thoảng có thể thấy được vài tia ánh trăng chiếu sáng một góc.

Rốt cuộc cũng tiến vào khu vực trung tâm đầm lầy, Tiêu Thần nhìn về đống xương trắng phía trước, trong lòng sợ hãi một trận, những ngọn lửa đen đang phiêu phù ở khắp nơi tại đống xương trắng kia như có một loại sát khí tà dị thấm sâu vào trong tâm linh. Hắn biết bất tử vương cao hơn mười thước kia đang ở ngay trong vũng bùn phía trước.

Quay đầu hơi nhìn về ma quỷ, Tiêu Thần bắt đầu nảy sinh ý nghĩ thối lui. Vì ác quỷ hiển nhiên biết được một nơi như thế này mà lại không chút nào sợ hãi. Điều này tựa hồ cũng đã đủ để nói rõ vấn đề.

"Hắc hắc……" Ma quỷ mặc dù rất nổ lực làm cho tiếng cười của mình nhu hòa thế nhưng giữa đêm khuya tại đầm lầy chết chóc này vẫn cực kỳ âm trầm. "Ta xem ngươi nên lui về phía sau đi, nếu khong khi bất tử vương đi ra là lúc khí tức tử vong cuồn cuộn tuôn ra sẽ ảnh hưởng đến ngươi. Đã lâu rồi không cùng với lão bằng hữu này chào hỏi, hôm nay nhân cơ hội này cùng với hắn ôn lại chuyện cũ vậy."

Tiêu Thần thật sự không biết phải nói gì. Hai con quỷ này cư nhiên lại là bằng hữu. Hắn không nói gì lui về phía sau, trong lòng có chút cảm xúc. Niềm hy vọng trên Long Đảo này tìm được một người có thể khắc chế ma quỷ sợ rằng đã thất bại, hoàn toàn thất bại.

"Lão bằng hữu, ta đến thăm ngươi đây." Ma quỷ nhẹ nhàng vung tay lên, đống xương trắng kia nhất thời trôi nỗi trên không, di chuyển về một chỗ khác. Cụm sương đen từ trong lòng đất mãnh liệt phóng lên, cuồn cuộn kịch liệt giống như là ngọn lửa đen đang cháy rừng rực kia.

Một tiếng quỷ khiếu khiến cho da đầu người ta tê dại truyền đến, mây đen che kín cả mặt trăng, vô tận sương đen trong sát na xông thẳng trời cao, giống như một tàn cây ngăn cản ánh trăng chiếu xuống.

Một quái vật lớn xuất hiện trong vũng bùn, thân thể cao hơn mười thước phát ra sát khí mãnh liệt. Tuy cách xa một đoạn, vả lại sương đen chỉ mới bắt đầu chuyển động thế nhưng Tiêu Thần có thể thấy được thân thể hư thối của bất tử vương kia cùng với đôi cánh thối nát thật lớn. Âm khí mênh mông, lực lượng hắc ám đáng sợ đang chấn động bên trong đầm lầy, mà tiếng huýt thê lương kia lại khiến cho lưng của Tiêu Thần xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Không thể nhìn rõ được khuôn mặt của hắn nên khó có thể đoán được hắn đang vui mừng hay giận dữ. Nhưng có thể cảm thụ rõ ràng uy áp đáng sợ và lực lượng của hắn, bất tử vương này có thể đánh bại được ma quỷ không? Chỉ là..…. cả hai có chiến đấu không đây. Truyện được copy tại Truyện FULL Trước khi chết hắn là môt thiên sứ sao? Tiêu Thần có suy nghĩ như vậy, nếu không thế nào lại có một đôi cánh đây? Thế nhưng thân thể lại quá lớn đi. Hay là trước thời gian Long Đảo bị phong ấn, trên đảo đã từng phát sinh ra một trường chiến đấu thảm liệt sao? Bất tử vương có thể bị vẫn lạc trong thời kì đó.

Hai ánh mắt băng lãnh như là hai thanh kiếm sắc bén hướng đến Tiêu Thần, bất tử vương dường như muốn gây bất lợi cho hắn.

"Lão huynh thả lỏng nào, không nên cùng với một tiểu bối chấp nhất làm chi, là ta muốn gặp ngươi." Ma quỷ lẳng lặng đứng trước người bất tử vương.

Ánh mắt băng lãnh kia thay đổi phương hướng, bất tử vương cùng với ma quỷ đi đến một chỗ xa, bọn họ tựa hồ là lâu năm không gặp, khiến cho một chút hy vọng trong lòng Tiêu Thần hoàn toàn tiêu tán.

Bất quá, chỉ trong chốc lát sau đó, xa xa trong đầm lầy chợt truyền đến âm thanh vỡ nát kịch liệt, đó chính là âm thanh phát ra khi cây rừng bị đánh nát, âm vụ mênh mông vô tận, dao động năng lượng cuồn cuộn lan ra.

Bất tử vương và ma quỷ đã bắt đầu đánh nhau.

