Trường Sinh Giới

Chương 334 - Võ Vô Địch

Cố đô Trường An ngàn năm lịch sử có một tối không ngủ. Giữa màn đêm miên miên, mọi người đều bị hấp dẫn bởi một trận chiến đỉnh phong của thế hệ trẻ.

"Ta giết ngươi như giết một con chó!" Lời nói thốt ra, Tiêu Thần ở trên hư không, mỗi bước đi là trăm trượng, xuyên thấu không gian đánh về phía Diệp Thiên.

Hạ Đỉnh, Lăng Hư Diễn, Phương Thiên Khải, Vô Danh đều xuất thủ, bọn họ biết Tiêu Thần tuyệt đối không phải nói ngông cuồng, thật sự là muốn giết chết Diệp Thiên trước mặt mọi người.

Nếu để cho hắn thành công, mặt mũi của Lục Kiệt để ở chỗ nào? Mấy người đều đang ở phụ cận, nếu không thể bảo hộ Diệp Thiên chu toàn, khác nào bị ăn cái bạt tai.

Chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh khắc đầy Thần văn, lập lòe thần quan màu đồng, phát ra uy áp khiến người ta run rẩy, hùng tráng vô cùng, phảng phất có ma quỷ bay lượn khắp trời thành Trường An.

Cửu Đỉnh bay lưng chừng giữa trời, đem Tiêu Thần vây quanh, bá khí cuồng bạo quét tới. Khí tức hỗn độn phô thiên cái địa, lực lượng có tính hủy diệt lồng lộng giữa thiên địa, đến cả thành Trường An cũng đang run sợ.

Cùng lúc đó, Tu La Bảo Tán của Lăng Hư Diễn cũng bắn ra ức vạn đạo quang huy, Bảo Tán dường như muốn đạp nát thiên địa, từng đạo kiếm khí như cầu vồng từ Bảo Tán bắn ra bốn phía, hoàn toàn che lấp bầu trời.

Về phía Phương Thiên Khải cùng với Vô Danh cũng đều có hàng động, ngàn vạn đạo ánh sáng ngọc bích quét tới, ép lên nhục thể của Tiêu Thần, chói lòa khắp trời, đem hắn che lấp.

Tứ đại cao thủ từ bốn phương tám hướng xuất thủ, phong khốn cả bát hoang, muốn đem Tiêu Thần nghiền nát giữa khối không gian đặc thù này.

Nhưng lại để cho tứ đại cao thủ thất vọng rồi, Tiêu Thần mặc dù bị vây kính ở giữa, bất quá hắn cũng đã đi trước một bước mà xông tới phụ cận Diệp Thiên. Một bàn tay khổng lồ lộ ra, ước chừng lớn bằng một căn phòng ốc, toàn thân trong suốt như ngọc, lóe ra từng trận bảo huy, phô thiên cái địa, mạnh mẽ chụp xuống.

"Boong..."

Tiếng chuông trầm bổng, mạnh mẽ phát ra từ Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt. Thanh âm truyền đi vài trăm dặm, âm ba như thể xé rách bầu trời, dập nát không gian chung quanh, cả tòa thành Trường An đều rung rung lên.

Diệp Thiên tuy là núp dưới Hoàng Thiên Thần Chung, nhưng thân thể cũng suýt nữa hỏng mất, Thượng Thương Chi Thủ khi phát huy đến mức tận cùng thì đáng sợ gần như là yêu tà!

Bàn tay khổng lồ chụp lấy Hoàng Thiên Thần Chung , Diệp Thiên cũng theo đó bị kéo lên trên trời cao.

Tiêu Thần hiển hóa ra Thượng Thương thủ khống chế Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt rồi quét ngang tứ phương, đối kháng vòng vây của chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh cũng với Tu La Bảo Tán.

"Boong"

Hoàng Thiên Thần Chung va chạm với Thanh Đồng Đại Đỉnh, phát ra âm rung chấn động thiên địa, hoàng kim thần quang xông thẳng trời cao, Thanh Đồng Đại Đỉnh bị quét bay ra ngoài.

