Trường Sinh Giới

Chương 409 - Đồng Minh

Bạch Cốt khô lâu cùng Tru Tiên Trận từ thực hóa hư, trong chớp mắt hoàn toàn biến mất không thấy.

Tất cả những điều vừa rồi khiến trong lòng Tiêu Thần rất rung động, ở chỗ sâu trong đại lục rốt cuộc có cái gì? Hắn biết đích thực ở chỗ sâu nhất ngay cả là Quân Vương cũng không thể dễ dàng tiến vào.

Trước đây hắn đã từng lợi dụng pho tượng đá với nhị thập tứ kiếm xuyên thân để giết chết một vị Ngũ Thải khô lâu bậc Thiên vương, khi sưu tầm trí nhớ của hắn thì hiện ra một bộ phận bí mật của Quân Vương Y Thiên Trung. Ở chỗ sâu trong Đại lục có di tích Thái Cổ ma thành thần bí khó lường , nhưng ngay cả là Quân Vương cũng vẻn vẹn có thể hơi chút chạm vào được một tầng Lĩnh Vực kia. Nếu muốn đích thực biết rõ Thái Cổ di tích, đi xa hơn liền muôn trùng khó khăn.

"Ngươi thực là cuồng vọng a, muốn lấy xương đầu của ta để làm thành cái bô? Ngươi nhị đại gia!" Sát Phá Lang truy theo Cự Nhân Vương đã đuổi tới.

Cự Nhân Vương mất hết can đảm. Hắn hoàn toàn thật không ngờ, dưới tình huống cầm cầm Thất Thải đoạn kiếm trong tay mà bị một con Tuyết Bạch Tiểu Thú vả hai cái liền ngã, có thể nói là thảm bại. Đến hiện nay, Bạch Cốt khô lâu cường đại lưng đeo tứ kiếm lại bị đánh bại, vẻn vẹn còn có một tia hy vọng cũng tan biến .

"Nói, đầu lâu lão Hoàng đâui?" Sát Phá Lang phẫn nộ lắc lắc cốt thể tràn ngập vết rách của Cự Nhân Vương .

Cự Nhân Vương cự tuyệt bất hợp tác. Hắn biết vô luận như thế nào cũng không sống nổi, mong chờ từ đối phương như thế còn không bằng chết kiên cường một chút.

Đối với điều này, Tiêu Thần không nói thêm câu nào. Hắn bảo Sát Phá Lang bỏ đi, để bàn tay trên đầu lâu Cự Nhân Vương thăm dò trí nhớ của hắn.

"Cái gì?"

Tiêu Thần kinh ngạc phát hiện lão Hoàng lại chưa chết, Hoàng Toản cốt thể của hắn được bảo lưu. Đối với Hỏa Chủng sinh vật mà nói, cốt thể như thế tự nhiên được coi là bảo bối hiếm có. Mà Hỏa Chủng của hắn sau khi bị đánh rách tả tơi cũng được bảo tồn, nguyên nhân là vì bộ phận trí nhớ của lão Hoàng trong Thần Thức Hải .

Thất Bảo Diệu Thụ cùng Thất Thải đoạn kiếm thật sự phi phàm. Cự Nhân Vương khi sưu tầm trí nhớ lão Hoàng thì phát hiện báu vật chính là được tìm thấy trong một mảnh phế tích. Hắn liền phái cao thủ mang theo lão Hoàng đi khai quật để xem có thể còn có món đồ khác hay không.

"Thống nhất xứ sở phía Đông."

Đây là Tiêu Thần nói với Sát Phá Lang khi rời đi. Rồi sau đó hắn mang theo Kha Kha liền bay lên trời.

"Chính mình? !"

Sát Phá Lang kinh ngạc. Nhưng mà suy nghĩ lại thì cũng không phải là hành động nghịch thiên gì cả. Sau khi luyện hóa Cự Nhân Vương hắn đã đạt tới cảnh giới Hoàng Toản cực hạn . Tại khắp xứ sở phía Đông không còn địch thủ nào nữa.

"Lão Hoàng còn chưa có chết? Nhất định đem phải cứu hắn về ." Sát Phá Lang nói vọng theo.

Tiêu Thần mang theo Kha Kha bay qua trời cao của thế giới Tử Vong, giống như một đạo cầu vồng lóng lánh chói mắt với tốc độ đạt đến mức tận cùng. Không lâu lắm liền đi tới một mảnh đất hoang vu ở xứ sở phía Đông.

