Trong khi bần đạo đang trên đường đến lãnh địa của mình thì trận chiến chuẩn bị đã lâu giữa Ngõa Nạp và Tạp Tây Á rốt cục đã bạo phát.
Đầu tiên, thất công chúa sau khi ngựa không dừng vó trở về nước, lập tức xuất ra thủ lệnh quốc vương tự tay viết, tiếp quản chức vụ tổng chỉ huy quân bộ của quân đội Ngõa Nạp vương quốc, đồng thời tiến hành tổng động viên cả nước, nhanh chóng tập kết quân đội phân tán khắp nơi trên đất nước.
Cuộc xâm lấn lần này của nàng lấy lý do Ba Lạp Đốn nguyên soái tại Thánh Đô trên đại cạnh kỹ tràng vô cùng không nể mặt Ngõa Nạp, cho nên nàng phát đi một thông điệp ngoại giao cho Tạp Tây Á, rằng nếu Tạp Tây Á có thể bãi miễn Ba Lạp Đốn nguyên soái đồng thời đi nhận lỗi thì có thể miễn đi họa chiến tranh. Đó là một điều kiện cùng một cái cớ hết sức ngu ngốc, có thể nói người cho dù có thiếu i ốt đến cách mấy cũng không tin tưởng cái chuyện ma quỷ này của thất công chúa.
Nhưng mà, trên đời quả thật là có một số người như vậy, ngu ngốc đến không thể nào ngu hơn. Tỷ như quốc vương bệ hạ của Tạp Tây Á, hắn là một tên phế vật không hề có chủ kiến, chuyện tình rõ ràng như ban ngày thế mà hắn còn muốn hỏi ý kiến quần thần. Thần tử dưới tay hắn đều là bọn ngu ngốc chỉ biết tranh giành quyền lợi, đã sớm nhìn không vừa mắt cái cách đối nhân xử thế của nguyên soái bàn thạch quân đoàn, hơn nữa còn có thất công chúa đưa đến đại lượng lễ vật, vì thế móc nối một đám tiểu nhân có ý đồ riêng, quần thần nhất trí cho rằng Ba Lạp Đốn nguyên soái nhất định phải chịu trách nhiệm vì nguy cơ 'ngoại giao' này. Bọn hắn tán thành xin quốc vương bệ hạ bãi miễn Ba Lạp Đốn nguyên soái, ít nhất cũng phải đuổi hắn ra khỏi Tinh Nhược Bảo.
Con mẹ nó buồn cười cỡ nào a? Người ta lệnh tổng động viên cả nước hạ ra rồi, bọn hắn còn khờ dại cho là nguy cơ " ngoại giao " sao? Khi mà bần đạo nghe được tin tức này cơ hồ muốn nổi khùng. Sau đó, ta chính là vắt chân lên đầu suy nghĩ liền minh bạch, có được hiệu quả này chứng tỏ bên trong khẳng định là có quân cờ do thất công chúa bày ra, thời gian trù tính kế hoạch này không ngờ so với tưởng tượng của ta còn muốn lâu hơn. Ta đầu tiên liền nghĩ đên Ni Cổ Lạp Tư, lão hỗn đản kia khẳng định biết, thậm chí có thể chính là hắn sắp đặt. Hắn không ngờ không nói cho ta biết, thật là tức chết mà.
Bần đạo tuy rằng buồn bực, nhưng mà còn có người so với ta càng buồn bực hơn, đó chính là Ba Lạp Đốn nguyên soái. Hắn vì Tạp Tây Á cống hiến cả cuộc đời của mình, thậm chí tại lúc quyết đấu vì nước cuối cùng, còn hy sinh con của mình. Nhưng mà hắn đổi lấy chỉ là một tờ điều lệnh. Dễ dàng đoán ra, lão nguyên soái sau khi nhận được tin liền trực tiếp hộc máu té xỉu, từ đó về sau phát bệnh không gượng dậy nổi, cũng vô pháp rời khỏi Tinh Nhược Bảo.
Thất công chúa lại lấy lý do Ba Lạp Đốn nguyên soái không rời khỏi Tư Nhược Bảo mà tiếp tục tập kết binh lính. Vì thế Tạp Tây Á quốc vương phái ra quân cận vệ, lấy cớ dưỡng bệnh đem Ba Lạp Đốn nguyên soái mạnh mẽ ép ra khỏi Tinh Nhược Bảo, nếu không phải Ba Lạp Đốn nguyên soái ở trên giường cường hành ngăn bộ hạ lại, cơ hồ lúc ấy đã khiến cho binh biến đến nơi.