Thượng Thương Chi Thủ giữ chặt Hoàng Thiên Thần Chung không buông, liên tiếp tung ra chín kích đối chiến với Thanh Đồng Cửu Đỉnh. Thanh âm điếc tai nhức óc vang dội trong thiên địa, như thần lôi từ tầng trời ba mươi ba hạ xuống nhân gian.

Cửu Đỉnh bị đánh bay, bàn tay khổng lồ do Tiêu Thần hiển hóa lại tiếp tục lay động Hoàng Thiên Thần Chung, bắn ra thần huy vô tận, giống như tịnh thế thiên âm lồng lộng dưới cửu thiên.

Âm ba như biển cả gào thét, như sóng biển cuồn cuộn hướng Tu La Bảo Tán quét tới, đem toàn bộ ức vạn đạo quang huy đánh tan. Diệp Thiên trơ mắt nhìn Tiêu Thần khống chế Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt mà không có bất kỳ biện pháp nào ngăn trở. Cho tới bây giờ đã không còn là hắn khống chế Thần Chung. Mà là hắn bị chung hồn cấm cố, bị thần chung bất diệt trói buộc.

Tiêu Thần không thể không thừa nhận. Cái chuông này ẩn chứa vô cùng vô tận năng lượng khủng bố, mà thần hồn của chung tựa hồ như đang ngủ say, nếu không thì đã có thể đem toàn bộ khả năng của nó phát huy. Thật sự không thể tưởng tượng, đây chỉ là một kiện Bán Tổ linh bảo bị trấn phong.

"Boong "

Hoàng Thiên Thần Chung bất diệt đánh bay Cửu Đỉnh, đông đụng Phương Thiên Khải, tây kháng Vô Danh, thượng quét Tu La Bảo Tán, cuối cùng phát ra tiếng vang "Khách sát khách sát". Bản thể của Thần Chung dừng như chịu áp lực quá lớn, rốt cục chống đỡ hết nổi, "Oanh" một tiếng rồi hóa thành hoàng kim thần quang chói lòa, vỡ tan giữa không trung.

Hạ Đỉnh, Lăng Hư Diễn, Phương Thiên Khải, Vô Danh đồng thời hét lớn, hướng Tiêu Thần xuất thủ, bất quá đã quá trễ.

Diệp Thiên đã bị Tiêu Thần nắm trong tay, căn bản vô lực ngăn trở, đại bại khi trước vốn đã làm hắn đại thương nguyên khí, hiện tại đúng là phát không ra ba thành thực lực. Cho dù là cửu tử tái sinh để trở nên mạnh mẻ cũng cần có thời gian, huống chi là hắn bây giờ.

"A..." Diệp Thiên rống to, giãy dụa ở giữa Thượng Thương Chi Thủ khổng lồ, bất quá có thể giãy ra ngoài được sao? Trong phút chốc, trận trận rốp cốp phát ra, sương máu tràn ngập, nhục thể của Diệp Thiên toàn bộ nát bấy, hóa thành thịt nát.

Tứ đại cao thủ đều không thể ngăn trở Tiêu Thần tru diệt Diệp Thiên, Tiêu Thần lại lại đánh nát nhục thể của Diệp Thiên trước mặt bọn hắn.

Không đợi Hoàng Thiên Thần Chung tái dựng lại, chung quanh Tiêu Thần hiện ra tám mươi mốt cái hắc động, phảng phất như có thể thôn phệ hết thảy ánh sáng, nhanh chóng hướng tứ phương bao phủ, muốn đem toàn bộ mảnh vỡ của Hoàng Thiên Thần Chung hút lấy.

Cùng lúc đó, thân ảnh của Tiêu Thần trở nên mờ mờ ảo ảo. Trong phút chốc lại tiêu thất giữa hư không.

Chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh, Tu La Bảo Tán, Cửu Kiếp Thần Cung toàn bộ bị đánh văng, tứ đại cao thủ thất thủ. Nguyên nhân chủ yếu đích thị không phải là sợ ném chuột vở đồ.

Ở cách đó không xa, hư ảnh của Tiêu Thần lại hiện ra, giữa tám mươi mốt đạo không gian, năng lượng khủng bố cuồn cuộn như sóng to gió lớn ngưng tụ thành biển năng lượng, điên cuồng đem mảnh vỡ của Thần Chung bao lấy.

