Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 158


Trước khi trở về, ta cùng Du Lệ Nhã công chúa thảo luận một chút về tận lực cố ý che dấu bí mật. Tỷ như thân phận hiện tại của Khắc Lý là ma đạo sư, Cái Thứ bất quá chỉ là con gấu bình thường mà thôi. Từ từ giảng giải, làm cho nàng phiền muộn nhảy dựng lên mới làm cho nàng câm miệng, nhìn thấy bộ dáng căm tức của nàng đành cười khẽ, ta rất thích mấy cái trò đùa quái đản này ha.

Kỳ thật, còn có một nguyên nhân phiền phức khác, chính là không biết phải làm sao hướng phụ thân phân giải thích lý lịch của Du Lệ Nhã công chúa. Chẳng lẻ nói vị muội muội này đột nhiên từ trên trời rớt xuống hay sao? Đau đầu, chuyện kế tiếp làm ta thật phiền não, sau khi từ Không Gian Môn của Cái Thứ bước ra, ta đột nhiên thất thần, một hạ nhân đang quét dọn ở trong phòng, vừa lúc nhìn thấy ta. Đây là, hôm nay không thuận lợi cho lắm.

Nhìn thấy chúng ta từ một không gian khác đi đến, hạ nhân đáng thương này mờ mịt chẳng biết viện cớ gì cho đúng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG

"Làm sao bây giờ đại nhân? Muốn hay không….?" Khắc Lý vừa hỏi, vừa còn làm ra cái động tác chém, ý là muốn hay không giết người diệt khẩu.

Nói giỡn sao, vẻ mặt căm giận của Du Lệ Nhã công chúa đang nhìn chằm chằm vào ta, ta nào dám thốt ra từ diệt khẩu chứ, sợ rằng lời còn chưa ra khỏi miệng nàng vọt tới đồ sát ta ngay lập tức. Lại nói, ta tốt xấu gì cũng là người đắc đạo, như thế nào dễ dàng lấy mạng con người được?

"Ta không thích giết người, mà ngươi là một vong linh pháp sư, chẳng lẻ không biết được tiêu trừ trí nhớ hay sao?" Bần đạo hỏi.

"Đương nhiên biết" Khắc Lý sợ nhất là người khác cười nhạo hắn không chuyên nghiệp, thấy ta nói như vậy. Lập tức nóng nảy muốn hảo hảo bộc lộ tài năng cho ta xem. Chỉ thấy hắn tùy tay chém ra một phát, một cổ hắc khí quấn quanh trên mặt hạ nhân kia, vẻn vẹn vài giây rồi tiêu thất.

"Ngươi sau khi đi ra khỏi cánh cửa này tất cả mọi chuyện ngươi nhìn thấy ở trong này đều quên sạch sẽ" Khắc Lý dụng một loại thanh âm quỷ dị nhìn hạ nhân kia nói.

"Ta khi đi ra khỏi cánh cửa này thì mọi việc nhìn thấy ở nơi này đều quên hết cả" Hạ nhân kia nhắc lại những lời này rồi đi ra ngoài.

"Ân! Như vậy mới là hảo ca ca của ta, động một cái lại giết người thì không phải là một tên đầu heo sao" Du Lệ Nhã công chúa một bên kéo kéo cánh tay của ta khích lệ, một bên nhìn Khắc Lý bất mãn mắng.

"Ai…! Cái này cũng không còn cách nào khác a?" Khắc Lý bất đắc dĩ nói: "Nơi này là Thánh đô, thân phận chúng ta nếu bại lộ, so với chết khó nhìn hơn"

"Chẳng lẻ tiêu trừ trí nhớ đi không được sao? Cần gì phải giết người?" Du Lệ Nhã công chúa bất mãn nói.

"Tiêu trừ là không có khả năng, trừ phi làm cho trí nhớ tại bên trong đại não phá hủy đi, hắn biến thành ngốc nghếch, sống không bằng chết" Khắc Lý giải thích: "Ta vừa rồi chỉ là phong ấn vài phút trí nhớ mà thôi. Nếu có người khai giải phong ấn này, hắn ngay lập tức nhớ lại mọi việc trước đây"

"Không có chuyện gì đâu, ai lại rãnh rỗi đi kiểm tra hắn có hay không bị phong ấn trí nhớ? Ngươi rõ ràng là lấy cớ?" Du Lệ Nhã công chúa cả giận nói.