Nhưng mà buồn cười chính là hành động của thất công chúa chẳng những không có chậm lại, ngược lại còn nhanh hơn. Khi mà còn chưa tập kết toàn bộ xong, liền ngang nhiên phát động thế công. Bần đạo thầm nói, thất công chúa người ta sở dĩ phải chuẩn bị đầy đủ chính là vì Ba Lạp Đốn nguyên soái, hiện tại đã không có lão nguyên soái chặn đường, nàng còn cần chuẩn bị đầy đủ sao? Tạp Tây Á quả thực chính là tự đào mộ cho mình, thật sự là buồn cười a.
Đến lúc này, quốc vương Tạp Tây Á kia cho dù là ngu ngốc cũng tỉnh ngộ ra. Muốn để cho Ba Lạp Đốn nguyên soái trở về cũng không còn kịp nữa rồi, chí ít là chậm đến hơn mười ngày. Mà vương đô quý tộc tiếp nhận Ba Lạp Đốn nguyên soái chỉ huy khi mà nghe được tin tức đại quân áp sát đến liền trực tiếp dẫn binh lính của mình chạy trốn. Chiến đấu mười ngày không có quan chỉ huy sẽ là dạng gì ? Người nào cũng biết kết quả sẽ bi thảm bao nhiêu.
Thất công chúa lần này tập kết quân đội vượt qua 250 vạn, khi hành quân kéo dài đến hơn mười dặm. Quả nhiên là giống như châu chấu quá cảnh, với xu thế gió cuốn mây tan trong thời gian mười ngày nhanh chóng nhổ đi mười một trong mười bảy tòa vệ thành bên ngoài Tinh Nhược Bảo, hoàn toàn bao vây bốn tòa, còn các doanh trại, điểm kiểm soát trên cao dần dần cơ hồ toàn bộ bị chiếm. Tự thân thương vong chưa tới 20 vạn, phải biết rằng lúc trước cho dù là Ni Cổ Lạp Tư mạnh mẽ như thế nào, cũng bất quá phải trả một đại giới là thương vong 50 vạn, hao phí thời gian một tháng mới chiếm được chín tòa vệ thành a.
Đến đến khi Ba Lạp Đốn nguyên soái mang theo bệnh trong người trở lại Tinh Nhược Bảo, hắn đã có thể ở trên tường thành nhìn thấy chiến kỳ của thất công chúa. Cũng may Ba Lạp Đốn nguyên soái lúc trở về cũng mang đến viện quân Tạp Tây Á, quốc vương Tạp Tây Á lần này cuối cùng cũng đem binh quyền hoàn toàn giao ra, Ba Lạp Đốn nguyên soái lúc này mới có thể điều động được quân đội 50 vạn người trong nước đến trợ giúp. Sau đó, hàng ngày song phương tại phụ cận Tinh Nhược Bảo triển khai một hồi giết chóc kéo dài.
Với ta mà nói, miễn cưỡng coi như là tin tức tốt lành, ít nhất khi bần đạo trở lại lãnh địa cũng không nhận được tin tức gì về Ba Lạp Đốn nguyên soái binh bại thân tử. Bất quá, nhìn vào tình hình mà nói, cho dù lần này Ba Lạp Đốn nguyên soái miễn cưỡng chiến thắng thì thân thể của hắn cũng hoàn toàn xong rồi, nghe nói hắn hiện tại cũng là nằm yên trên giường chỉ huy chiến đấu. Mà thất công chúa cũng không hổ là nha đầu siêu cấp xảo trá, nàng bây giờ là một bộ liều mạng, hoàn toàn không để ý thương vong ngày đêm mãnh công, một hơi cũng không cho Ba Lạp Đốn kịp thở, xem ra là muốn cho hắn mệt chết.
Bần đạo bây giờ đối với chiến sự giữa bọn hắn tuyệt không ôm ảo tưởng, Ba Lạp Đốn nguyên soái bại vong chỉ là vấn đề thời gian. Trước chiến thuật đóng vững đánh chắc liều mạng tiêu hao của thất công chúa, cho dù là thần tiên cũng không có biện pháp, chỉ là xem ai binh nhiều tướng mạnh a. Cho nên ta cũng bắt đầu tính toán sự tình từ nay về sau, nói cái gì cũng phải kéo chân thất công chúa một lần, ít nhất cũng phải chế tạo một thiên đại phiền phức cho nàng ta mới có thể hả giận.
Biện pháp nào thì chậm rãi nghĩ, ta hiện tại tuy rằng chưa thể xuất đầu, nhưng mà cũng không thể ngồi không chờ đợi a! Bần đạo âm thầm cử rất nhiều người buôn lậu, thông qua thông đạo hẻo lánh cực kỳ bí mật vận chuyển rất nhiều quân sự vật tư đến Tạp Tây Á. Cơ hồ đều là nửa giá tiền liền bán, nhưng cũng làm ta lỗ chết.