Không ngừng đem Hoàng Thiên Thần Chung đang muốn hồi phục nghiền nát, cuối cùng thì linh thức của Diệp Thiên cũng bị chấn văng ra ngoài, hoàn toàn chia lìa với chuông hồn, hắn ngay cả phát ra tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp, liền hoàn toàn hôi phi yên diệt.

Đợi tám mươi mốt đạo không gian yên tĩnh xuống, một cái hoàng kim thần chung chậm rãi xoay tròn, lơ lửng ở giữa đạo không gian, toát ra đợt đợt khí tức hỗn độn.

Đích xác là bất diệt!

Nhưng Hoàng Thiên Thần Chung cũng không chỉ bất diệt mà thôi, phẩm cấp của cái linh bảo khó có thể mà đánh giá. Nó vỡ tan một lần liền trở nên mạnh hơn một chút, quả thật là của quý.

"Dcm, nguyên lai là nó." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tại vô tận tuế nguyệt về trước, ta đã từng cùng nó giao thủ qua."

Vừa lúc đó, Hoàng Kim Thần Kích cùng Ô Thiết ấn ở bên trong đạo không gian đồng thời truyền ra sóng tinh thần, chúng nó vẫn đang ở trong trạng thái tu dưỡng, bản thể bị hư tổn còn cần thời gian khá dài để khôi phục.

Quả thật không phải là phàm vật.

Tiêu Thần đứng thẳng tại dưới bầu trời đêm, tự mình đối mặt tứ đại cao thủ, vẻ mặt không chút thay đổi.

Sắc mặt của tứ đại cao thủ đều khó coi dị thường. Họ không cách nào ngăn cản đối phương, Tiêu Thần cứ như thế mà kích sát Diệp Thiên.

Quả thực là như vào chỗ không người!

Dưới thành Trường An đã sớm sôi trào, lời nói của Tiêu Thần phảng phất như còn đang vọng bên tại họ, quả thực là giết Diệp Thiên như lấy đồ trong túi. Tựa như là đánh chết gà đất chó kiểng vậy.

Cố đô ngàn năm khắp nơi đều ồn ào náo động, đêm nay cũng nhất định là một đêm không ngủ.

Hai trận chiến, Lục Kiệt chết mất hai, đây là một loại sỉ nhục.

Bốn người còn sống cũng tương đương vừa bị đánh cái bạt tai.

Lục kiệt tung hoành Tu Chân Giới, ở trong thế hệ trẻ thì bọn họ vốn có ít đối thủ. Sau khi tiến nhập nhân gian thì lại càng đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Ngang dọc nam bắc khó tìm được kẻ xứng tay.

Ở trong mắt bọn họ, nếu như loại trừ ra Tiêu Thần, xứng đáng là đối thủ phải là Triệu Trọng Dương, Tuyết Vũ, Mộng Tập Nghiệt, Thương Hải. Thế nhưng kết quả lúc này đúng là làm cho trái tim bọn họ băng giá.

Bốn người không thể không thừa nhận. Thế hệ tiền bối đem cảnh giới lớn thứ 4 xưng là Niết Bàn hay là Kiếp Hỏa thật sự là không thể tả. Đây là một quá trình lột xác trọng yếu nhất đối với tu giả, giúp họ bộc phát tìm năng, coi như là dục hỏa trùng sinh.

Theo như phân tích từ tư liệu có được, Tiêu Thần lúc ở cảnh giới Bán thần cũng không có gì quá nổi bật. Thế nhưng, vừa tiến nhập Niết Bàn cảnh giới, hắn tựa như hoàn toàn mở ra cánh cửa bảo tàng, một ngày so sánh với một ngày càng thêm đáng sợ. Không khí sục sôi trong thành Trường An rốt cục cũng yên tĩnh xuống, tứ đại cao thủ đã đem Tiêu Thần vây khốn ở giữa, tiểu thú Kha Kha ở cách đó không xa cũng cảnh giác nhìn chăm chú, tiểu gia hỏa tựa hồ như tùy thời có thể ra tay.

"Ta muốn cùng ngươi độc chiến một tràng." Hạ Đỉnh bước tới hướng giữa sân, ngữ khí vô cùng kiên định.