"Giáo hội sẽ làm" Bần đạo nhanh chân giải vây Khắc Lý, nói: "Khách sạn mà chúng ta ở thật sự rất đặc thù, là nơi giáo hội chuyên môn dùng để an bài vương thất của các quốc gia. Trong này nhân viên khẳng định đều đã bị giáo hội mua chuộc. Đây là sợ có người sử dụng tinh thần ma pháp sai sử nhân viên tiến hành ám sát khi tình huống nào đó phát sinh, một khi phát hiện có tình huống phong ấn trí nhớ. Lập tức báo cáo về cho giáo hội"

"Không sai. Ta vừa rồi như thế nào đối với việc này lại quên béng đi nhỉ?" Khắc Lý nén giận nói: "Đại nhân ngài cũng biết nhưng lại không nhắc nhở ta, ta hiện tại phải đi xử lý thôi"

"Đừng … !" Du Lệ Nhã công chúa sốt ruột lôi lôi cánh tay của ta. Vẻ mặt chờ mong thái độ của ta.

"Không cần, Khắc Lý" Bần đạo đương nhiên không thể làm nàng thất vọng, liền ngăn cản hành động của Khắc Lý"

"Nhưng mà ... đại nhân" Khắc Lý nói: "Ta chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng lại liên lụy đến ngài?" Khắc Lý đối Du Lệ Nhã công chúa nói: "Ngươi muốn tên đó chết hay là muốn đại nhân chết hả?"

"Ta…!" Du Lệ Nhã công chúa trong nhất thời không biết phải làm sao mới tốt lên được.

"Được rồi, không sao đâu Khắc Lý, ngươi đã quên rồi sao?" Bần đạo cười cười, nói tiếp: "Tên hạ nhân kia vẻn vẻn chỉ nhìn thấy chúng ta từ một không gian khác đi vào, cái này bất quá chỉ bại lộ thân phận của Cái Thứ mà thôi"

"Nhưng cũng sẽ khiến cho bọn họ hoài nghi, chú ý đến ngài?" Khắc Lý nói: "Dù sao Cái Thứ chính là ma thú cửu cấp thượng vị - Đại Địa Chi Hùng. Tưởng nghĩ muốn không chú ý đến thì không có khả năng"

Ta đoán rằng, việc này đối Giáo hoàng mà nói đã không phải là bí mật gì nữa rồi" Bần đạo cười nói.

"Nhưng Giáo hoàng cũng chưa từng gặp qua Cái Thứ mà?" Khắc Lý nói.

"Không nhất thiết phải nhìn thấy nó, chỉ cần bằng vào hơi thở là có thể nhận biết được. Ngươi hay là đối với Thần thuật vẫn không hiểu biết nhiều lắm a. Nếu dụng ánh mắt mới có thể nhìn thấy được rõ ràng, thì còn xứng là Thần thuật nữa không? Hơn nữa, ta đoán rằng Giáo hoàng đại nhân đã trộm xem trận quyết đấu giữa ta cùng đại hoàng tử. Nên mọi việc cũng đã lọt vào vào mắt của hắn rồi" Bần đạo giải thích: "Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi, thuận tiện giới thiệu đệ tử của ngài – Hồng Nhi tiểu thư cho mọi người cùng biết"

"Đệ tử? Ta?" Du Lệ Nhã công chúa vẻ mặt cùng bộ dáng chẳng muốn tí nào, nói: "Vì cho mặt mũi của ca ca ta, ta mới miễn cưỡng nhận lấy ủy khuất về phần mình. Nhưng ngươi đừng mơ tưởng ta kêu gọi ngươi là lão sư. Hừ"

Ngoại trừ cười khổ ra, Khắc Lý một câu cũng không phát ra.

Vừa đi xuống lầu, nhìn thấy nhà ăn mọi người đang ăn ăn cơm, bọn họ chiếu ánh mắt khác thường nhìn Du Lệ Nhã công chúa ở bên cạnh ta.

"Lợi … lợi hại, mới có một ngày không gặp liền kiếm được mỹ nữ đi cùng. Nhìn nhìn hình dáng không ngờ so với Tiên Nhã một chút cũng không kém?" Lão quốc vương không đứng đắn nói: "Nhưng lại có huyết thống Tinh Linh tộc a"

"Ca ca, lão nhân mèo nheo này là ai thế?" Du Lệ Nhã công chúa chỉ vào quốc vương hỏi.

"To gan! Nơi đây không đến lược ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ. Dám vô lễ như vậy hả" Thạch Nguyên Hùng Nhị nhìn thấy nàng vô lễ như thế, lập tức đứng lên. Muốn hảo hảo biểu đạt rằng hắn là đối bệ hạ lòng trung thành tuyệt đối. Tên gia hỏa đáng thương này còn không biết chính mình đi trêu chọc một người đáng sợ đến cỡ nào.

"Hừ!" Du Lệ Nhã công chúa hừ lạnh một tiếng, vẫy một cái "ám tiễn" bắn ra, nàng là ai chứ? Là công chúa của Ma tộc, chính Ma Hoàng cũng không dám đối với nàng lên tiếng như vậy? Bản tính của nàng lên, bất cứ ai cũng không chịu nổi.

"A!" Thạch Nguyên Hùng Nhị không hề phòng bị, hét thảm lên một tiếng té ngã xuống đất.

Cho dù ngươi được xưng là Hoàng Kim chiến sĩ? Thực rác rưởi a. Du Lệ Nhã công chúa tâm địa thiện lương, không dễ dàng đả thương người, "Ám tiến" kia bắn ra sượt qua tóc trên đầu của hắn. Chẳng qua, làm mọi người không ngờ rằng là, trên đầu Thạch Nguyên Hùng Nhị dĩ nhiên không tóc một sợi tóc, tóc mà hắn mang trên đầu đó là tóc giả. Ánh mắt từ bốn phía bắn đến trên cái đầu bóng loáng kia. Tất cả mọi người đều cười ầm lên. Thật sự là quá khôi hài.

"Ha ha! Ha ha!" Mấy tên vô tâm cười to lên như muốn vỡ cả cái bụng. Quốc vương bệ hạ vừa mới đưa bánh mì và rượu vào miệng lập tức phun ra tứ tung.

"Thạch Nguyên Hùng Nhị ái khanh a. Đầu của ngươi khi nào trở nên có cá tính như thế. Ta làm sao lại không biết một tí gì cả vậy ta?" Quốc vương cười no một hồi mới nói.

Thạch Nguyên Hùng Nhị gian nan từ trên mặt đất đứng lên, một thân béo phệ tức giận run lẩy bẩy, nhưng lại không dám phát tác, dù sao cũng quá đỗi buồn cười rồi, sau nghe được câu hỏi của quốc vương, hắn thuận thế cười khổ nói: "Thần … à đại khái là mười năm trước bắt đầu hói rồi, về sau nếu trọc lóc thì không giống ai. Lúc này mới tìm tóc giả mang lên. Ặc! Không … !" Hắn đột nhiên hét lên.

Chỉ thấy tóc ở trong tay của Thạch Nguyên Hùng Nhị đều bị hư hỏng rách nát rối như canh hẹ. giống như bị chất nhờn từ trong miệng ma thú dính vào. Làm hắn sợ tới mức nhanh chóng ném đi.

""Ám tiễn" thật là lợi hại a" Phụ thân khích lệ nói: "So với pháp thuật của Ám Hắc ma đạo sư Phùng Cung Tu Tư mà ta đã từng thấy qua không kém hơn. Đứa nhỏ, ngươi tìm được cái bảo bối ở đâu vậy?"

"Giới thiệu một chút nha, vị này là Hồng Nhi tiểu thư, là đệ tử của Khắc Lý ma đạo sư" Bần đạo sau khi nói xong, lại chỉ vào Hồng Nhi giới thiệu các vị đang ngồi đối diện với quốc vương. Sau đó nhìn quốc vương bệ hạ nói: "Bệ hạ, vừa rồi Hồng Nhi không biết thân phận của ngài, cho nên ngôn ngữ có chút mạo phạm, thỉnh ngài tha thứ nha"

Ai! Tiểu quỷ này nghịch ngợm quá đi, lại muốn ta đi giải quyết quyết hậu quả đây. Tư vị này thực khó chịu a. Chẳng qua, ngẫm lại trước đây quốc vương cũng là cho ta chùi đít như vậy, bần đạo cuối cùng đối với hắn cũng hơi chút đồng cảm.

"Người không biết không tội" Quốc vương rộng lượng nói: "Hướng Thạch Nguyên tướng quốc bồi thường một chút đi. Các ngươi làm hắn kinh sợ không nhẹ lắm đâu?"

"Ha ha!" Chúng ta lại một trận cười to no nê. Nhưng bần đạo lại muốn nói lời mềm dẻo, giảo hoạt nhìn Thạch Nguyên Hùng Nhị nói: "Nói vậy, tướng quốc đại nhân là người đại lượng a, căn bản đã tha thứ cho nàng rồi?"

"Hừ!" Thạch Nguyên Hùng Nhị hừ một tiếng không nói chuyện. "Một khi đã không có việc gì, ta cáo lui trước" Bần đạo mặc kệ hắn rõ ràng, đi ra dứt khoát. Nhìn xem hắn muốn làm gì ta nào.

Không chờ cho bọn hắn đáp ứng, ta liền lôi Hồng Nhi đi dạo phố. Ai! Đối với quyết định sai lầm này làm cho ta hối hận không thôi. Sự hối hận đứt ruột đứt gan. Cứ tưởng như lúc bình thường đi dạo cùng Tiên Nhã.

Tiên Nhã chưa từng có yêu cầu cái này cái nọ. Nhưng bây giờ thay đổi là một tên chuyên gây sự, lúc này ta mới hiểu được, nguyên lai bồi nữ nhân đi dạo phố dĩ nhiên là chuyện đáng sợ nhất.

"A! Thứ này thật tốt nha. Người ta cũng chưa từng thấy qua? Mua hết cho ta đi?" Hồng Nhi tiểu thư nói lời này với ta đến một trăm lần, rốt cục làm bần đạo nổ tung tóe.

"Tiểu thư ơi là tiểu thư. Ngươi không có nghĩ đến tiền của ta sao, cũng phải thương thương đám thủ hạ của ta nữa chứ?" Ta buồn bực nói.

"Bọn họ làm sao vậy?" Đợi cho Hồng Nhi tiểu thư đưa giao cho đủ người mới phát hiện, ta lần này mang hơn 30 Cuồng Chiến sĩ, đã bị những bao lớn bao nhỏ của nàng làm cho mặt chau mày ủ.

"Ha ha! Vui quá xá đi" Hồng Nhi cười nói: "Bọn họ bổn sự rất khá nha? Rõ ràng trên tay ngươi có Không gian giới chỉ, lại còn muốn chính mình xách lấy. Mệt đến chết cũng xứng đáng mà"

"Trong đó đều là vật phẩm cao cấp của ta, mấy thứ rác rưởi này của ngươi làm sao bỏ vào được? Bây giờ quá nhiều rồi, hơn nữa không gian cũng không đủ?" Bần đạo cầu tình nói: "Lần sau đi ha, ta sẽ mang theo người nhiều hơn, ngoan … ngoan nào?"

Khuyên thật lâu mới đồng ý trở về, và cũng không dự liệu trước. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng chạy đến thức ta dậy, nói là đi dạo. Ta khóc a, bần đạo chỉ cần nói từ không, nàng …. sẽ khóc như có ai chết vậy. Ta lúc này mới hiểu được ít nhiều, nguyên lai ý tứ "Ma tộc" là như vậy đó. Cứ như vậy, ta bị nàng quấy nhiễu thê thảm đến vài ngày, thẳng đến thời điểm cùng Thất công chúa quyết đấu mới giải thoát được.

A! Một cảm giác thăng hoa được sinh ra, ta đã được giải phóng, lần đầu tiên trong cuộc đời, ta làm ra cái cảm kích đến nữ nhân đã nhiều lần hãm hại ta - Khiết Tây Tạp Cung Tạp Sâm công chúa.
Bình Luận (0)
Comment