Tiêu Thần trước tiên lựa chọn chạy trốn, tốc độ của hắn đã nhanh đến cực điểm, thân thể như gió như điện, chỉ trong nửa khắc đã thoát ra khỏi đầm lầy chết chóc.

Đối với "tử huynh tử đệ" kia đột nhiên khai chiến, chính là tin tức không gì tốt hơn. Tiêu Thần phóng lên một giải đất, nhảy lên một cây đại thụ cao mấy chục thước quan sát bên trong đầm lầy chết chóc.

Âm khí vô tận cuồn cuộn, cư nhiên đem khu vực đang giao chiến kia hoàn toàn bao phủ, căn bản không thể nhìn thấy được tình hình chiến đấu trong đó, chỉ là dao động năng lượng mãnh liệt có thể khiến người ta cảm giác được đại chiến kịch liệt cỡ nào.

Theo cụm khí đen chết chóc không ngừng di chuyển về hướng tây, chiến trường trước kia dần dần lộ ra ngoài, chu vi hơn trăm thước quang đó giống như bị "sao băng" rơi xuống, mặt đất trũng xuống không biết bao nhiêu thước, trở thành một mảnh địa quật thật lớn tối đen sâu không biết bao nhiêu thước.

Có thể đoán được chiến lực bất tử vương và ma quỷ mạnh mẽ thế nào, mặt đất vỡ nát hình dạng không giống nhau, khiến cho khu vực này trũng xuống.

Xa xa có một vài thân ảnh di chuyển, khu vực ngoại vi của hải đảo này còn có tu giả, đại chiến kịch liệt thế này hiển nhiên đã kinh động đến bọn họ, bất quá những người đó sau khi cảm thụ được khí tức tử vong liền rút lui rất nhanh, có thể nhìn được "gan" của họ nhỏ thế nào.

Đại chiến kịch liệt chỉ giằng co trong một khắc thời gian liền đình chỉ, Tiêu Thần hy vọng kết quả là ma quỷ bị chết trận.

Chỉ là, hắn lại một lần nữa đoán sai, ngay khi cụm sương đen hoàn toàn tiêu tán đi, hiện trường xuất hiện một cái hố sâu hơn ba trăm thước, mà ma quỷ và bất tử vương cư nhiên lại ngồi bên cạnh nói chuyện với nhau.

Tuy không thể quan sát được cụ thể nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí lúc này. Bọn họ không phải là tử địch, thỉnh thoảng có thể nghe được những tiếng cười âm trầm, hai hung linh trò chuyện với nhau thật vui.

Đây là chuyện gì?

Tiêu Thần trăm điều không lý giải được, hai lung linh này mới vừa rồi vẫn còn sinh tử chiến, lại trong chớp mắt có thể nói chuyện hòa hợp với nhau. Thay đổi quá nhanh đi.

"Ha ha…… ngày ta giải thoát được nhất định sẽ không quên lão huynh đệ, chúng ta là bằng hữu thân thiết." Xa xa truyền đến tiếng cười to của ma quỷ.

Sau đó ma vân cuồn cuộn, bất tử vương trở về ẩn sâu bên trong đầm lầy. Luồng gió lạnh bay đến, lá cây chầm chậm rơi xuống, ma quỷ lại xuất hiện trên đỉnh tán cây thật lớn cách Tiêu Thần không xa, ngồi trên một nhánh cây nói: "Ngươi đã cân nhắc xong chưa? Ta thật sự đã không thể tiếp tục kiêm trì. Nếu như ngươi có thể khiến cho tiểu thú cam tâm tình nguyện cho ta mượn thánh thụ dùng trong một năm, ngày sau nhất định sẽ có hậu báo."

Tiêu Thần bảo trì trầm mặc, đem thánh thụ giao cho ma quỷ còn có thể lấy lại sao? Dường như khi Kha Kha trưởng thành chắn chắn không thể rời khỏi thánh thụ được a, vì sinh mệnh thực sự cần phải thỏa hiệp sao?

"Trên Long Đảo này không có gì ngoài Long tộc và hồng hoang mãnh thú, không ai có thể uy hiếp đến ta, nhưng Long tộc tuyệt không ra tay với ta. Ngươi cũng thấy đó, bất tử vương kia cùng với ta rất có giao tình. Sau khi ta lột xác tân sinh, đều cùng hắn luận bàn một phen, hắn là một minh hữu cường đại nhất của ta.

"Hắn là ai vậy? Có lai lịch thế nào?"

Nghe nói như vậy, ma quỷ ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng trên không trung, thở dài một tiếng nói: "Ta ngay cả chính mình cũng không biết thì làm sao biết được hắn là ai chứ? Ta chỉ biết ta từ trong tử thành trốn ra, mà hắn cũng là một thi thể hư thối đã trải qua không biết bao năm tháng……" Nói đến đây ma quỷ cư nhiên lại hiện ra một tia thần sắc ưu thương, phảng phất hắn không phải là một ma quỷ mà chỉ là một người thanh niên u buồn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment