Trường Sinh Giới

Chương 33 - Thất Thải Thánh Thụ

Tần Quảng Vương to gan lớn mật. Dĩ nhiên ý bảo Tiêu Thần cùng nhau tiến tới, dù sao cũng đã đi tới đây rồi. Cũng không có gì đáng sợ được. Tiêu Thần và chúng nó cùng tiến tới, đi vào trong thạch lâm.

Chính là đầu quang minh thánh long nọ. Nhìn đại quái vật này ở cự ly gần, thì càng cảm thấy nó mạnh mẽ đáng sợ. Long thể không lồ giống như bạch kim đúc khuôn mà thành. Cứ lượn lờ một tầng thần thánh quang huy. Khiến cho phiến thạch lâm này đều hiện ra vẻ sáng lạn không gì sánh được.

Khi quang minh thánh long cùng đọa lạc thiên sứ đại chiến. Đã từng hiển hóa ra nhân thân, chỉ là khi đó hào quang bay khắp bầu trời. Tiêu Thần không thể thấy rõ thân thể nhân loại cùng dung mạo, hôm nay nhìn long thể ngân sơn khổng lồ này, rất khó mà đem nó cùng với nhân ảnh ngang dọc lờ mờ phía chân trời kia liên hệ với nhau.

Tư thế của quang minh thánh long có chút kỳ quái, ngân sắc long dực(cánh màu bạc-ND) gắt gao thu lại ở sau lưng, đùi sau quỳ sát, chân trước chống đỡ, có thể nói là nằm khom người. Không bằng nói là thành kính quỳ lạy tương đối hợp hơn. Ngân sắc long đầu(đầu rồng màu bạc-ND) rủ xuống, quang mang lóe ra từ trong long giác tiếp xúc tại trên mặt đất.

Mà nó dĩ nhiên như vậy hãm nhập vào trong giấc ngủ say, qua thần thái bên ngoài mà xem, tựa hồ phi thường thành kính cùng thỏa mãn!

Đây là làm sao?

Đột nhiên. Tiêu Thần phát hiện ở phía trước quang minh thánh long quỳ phục. Trong thạch lậm tựa hồ có quang hoa nhàn nhạt lưu chuyển, hắn cùng với ba bộ xương khô vòng qua ngân sắc thánh long, đi tới chỗ thạch lâm cách long đầu năm thước phía trước.

Một gốc cây nhỏ cao chừng bàn tay, chỉ có hai phiến lá. Lượn lờ thất thải quang hoa, cắm rễ trong thạch lâm, thấu phát ra trận trận nguyên khí ba động.

Thần dị tiểu thụ!

Tuy rằng bất quá chỉ cao bằng bàn tay, thế nhưng cho dù là ai thấy qua đầu tiên, đều có thể cho rằng đây là một gốc tiểu thụ. Mà không phải hoa thảo! "Thân cây" bằng ngón cái thô, uốn lượn chồng chất như cầu long(rồng có sừng -ND). Một điểm khiến cho người ta cảm giác non nớt, tương phản có một hình dáng cứng cáp, của một cổ thụ vạn năm tang thương!

Bộ vị bên trong của thân cây uốn lượn, là một phiến lá đen, điểu quang lóng lánh, giống như mặc ngọc điêu trác(ngọc được mài dũa-ND). Trong suốt lộng lẫy. Mà tại đỉnh của thân cây. Còn lại là một phiến lá non mới mọc ra, màu sắc dĩ nhiên là trắng sữa rồi. Giống như dương chi chạm ngọc mài mà thành. Trong suốt sáng rõ. Hà(ráng mặt trời-ND) huy lượn lờ. Thần dị đến nói không nên lời.

Cùng chung gốc cây. Vậy mà sinh ra hai loại màu sắc thần diệp. Thực sự lấy làm kỳ lạ, vả lại. Còn có thải mang khác. Lượn lờ tại xung quanh tiểu thụ, khiến người ta phải hoài nghi, nếu như tái sinh diệp phiến. Không biết xuất hiện màu mới gì đây?

Tiểu thụ thực sự rất thần dị rồi, vừa như là một cây con tràn nhập vô tận sinh cơ. Hoặc như là cổ lão thánh vật phát ra vô tận tang thương.

Ba bộ xương khô ngươi nhìn ta. Ta nhìn ngươi, sau đó cùng nhìn về phía Tiêu Thần, cuối cùng cư nhiên ý bảo hắn…… Đem tiểu thụ đào đi!

Tiêu Thân là liên tục lắc đầu, gốc thần thụ nọ bất phàm như thế, vạn nhất bị đào đứt thân rễ. Chẳng phải là phung phí vật trời sao. Lại nói. Hiện nay thân tại ở trên Long Đảo, còn có thể đem nó di chuyển đến đâu cơ chứ?

Ba bộ xương khô thấy hắn bất động, Luân Hồi Vương liền muốn động tay động chân mà đào đi, Tần Quảng Vương cùng Diêm La Vương cũng muốn động thủ.

Tiên Thần vội vàng ngăn trở bọn chúng, cuối cùng cắn răng một cái, đào a! Thà để chúng nó đạp hư. Còn không bằng hắn động thủ, quang minh thánh long đều phải quỳ bái tiểu thụ. Nghĩ đến quyết không có khả năng là phàm vật. Trước đào đi rồi nói sau!

Trải qua đào móc cẩn thận không gì sánh được, mang kèm theo một khối đất lớn, Tiêu Thần thành công đào ra tiểu thụ lượn lờ quang hoa, sau đó cũng không quay đầu lại hướng về phía ngoài sơn cốc phóng đi.

Ba bộ xương khô càng giống như làm kẻ trộm. Theo đó bỏ trốn mất dạng.

※※※※※※※※※※※※※※※※� � �※

Trường Sinh giới, Nam Hải mênh mông bát ngát, sóng xanh cuồn cuộn ngất trời. Ầm ầm sóng dậy.

Long Đảo. Như một viên lục sắc minh châu ở sâu trong đại hải, toàn bộ đảo là một màu xanh biếc, tươi tốt. Tràn ngập vô hạn sinh cơ, cổ mộc chọc trời cùng lão đằng(dây leo-ND) nghìn năm tùy ý có thể thấy được, tiếng rống vang liên tục của man thú. Đây là một cái cổ đảo bị phong ấn vô tận tuế nguyệt.

Tay Tiêu Thần đang cầm cây thần thụ cao bằng bàn tay, rất nhanh chạy ra khỏi sơn cốc, thân thể lượn lờ quang mang sáng chói. Tựa như hỏa diễm khiêu động. Tốc độ đã nhanh đến cực điểm, tại khoảng sơn lâm lưu lại một cái tàn ảnh. Không lâu sau thì vọt tới được tử vong chiểu trạch.

Ba bộ xương khô cũng là một đường bỏ trốn mất dạng mà đến, chúng nó tựa họ cảm giác được sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Một bên chạy vội một bên quay đầu lại len lén xem chừng.

Bên trong chiểu trạch. Cổ mộc dày đặc, ngăn hết ánh dương quang, khiến nơi đây âm ám vô cùng, nhìn lại ba bộ xương khô vừa tới sau đó. Tiêu Thần có chút hồ nghi. Ba tên bất tử sinh vật này thế nào có chút hoảng hốt nhỉ? Sẽ không có chuyện gì chứ.

Mặc hắn hoài nghi thế nào. Cũng khó cùng ba bộ xương khô câu thông, vài lần thử hỏi. Thế nhưng Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương lại lắc đầu, xua tay trả lời, sau khi tới được chiểu trạch, chúng nó khẩn trương đã tình tự tiêu thất. nguồn TruyenFull.vn

Tiêu Thần cũng không cho rằng ba bộ xương khô đầu óc đơn giản. Từ khi thấy chúng nó giả làm tử cốt, sau đó âm hiểm phục kích Cổ La, cũng đã đem chúng nó xem như bình đẳng với sinh vật trí tuệ.

Thấy các loại biểu hiện của bọn nó hôm nay, tựa hồ trước đây biết sự tồn tại của thần thụ. Thế nhưng vì sao phải tại hôm nay đông thủ đây? Bỗng nhiên, Tiêu Thần không khỏi rùng mình một cái. Ba tên này sẽ không âm hiểm như thế a. Chẳng lẽ là dùng cái gọi là di hoa tiếp mộc, vu oan giá họa, khiến cho đầu quang minh thánh long đó hôm nay rơi xuống Long Đảo làm người chịu tội thay? Thần thụ tựa hồ……là có chủ vật!

Tại bên trong chiểu trạch âm ám. Tiểu thụ cao bằng lòng bàn tay, lượn lờ thất thải hà quang, lưu chuyển quang thải sáng lạn. "Thân cây" uốn lượn quấn chồng lên giống như cầu long cứng cáp. Hai phiến ngọc diệp bất đồng màu sắc. Trong suốt long lanh. Thần huy lấp lánh.

Hiện tại. Tối quan trọng hơn là đem gốc cây thần thánh này ươm trồng xuống. Nếu như để thiên vật bậc này héo rũ tử vong, vậy thật là có lỗi quá, thế nhưng. Chuyển đến nơi nào mới hợp đây? Tiêu Thần một trận khó xử, tử vong tuyệt địa âm khí dày đặt, vả lại ban đêm chướng khí lượn lờ. Phi thường không thích hợp.

Ba bộ xương khô xông tới. Chúng nó đối với gốc thánh thụ này tựa hồ rất lưu tâm. Ba ngón cốt trảo đồng thời với lên trên, dĩ nhiên muốn tháo một miếng phiến lá mặc ngọc sáng long lanh kia xuống. Tiêu Thần đã vội vàng ngăn cản chúng nó, thật sự là lãng phí thiên vật, ba bộ xương khô này thật sự có chút làm cho người ta không nói được tiếng nào.

Tựa hồ biết Tiêu Thần tại vì trồng thánh thụ mà phát sầu, Luân Hồi Vương lôi kéo ống tay áo của hắn theo vào trong chiểu trạch, đi tới một chỗ âm u bí ẩn. Ba bộ xương khô tùy ý chỉ đến một gốc cây đại thụ, lại chỉ chỉ cây con thần thánh.

Thấy Tiêu Thần khó hiểu. Tần Quảng Vương dứt khoát lôi kéo tay của Tiêu Thần, khiến hắn đem thánh thụ dán trên đại thụ. Lúc này chuyện tình khiến người ta kinh dị xảy ra, một cái tơ rễ điều như trong suốt long lanh của tiểu thụ nó.Từ trong bùn đất mà Tiêu Thần đang cầm tự đông vươn ra, sau đó dĩ nhiên thấu phát ra tơ sáng, cắm rễ vào thân cây cổ mộc!

Hiện tại Tiêu Thần có thể khẳng định, ba bộ xương khô trước đây tuyệt đối đã nhìn qua gốc tiểu thụ này. Nếu không không có khả năng như vậy lý giải chỗ thần dị đó.

Hào quang lượn lờ, trong khu rừng u ám. Không hề quỷ khí um tùm. Một gốc tiểu thụ cao một bàn tay. Mà khiến nơi đây sáng chói.

Mà lúc này, ngoài vài dặm truyền đến một trận long hống. Tiêu Thần nhảy lên trên tán cây của cổ mộc cao chọc trời. Nhìn ra xa xa. Phát hiện thanh nguyên(nơi phát ra âm thanh-ND) chính là sơn cốc mới vừa rồi đào được tiểu thụ. Quang minh thánh long tựa hồ gặp phiền phức, thanh long vang thẳng đến tận trời.

Bên trong tử vong chiểu trạch, ba bộ xương khô đó tại giờ khắc này ăn ý thần kỳ, cả ba chúng nó rất nhanh phân khai. Thuận thế ngã xuống đống bạch cốt bên cạnh trong chiểu trạch. Cũng không nhúc nhích, Như một hài cốt bình thường độc nhất vô nhị.

Chứng kiến hết thảy, Tiêu Thần mục trừng khẩu ngốc(ngẩn tò te-ND), triệt để vô ngữ(hết ý kiến-ND), ba bộ xương khô cư nhiên lại giả chết, đồng thời hắn đã minh bạch, quả thực như suy đoán. Ba bộ xương khô sớm biết sự tồn tại của cây non thần thánh, lần này tựa hồ thực sự là đem quang minh thánh long thành người chịu tôi thay…… Ba cái khô lâu âm hiểm biết mưu toán……

Bình Luận (0)
Comment