Đây là một mảnh phế tích. Vào mấy trăm năm trước trong một hồi đại chiến , một tòa thành lớn hùng vĩ từ khi đó đã trở thành lịch sử.

Cuối cùng ở chỗ này bọn họ tìm được thủ hạ của Cự Nhân Vương , cứu thoát lão Hoàng. Thế nhưng không phát hiện được cái gì liên quan tới Chuẩn Đề Đạo Nhân cùng Thất Bảo Diệu Thụ.

Sau khi bị thương nặng lại còn có thể tái sinh, điều này làm cho lão Hoàng phảng phất giống như đã cách một thế hệ. Sau khi Tiêu Thần cứu hắn ra , giúp cho Hỏa Chủng của hắn phục hồi như cũ. Lại nói cho hắn từ đó bắt đầu đi công thành, gặp gỡ với Sát Phá Lang để thống nhất xứ sở phía Đông.

Rồi sau đó Tiêu Thần cùng Kha Kha liền lại lần nữa rời đi, bay về phía thôn xóm Thần Tộc.

Khắp xứ sở phía Đông đại rung chuyển, ba đại vương đã thống trị mấy chục năm đồng thời bỏ mạng, lập tức khiến cho tất cả Hỏa Chủng sinh vật đều nổi lên tâm tư khác.

Xứ sở phía Đông bắt đầu quá trình tân vương tranh đấu xua đuổi. Vào lúc này Sát Phá Lang cùng lão Hoàng quật khởi, thế không thể ngăn cản. Hai người nhanh chóng đến gặp gỡ nhau, cùng quét ngang tứ phương.

Đối với những điều này Tiêu Thần cũng không thèm để ý, hoàn toàn giao cho bọn họ xử lý. Giờ phút này hắn cùng với Kha Kha đã tiến vào Thần Thôn, nơi này cây cối tốt tươi, mảnh rừng xanh biếc, ốc đảo có sức sống hừng hực ở phiến xứ sở này cũng không phải có nhiều.

"Khô lâu tiên sinh. . . Thật sự là ngươi?" Thiên Nhai ánh mắt trợn tròn mở to rất nhiều, đúng vẻ khó có thể tin nổi. Nó lấy bàn tay nhỏ bé nắm lấy huyết nhục của Tiêu Thần, kinh ngạc do dự lẩm bẩm: - Thật sự là thịt mọc ra, không phải giả."

Một đám thiếu niên cũng tất cả đều bắt đầu tò mò nhìn Tiêu Thần, nếu như không phải Thần Tộc lão nhân Lý Mục đứng ở bên thì bọn họ cũng đã không để ý lễ nghĩa mà sờ sờ Tiêu Thần.

Bên kia. Thần Tộc thiếu nữ cùng đám la lỵ thì vây quanh Kha Kha, những khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng hưng phấn. Tất cả đều muốn ôm ôm Tiểu Thú.

"Y nha. . ." Tiểu quỷ cảnh giác vô cùng, trợn tròn đôi mắt to. Nó nhanh chóng phá tan sự ngăn cản, bay đến bên người Tiêu Thần. Không nghĩ rằng nam nữ cũng giống hệt nhau, cả một đám thiếu niên cũng kích động muốn bắt được Kha Kha.

Xoẹt xoẹt xoẹt

Đến khi những vầng sáng thất thải xuất ra thì đám thiếu nam thiếu nữ Thần Tộc không an phận mới lại thành thật.

"Khô lâu tiên sinh ta mời ăn thịt rồng . . ." Tiểu Thiên Nhai vô cùng vui mừng. Nay đều là huyết nhục thân thể, so sánh trước kia quan hệ càng gần gũi hơn.

Hiện nay cuộc sống Thần Thôn không hề gian khổ như vậy nữa. Hiện tại có thể tiến vào Cửu Châu thế giới, Thần Tộc lão nhân Lý Mục cùng Triệu Anh đã dùng Nữ Oa giới mang về không ít Thiên Địa Linh Túy. Về phần đồ ăn thông thường càng là loại phẩm cấp thượng hạng, thi thoảng thậm chí có khả năng giết chết một con Dực Long cường đại để lấy thịt ăn.

"Tốt. . ." Tiêu Thần vui mừng đồng ý, qua nhiều năm xa rời cùng đồ ăn như vậy, hôm nay cũng là nên hưởng thụ thật tốt một phen. Ngoài ra, hắn còn có một mục đích quan trọng. Thần Thôn tuyệt đối là một cỗ thế lực cường đại, chính những thiếu niên này thì tất cả mọi người cũng đều có chiến lực phi phàm, vô cùng cần thiết phải lôi kéo.

Tiệc tối phi thường thịnh soạn, gan rồng, tay gấu , óc khỉ . . . Những món này đâu phải là vật tầm thường. Nguyên liệu nấu ăn đều lấy từ những có Man Thú tu luyện cường đại làm Tiêu Thần nhìn có chút hoa cả mắt.

Lý Mục lão nhân cười cười, bảo: "Ta cũng không giết lung tung vô tội. Hiện tại Cửu Châu rất loạn, ta chỉ là nhặt chút Man Thú sắp chết mà thôi."

"Ta trái lại ngóng trông lão nhân gia ngài nhặt về nhiều hơn một chút." Tiêu Thần cười nói. Nếu như Thần Tộc lão nhân Lý Mục cùng Triệu Anh xuất thủ, chỉ sợ không ít dị tộc vương đều phải gặp tai ương.

"Ta không tiện tùy ý xuất thủ." Lý Mục thần sắc trịnh trọng đáp: "Cửu Châu cùng vùng nước hải ngoại rất kín đáo a. Khác xa sự đơn giản ở mặt ngoài nhìn thấy như vậy."

Tiêu Thần tự nhiên phi thường quan tâm tình trạng gần đây của Cửu Châu. Lần huyết nhục trọng sanh này đã hao phí suốt bảy tháng, so với trước đây thì thời gian cũng khá dài. Hắn hỏi: "Tình thế rất nghiêm trọng sao?"

"Nghiêm trọng chưa nói tới, nhưng tình huống rất phức tạp." Lý Mục lắc đầu, đáp: "Ta thấy được một số Lão bất tử sâu không lường được âm thầm đánh nhau ở trong bóng tối."

Trong lòng Tiêu Thần lập tức giật thót. Sau lần đại kiếp ngụy thần đã không còn gặp phải Bán Tổ, nhưng hắn không tin trong trăm tộc lại không có tồn tại ở đẳng cấp kia.

"Những lão nhân này rất hùng mạnh sao?"

Lý Mục uống một hớp rượu, gật đầu, đáp: "Rất mạnh."

"Số lượng rất nhiều sao?" Đây là điều Tiêu Thần phi thường quan tâm .

"Ta chỉ thấy mấy người , cụ thể có bao nhiêu không biết." Một hai năm lại đây Lý Mục này thường xuyên thường lui tới giữa hai Giới, cường đại như lão đương tự nhiên có khả năng phát hiện ra không ít bí ẩn.

Tiêu Thần khẽ lắc chén ngọc trong tay, loại rượu màu hổ phách truyền đến những trận thơm hương. Sau khi hớp một ngụm lại có dư vị vô tận, ánh mắt của hắn rất chăm chú, hỏi: " Bọn họ có đạt tới cảnh giới Bán Tổ hay không?"

Thần Tộc lão nhân gắp một miếng thức ăn, đáp: "Rất khó nói, chính mình không đạt tới cảnh giới Bán Tổ, làm sao dám đi tùy tiện tìm hiểu. Những người đó cũng vẻn vẹn là ám chiến mà thôi, cũng không có sinh tử đánh giết đích thực ."

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tiêu Thần đã hiểu rõ một chút tin tức gần đây.

Bên cạnh, Kha Kha giống như cục cưng ngoan ngoãn. Nó vùi đầu hưởng thụ mỹ vị, chung quanh có mấy La Lỵ người Thần Tộc đang tranh nhau gắp thức ăn cho nó.

"Lão nhân gia, gần đây ngài không định đi đến chỗ sâu trong Tử Vong đại lục nhìn sao?" Tiêu Thần rất muốn lôi kéo Thần Tộc lão nhân này.

"Hiện tại là thời kỳ không bình thường, Quân Vương đang đại chiến. Nếu như ngươi có ý nghĩ này, ta khuyên ngươi có lẽ tạm thời bỏ đi." Lý Mục trực tiếp hắt cho hắn một chậu nước lạnh.

Tiêu Thần gật đầu, hắn mặc dù muốn đi vào chỗ sâu trong đại lục, nhưng càng không thể bỏ qua được chuyện Cửu Châu.

Nhìn đám Thần Tộc nam nữ trẻ tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột kia, Tiêu Thần nở nụ cười, nói: "Ta cảm giác ngài nên tìm chút chuyện cho bọn chúng làm. Nếu không được trải qua chiến đấu đích thực, bọn họ ngay cả có thiên phú hơn người nhưng rốt cuộc vẫn khó thành châu báu."

Lý Mục lập tức quay sang trợn trừng đôi mắt, đáp: "Tiểu tử ngươi bớt có chủ ý nhằm vào Thần Thôn. Tử Vong đại lục phi thường phức tạp, Thần Thôn tuyệt sẽ không bị cuốn vào bất cứ chinh chiến gì."

Lão tự nhiên biết chuyện Tiêu Thần sai Sát Phá Lang đi thống nhất xứ sở phía Đông, nhưng không muốn tham gia vào đó quá nhiều. Làm hỏng chuyện lớn của Quân Vương, can thiệp vào trong đó là phi thường nguy hiểm.

Thống nhất xứ sở phía Đông thực sự không phải là kết quả cuối cùng, Tiêu Thần hoàn toàn là dựa vào một loại trực giác để hành động. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Quân Vương tựa hồ có một loại cuồng nhiệt nhu cầu đối với đại quân bạch cốt. Mặc dù hắn còn chưa hiểu rõ mấu chốt trong đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại ý muốn thống nhất xứ sở bên ngoài thì tuyệt không có chỗ nào xấu.

Tiêu Thần nở nụ cười, đáp: "Yên tâm, ta không phải muốn Thần Thôn tương trợ ta chiếm đoạt xứ sở vòng ngoài của đại lục. Có điều, cao thủ trẻ tuổi của Thần Thôn xác thật cần được rèn luyện a. . ."

Lý Mục trợn mắt cắt đứt lời của hắn, đáp: "Thôi đi, không nên cột bọn chúng vào chiến xa của ngươi."

"Ta nói sẽ không để bọn họ trêu chọc vào các loại thế lực ở chỗ sâu trong Tử Vong đại lục. Nhưng ngọc không mài không nên thân, sức mạnh cần được tôi luyện a. Ta có một đề nghị ổn thỏa . . ." Tiêu Thần cười mời rượu, nói ra một đề nghị cực kỳ lớn mật: "Có khả năng dẫn bọn hắn đi Cửu Châu rèn luyện. Hiện nay trăm tộc xuất thế, một thời đại hoàng kim thịnh thế đã tới. Đem lứa cao thủ đầy hứa hẹn của Thần Tộc đi rèn luyện, tuyệt sẽ không mang đến tai họa cho Thần Thôn."

"Hay cho tiểu tử này vòng tới vòng lui vẫn cứ có chủ ý nhằm vào Thần Thôn chúng ta, muốn cột vào trên chiến xa của ngươi."

"Ta nào dám, kỳ thật là ta thấy bọn hắn quá thừa tinh lực, không có chỗ phát tiết. Bị các ngươi quản phi thường nghiêm ngặt, như vậy không tốt a."

Một đám thiếu nam thiếu nữ Thần Tộc ở bên cạnh, tất cả đều đang cẩn thận lắng nghe, vẻ mặt tựa hồ đều rất kích động. Bọn họ rất muốn tiến vào thế giới nhiều vẻ nhiều màu trong truyền thuyết kia, thế giới Tử Vong thật sự rất buồn tẻ .

"Ông ơi, cháu muốn đi. . ." Tiểu Thiên nhai người thứ nhất kêu lên, đôi mắt to chớp chớp liên hồi, tràn ngập vẻ mong đợi.

"Đây chính là thế giới của tổ tiên chúng ta a, thật sự muốn đi xem. . ."

Tất cả các nam nữ trẻ tuổi Thần tộc khác cũng đều rất kích động.

Thần Tộc lão nhân Lý Mục cùng Triệu Anh nhìn nhau một chút, cuối cùng gật đầu. Họ cảm giác có khả năng mang theo bọn chúng tiến vào Cửu Châu đi rèn luyện.

"Ngươi sau này phải chăm sóc bọn chúng nhiều hơn, không để cho bọn chúng gây họa." Lý Mục trợn mắt liếc nhìn Tiêu Thần.

"Nhượng ta mang cả đám? Ngài không tự mình . . ." Tiêu Thần rất kinh ngạc.

"Nếu muốn tôi luyện bọn chúng, liền tàn khốc một chút đi. . ." Lý Mục không lại nói thêm cái gì.

"Kỳ thật hoàn toàn có biện pháp tránh né nguy hiểm, chỉ cần sáng chế ra một loại pháp môn có khả năng trong nháy mắt phân tán đi lực lượng toàn thân liền có khả năng, nói vậy sẽ ở trong khoảnh khắc trở lại thế giới Tử Giả."

"Biện pháp trái lại có, Tất Sát Kỹ của Thần Tộc phi thường hao phí nguyên khí. Nếu như bọn chúng sử dụng, chỉ sợ sẽ trong nháy mắt dùng cạn sạch lực lượng toàn thân."

Tiêu Thần nghe được lời ấy bèn cười nói: "Kỹ xảo này thật sự là cao minh, đã có Tất Sát Kỹ , lại còn là kỹ năng chạy trốn, quả thực là suy tính chu đáo của Thần Tộc khi tạo ra nó."

Hành trình đến Thần Thôn, Tiêu Thần có thu hoạch thật lớn. Một đám cao thủ Thần Tộc tiến vào Cửu Châu đúng là một cỗ chiến lực cường đại, đại chiến cùng các vị vương trăm tộc thì khẳng định có sức công kích mạnh mẽ .

Tiêu Thần ở tại Thần Thôn thêm mấy ngày, chờ đợi kết quả chọn lựa của Thần Thôn. Tất cả đám trẻ tuổi đều phi thường sinh động, không người nào không mơ tưởng tiến vào thiên đường nơi tổ tiên đã từng sống.

Còn chưa có kết quả chọn lựa, Sát Phá Lang đã phái người đưa tới tin tức. Xứ sở phía Đông đã thống nhất hơn phân nửa, nhưng vừa lúc đó lại tiếp nhận mật báo, Thiên Sứ Vương ở xứ sở phía tây đột ngột hành động, tự mình dẫn theo mười ba cường giả muốn đi vào phương đông, tình thế phi thường nguy cấp.

Sau khi Tiêu Thần nhận được tin tức bèn mang theo Kha Kha rời khỏi Thần Thôn, trực tiếp bay về phía xứ sở phía Đông. Cuối cùng trước khi Thiên Sứ Vương chạy đến đã đi tới Bách Chiến Thành.

Trong ba tòa đại thành trì ở xứ sở phía Đông là Cự Nhân Thành, Bách Chiến Thành, Thú Vương Thành. Cự Nhân Thành đã bị phá hủy, hiện nay Bách Chiến Thành trở thành đại bản doanh của Sát Phá Lang cùng lão Hoàng .

"Thiên Sứ Vương đã đến hai mươi năm chưa từng hiện ra chân thân. Không ngờ hiện nay lại quy mô tiến vào phương đông, thiết tưởng có chỗ dựa nên không kiêng nể gì." Sát Phá Lang mặc dù nói như vậy, nhưng khi thấy Tiêu Thần trở về thì cũng không hề còn lo lắng .

Đúng lúc này lão Hoàng lại nhận được bẩm báo, Thiên Sứ Vương dẫn dắt mười ba cường giả đến , có sứ giả yêu cầu được vào thành.

Một Thiên Sứ khô lâu ngạo mạn được dẫn vào trong đại điện. Hắn phi thường khinh thường quét mắt qua Sát Phá Lang cùng lão Hoàng rồi nói: "Thiên Sứ Vương giá lâm, các ngươi vì sao không ra ngoài thành đón chào?"

Sát Phá Lang cùng lão Hoàng đều cả kinh, bọn họ phát hiện Thiên Sứ khô lâu này có Hỏa Chủng dao động lại phi thường cường đại, không hề dưới bọn họ nữa.

"Chó chết nhà ngươi này, muốn dùng đầu lâu làm bô đựng nước tiểu sao?" Sát Phá Lang mặc dù giật mình, nhưng ngoài miệng cũng không chịu kém.

"Thiên Sứ Vương giá lâm, đám hèn mọn các ngươi này . . ." Bạch cốt thiên sứ còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác được Hỏa Chủng run rảy một hồi. Hắn phát hiện một người thanh niên có máu có thịt đi vào trong đại điện, loại khí thế áp chế này làm hắn ngay cả mở miệng nói đều cũng không thốt ra được.