Bất kỳ tu giả nào đều phải có một tâm trí kiên định bất bại, Hạ Đỉnh thân là một trong Lục Kiệt của Tu Chân Giới. Tự nhiên là có khát vọng về một tràng chiến tuyệt thế, hấp dẫn vạn người xem. Không cầu đột phá trong chiến đấu, chỉ cầu tâm cảnh siêu thoát thăng hoa.

Cái gọi là một trận chiến khuynh thành. Thăng hoa đỉnh điểm, chính là con đường duy nhất để tuyệt thế cao thủ thời cổ đại đột phá.

Tam Kiệt còn lại cũng đều hiểu được tính cách của Hạ Đỉnh, biết là vô pháp ngăn trở nên bọn họ cũng chậm rãi lui về phía sau, tuy nhiên vẫn giữ tư thế, tùy thời khắc ra tay.

"Ra tay đi." Tiêu Thần vẻn vẹn chỉ nói ra ba chữ.

Đối với địch nhân thì cũng chẳng có gì đồng cảnh đáng nói, khi cần ra tay liền ra tay. Nếu như đối phương có gì đồng cảnh thì Nhất Chân hòa thượng cũng đã không chết rồi.

Cửu Đỉnh xoay tròn, phảng phất như phong thủy đồng thời luân chuyển, khuấy cho bầu trời xuất hiện vòng xoáy hỗn độn, Thần văn trên chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh phóng xuất ra vô tận ánh sáng hỗn độn, đồng thời quét tới Tiêu Thần.

Những Thần văn này không phải hư ảnh, hoàn toàn là thực thể hóa, chúng phóng xuất giữa thiên không ánh sáng lập lòe, giống như những điêu khắc tinh mỹ, xé rách không gian đánh về phía Tiêu Thần.

Thượng cổ chú văn này mang theo vô cùng uy năng, cùng với lực lượng thần bí khó có thể tưởng tượng được.

Tiên huyết bắn tóe ra, Tế Tự ca vang lên, phảng phất như nghi lễ tế sống kính thiên bái địa thời thượng cổ tái hiện!

Thần văn mặc dù còn chưa xông đến phụ cận, nhưng Tiêu Thần cũng đã cảm giác được máu của hắn đang sôi trào, tựa hồ như muốn lao ra ngoài thân thể, thân thể cũng có dấu hiệu nứt vỡ. Võ thể của hắn từ khi tu thành có thể nói là vô kiên bất tồi, so với kim cương còn muốn kiên cố hơn, vậy mà vẫn có cảm giác giải thể. Có thể tưởng tượng Thần văn này tà dị bậc nào. Nếu như lúc này là những tu giả bình thường khác, chỉ sợ da thịt đã sớm tan vỡ.

Tiêu Thần đứng bất động như núi, miệng phát ra chữ 'Ông" trong Bản Nguyên Bát Âm , vang trong hư không.

Vô tận huyết quang bắn tới đều bị đánh tan, những phiến Thần văn cũng xuất hiện dấu hiệu băng liệt, cuối cùng hoàn toàn vỡ vụn, tiêu tán giữa thiên không.

Tế sống tạm thời thất bại!

Bằng không, Tiêu Thần đã bị đem thành tế phẩm, bị Cửu Đỉnh tước đoạt sinh mệnh, hút hết máu mà chết, thủ đoạn đúng là thần bí và đáng sợ.

Mặc dù Thần văn do Cửu Đỉnh ngưng tụ quang mang thành đã tan vỡ, nhưng bản thể Cửu Đỉnh vốn cũng đã động, chúng giống như sao chổi càn quét về hướng Tiêu Thần, đập tan mọi vật chất hữu hình trên đường đi.

Tiêu Thần vận dụng thần thông Bát tương thế giới, huyễn hóa tám cái thế giới giống như thật, trọng điệp ở giữa thiên không. Cư nhiên là vận dụng một loại sức mạnh to lớn vô pháp tưởng tượng tới đem chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh vây khốn ở trong.

Hạ Đỉnh ngửa mặt lên trời mà hét to, tinh khí thần liền hợp nhất với Cửu Đỉnh, khiến cho Cửu Đỉnh phảng phất như có sinh mệnh, chấn động mãnh liệt, ánh sáng hỗn độn ngất trời, Cửu Đỉnh đánh vỡ cấm cố, chuyển động trong Bát tướng thế giới , vây khốn Tiêu Thần ngay chính giữa.

Đồng thời, khí tức bàng bạc cũng tràn ngập thập phương, thổi quét sạch sẽ mây trên trời.

Cửu Đỉnh giống như chín cái thế giới, riêng mình triển khai chín phiến không gian hư vô, hướng tứ phương mà mở rộng ra, đem Bát tương thế giới bao trùm.

Tiêu Thần chấn động trong tâm thần, bất quá cũng không có sợ hãi, nhiều hơn 1 phiến không gian cũng không hẳn mạnh hơn Bát tướng thế giới. Mà nếu lấy số lượng để nói, thân thể hắn vẫn còn ẩn núp tám mươi cái đạo không gian đây.

Không gian do Cửu Đỉnh mở rộng nối thành một mảnh, chân chính hợp nhất. Hình thành một cái thế giới hư vô tĩnh mịch, khí tức hỗn độn tràn ngập khắp nơi, hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới, vây Tiêu Thần ở bên trong.

Thanh âm tế sống nghi thức lại vang lên. Ở trên Cửu Đỉnh bay ra mảng mảng Thần văn, áp về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần vận chuyển lực lượng toàn thân, Bát tướng thế giới rốt cục cũng tái hiện trở lại, địa hỏa phong thuỷ luân chuyển, thiên địa giao hòa, âm dương cùng dung, Bát tướng luân chuyển. Cảnh tượng giống như thời điểm thế giới hủy diệt. Bát tướng thế giới phát ra năng lượng, chấn vỡ vô tận Thần văn, nghiền nát không gian, trực tiếp hướng Cửu Đỉnh luân chuyển tới.

Tế sống nghi thức hoàn toàn thất bại, Tiêu Thần không có khả năng trở thành tế phẩm.

Bất quá hắn lại bị vây ở phiến thế giới hư ảo này, Bát tướng thế giới còn giằng co với Cửu Đỉnh thế giới, hắn còn bị nhốt ở giữa thế giới tĩnh mịch vô thanh này.

Nếu như cục diện bế tắc không có đả khai, hắn có thể bị ngăn cách với ngoại giới vĩnh viễn.

Trong phút chốc, tinh khí thần của Tiêu Thần nhảy lên tới cảnh giới cực hạn, Thiên Âm chữ Ông lại vang lên ở trong Bát tướng, cư nhiên là cùng với nó kết hợp, phát ra một cổ khí tức hủy thiên diệt địa.

Thanh âm đinh tai nhức óc bộc phát ra, thổi quét khắp thế giới tĩnh mịch này. Ngay một khắc này, Cửu Đỉnh không gian cũng bị đánh hỏng, chín cái Thanh Đồng Đại Đỉnh như bị sét đánh, phát ra tiếng "đương đương", tất cả đều bị đánh văng ra ngoài.

Trời đất khôi phục lại thanh minh, thân ảnh Tiêu Thần độc lập đứng giữa tràng.

Nơi xa, Hạ Đỉnh phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng thân thể rất nhanh đứng thẳng lên, quát to: "Giết! Cửu Đỉnh tề động, thiên địa động loạn!"

Chín cái Đại đỉnh phát ra khí tức cổ xưa, nặng như cự sơn ngàn vạn cân ép về phía trước, muốn đem Tiêu Thần đụng nát giữa thiên không.

Tốc độ của chúng tuy cũng không nhanh, nhưng là có hiệu ứng cấm cố không gian, khiến cho Tiêu Thần không có cách nào đột phá ra ngoài được, chỉ có thể ngạnh kháng.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi, thiên địa dao động, phảng phất như cả Ung châu đều muốn hủy diệt vậy, thành Trường An bị hãm nhập trong một phiến tĩnh mịch.

Tóc Tiêu Thần tung bay như theo vũ điệu, đôi mắt bắn ra hai đạo lãnh điện sắc bén, cả người đã muốn đạt tới trạng thái đỉnh phong. Nghịch Long Thất Bộ bước ra, hư không nứt vỡ, tiết tấu rung động của thiên địa đã không còn hoàn toàn thuộc về Cửu Đỉnh, mà đã bị ảnh hưởng sâu sắc bởi hắn.