"Ngươi không xứng với chức sứ giả này." Tiêu Thần nói xong, một bước tiến lên, uy áp hào hùng giống như quả núi cao đè xuống. Trong tiếng "Răng rắc răng rắc", nửa người dưới của bạch cốt thiên sứ hoàn toàn vỡ vụn. Tiêu Thần vươn tay vặt đầu lâu xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng búng ra. Nó hóa thành một chùm tia sáng như sao băng bay ra khỏi Bách Chiến Thành.

"Phanh "

Đầu lâu trắng như tuyết hung hăng nện trên chiến trường hoang vu ở ngoài thành .

Vài bóng trắng lập tức vọt tới, cầm lấy đầu lâu rồi xuất ra dao động thần thức sợ hãi.

"Kỳ Đức Đại tướng sao ngươi như vậy ?"

"Kỳ Đức Đại tướng vốn là đệ nhị cường giả trong mười ba chúng ta, tại sao có thể như vậy?"

"Kỳ Đức Đại tướng không phải ngươi chỉ tranh giành cùng Hoàng Toản cảnh giới sao?"

Đúng lúc này, từ trong Bách Chiến Thành bay ra vài đạo thân ảnh. Bảy tám vị bạch cốt thiên sứ lập tức phẫn nộ vọt tới. Nhưng kết quả là có thể tưởng tượng , Tiêu Thần vung tay lên làm toàn bộ những Hỏa Chủng sinh vật cường đại này bị đánh bay.

Bất quá, hắn không có lại hạ độc thủ, bởi vì hắn cảm ứng được một cỗ dao động thần niệm cường đại: "Nhẹ tay thương xót, chúng ta không có ác ý."

Từ phương xa, Ngũ Sắc Thần Quang lóng lánh, một Ngũ Thải khô lâu cường đại bay nhanh tới. Đôi cánh sau lưng đích xác cũng có hào quang lóng lánh, không ngờ là một vị khô lâu Thiên vương chí cường.

Ngay cả là Tiêu Thần cũng thật không ngờ, Thiên Sứ Vương nhiều năm chưa từng hiện thân lại là một vị siêu cấp Tiến Hóa đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân.

"Thần Tộc? !" Thiên Sứ Vương kinh dị nhìn hắn.

"Không phải, ta là Vương giả mới huyết nhục trọng sanh ở xứ sở phía Đông."

Thiên Sứ Vương cầm lấy đầu lâu Kỳ Đức vào trong tay, tìm tòi thần thức của hắn lập tức đã biết chuyện vừa xong. Hắn xin lỗi Tiêu Thần: "Xin tha thứ hắn ngạo mạn, chúng ta cũng không có địch ý, lần này hoàn toàn là đến vì hợp tác."

"Hợp tác?"

"Đúng vậy, đông tây hai phương hợp tác."

Đại chiến không phát sinh, Thiên Sứ Vương cùng Tiêu Thần cùng đi vào Bách Chiến Thành, rồi sau đó tiến vào trong mật thất trò chuyện với nhau.

"Ngươi nói là ở xứ sở bên ngoài đại lục sắp có Quân Vương sinh ra?" Tiêu Thần lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.

"Đúng vậy, một mực có một truyền thuyết lâu đời. Xứ sở bên ngoài cũng có Quân Vương, có điều đang ngủ say trong vực sâu dưới đất. Nếu như hắn tỉnh lại thì e rằng tất cả Hỏa Chủng sinh vật chúng ta ở xứ sở đông tây đều sẽ bị diệt sạch. Khi hắn thức tỉnh cần vô tận Hỏa Chủng sinh vật hiến tế cho hắn." Thiên Sứ Vương hào quang quanh thân lóng lánh, hắn lộ ra khí tức thần thánh, nhưng mà dao động thần thức cũng rất kiên quyết. Hắn nói: "Hắn chỉ sợ sắp sửa thức tỉnh rồi, ta tìm được một tia đầu mối. Vì sự sống sót của tất cả chúng ta, chúng ta phải giết chết hắn!"

"Giết chết Quân Vương?"

"Đúng vậy, giết chết Quân Vương!" Ngũ thải Thiên Sứ Vương lấy giọng điệu khẳng định đáp.

Tiêu Thần không thể không thừa nhận, vị Ngũ Thải Thiên vương này đích thật là nhân vật phi phàm.

Bình Luận (0)
Comment