Ngửa mặt hét vang, khí thế như cầu vồng.

"Đương"

Nghịch Long Thất Bộ, đã bước tới bước thứ năm, tiết tấu chấn động của không gian đã bị Tiêu Thần đánh loạn thành đoàn, trời xanh như là bị hất lên một đoạn.

Tới khi bước thứ sáu trước nay chưa từng có được bước ra, Tiêu Thần đã đi tới phụ cận Cửu Đỉnh, hắn phảng phất như đã hợp nhất cùng với thiên địa, hoàn toàn thoát khỏi cấm cố của Cửu Đỉnh.

Trước kia đối địch, Tiêu Thần nhiều nhất cũng chỉ bước tới bốn năm bước mà thôi, nhưng lần này hắn đã bước tới bước thứ bảy! Bước thứ bảy không phải là đạp ở trên hư không, mà là hung hăng đạp ở trên một cái Thanh Đồng Đại Đỉnh.

"Oanh"

Thành Trường An chấn động, trời đêm càng run rẩy.

Nghịch Long Thất Bộ tiếp cận bước cuối, khiến cho Tiêu Thần như hóa thành trời đất, cùng với cả phiến thế giới chung một nhịp đập, một cước này cư nhiên có thể đánh nát một cái Thanh Đồng Đại Đỉnh.

Xa xa, Hạ Đỉnh hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu dài tới mười thước.

Lăng Hư Diễn, Phương Thiên Khải, Vô Danh rất nhanh vọt tới, đem hắn che ở chính giữa, nhưng Hạ Đỉnh cũng không có chuyển biến tốt đẹp chút nào, miệng không ngừng hộc máu ra.

Ba đại cao thủ thấy thế, đồng thời đánh về phía Tiêu Thần, bất quá tám tòa cự đỉnh lúc này lại vừa vặn chặn đường bọn họ, căn bản vô pháp xông qua.

Vào giờ khắc này, Tiêu Thần ở trong trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất, lực lượng lớn vô cùng, Thượng Thương Chi Thủ liên tục đánh ra, lại một tiếng "Oanh" thật lớn, thiên địa rúng động, thêm một tòa Thanh Đồng Đại Đỉnh bị đánh nát.

Rồi sau đó, Nghịch Long Thất Bộ đã hoàn tất, kéo theo hệ quả cường đại. Lực lượng của Tiêu Thần lúc này chính là bổn nguyên lực lượng của thế giới, khủng bố không thể tưởng tượng!

Mỗi một bước bước ra, đều là thiên địa nứt vỡ, mỗi một chân hạ xuống đều nhằm trúng mục tiêu là một cái Thanh Đồng Đại Đỉnh.

Vào giờ khắc này, thập phương đều lặng ngắt.

Chỉ có mảnh không gian này không ngừng phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.

Mỗi một bước chân đều có một tòa Thanh Đồng Đại Đỉnh nứt vỡ!

Thế giới đều tĩnh lặng, chỉ có nơi này là đinh tai nhức óc, trở thành căn nguyên của hủy diệt.

Bước chân cuối cùng bước ra, chín cái đại đỉnh toàn bộ đều nứt vỡ.

Hạ Đỉnh phát ra tiếng hét tối hậu, số phận cư nhiên giống như Cửu Đỉnh, bị chia năm xẻ bảy ra, bạo toái giữa thiên không, tiên huyết tung tóe, sương máu tràn ngập.

Tiêu Thần chính là bộc lộ lực lượng khủng bố của võ giả, thân thể chính là một bảo tàng, cường thịnh vượt qua hết thảy linh bảo, chỉ cần đả khai phong ấn chi môn trong thân thể, đào móc ra được tiềm năng của thân thể, thì lúc đó hết thảy đều có khả năng đánh nát.

Thành Trường An tĩnh mịch thật lâu rồi lại sôi trào trở lại, thậm chí còn dữ dội hơn.

Cố đô ngàn năm lịch sử chưa chợp mắt. Thanh âm ngất trời, bọn họ không có khả năng tự mình chiến với Tiêu Thần rồi, Tam Kiệt đúng là chuẩn bị liên thủ diệt sát địch thủ đáng sợ này.

Bình Luận (0)
Comment