Sau khi ở lãnh địa thu xếp ổn thỏa, đầu tiên là bổ nhiệm Mân nhi làm truyền lệnh quan cùng bí thư của ta, phụ trách thay ta ban bố các loại mệnh lệnh chỉnh đốn quân đội. Ta chủ yếu là sợ người dưới không phục, cho nên mới không có vừa đến thì đã cho nàng địa vị cao. Mân nhi đối với bổ nhiệm của ta phi thường hài lòng. Ta đây mới kinh ngạc phát hiện, nha đầu kia quả thực cùng thất công chúa giống nhau, có tiềm chất của cuồng nhân chiến tranh. Nàng cơ hồ là lập tức bắt đầu sử dụng chức quyền trong tay, mấy ngày mấy đêm đều không có nghỉ ngơi, bởi vì hiểu rõ tình huống các dị tộc trong lãnh địa nên đã liệt kê ra cho ta một cái kế hoạch chỉnh quân hoàn chỉnh.
Bần đạo nhìn vào bản kế hoạch này khen không dứt miệng a! Thật không hỗ là người chuyên nghiệp, so với người nghiệp dư ta càng lợi hại hơn. Nàng từ binh chủng, số lượng huấn luyện như thế nào đều có kế hoạch cụ thể. Thậm chí cả chọn mua quân nhu đều viết ra rõ ràng. Trước tình hình đáng vui mừng như thế, bần đạo chính thức quyết định - nhàn hạ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đem nàng giới thiệu cho Vương tiên sinh, kêu hắn hoàn toàn phối hợp với Mân nhi về phương diện tài vụ, đồng thời quan tâm tốt các sĩ quan của Thanh Long quân đoàn, nói cho bọn hắn biết sau này thuộc về chỉ huy của Mân nhi. Mấy gia hỏa không phục, sau khi bị Mân nhi hung hăng dùng ma pháp hắc ám chiêu đãi, liền lập tức thành thật. Về công tác trưng binh các ngoại tộc, ta đều cùng với các tộc trưởng nói qua, là do các tộc trưởng sau khi tự bản thân chọn lựa phái tới, nàng chỉ cần chờ đợi trong quân doanh đón người là được rồi.
Sau khi đem chuyện tình xây dựng quân đội toàn quyền giao cho nàng, ta lại bắt đầu bận rộn chuyện tình của giáo hội. Để cho những lão gia hỏa buồn chán thì cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì a? Cũng may trong lãnh địa của ta nhân tộc cũng không thiếu, có đến 20 vạn người thì đa số đều là tín đồ của giáo hội. Xây dựng giáo đường cũng không phải vấn đề gì to tát, dù sao các ngoại tộc khác cũng không tin vào giáo đình. Chẳng qua là sợ tên giáo chủ này không biết điều, khắp nơi gây phiền phức cho ta, hôm nay kêu ta làm việc này, ngày mai lại bảo ta làm việc kia, tựa như Thạch Nguyên đại giáo chủ gây sức ép lên quốc vương vậy. Cho nên, ta hôm nay tính toán triệu kiến hắn một phen, xem hắn là cái loại chim cò gì, nếu như con chim này ngoan ngoãn thì lưu lại, nếu như tính toán gây khó dễ với ta, thì sẽ liền nhổ sạch lông hắn.
Tại trong phòng khách, ta cùng cái tên gia hảo tên là Tư Đề Mỗ này gặp mặt. Hắn ước chừng sáu mươi tuổi, bộ dáng già nua thâm trầm, nhưng mà theo ta thấy, hắn có thể được Giáo Hoàng phái đến nơi này của ta, tuyệt đối là một gia hỏa tinh minh, hơn nữa còn là tâm phúc của Giáo Hoàng.
"Tư Đề Mỗ đại giáo chủ tôn kính, đầu tiên là ta thật xin lỗi đến bây giờ mới có thời gian gặp ngài!" Ta trước tiên chào hỏi, sau đó thử xem phản ứng của hắn.
"Không sao! Ta biết ngài ở lãnh địa đích thật là có nhiều sự tình cần phải giải quyết gấp, hơn nữa ngài không phải là đã phái người chiêu đãi chúng ta sao? Chiêu đãi của ngài phi thường nhiệt tình, chúng ta đều rất cảm kích." Tư Đề Mỗ cười nói.
Tạm được, nhìn bộ dáng không có ngạo mạn như ta nghĩ, nếu hắn dám bởi vì ta mấy ngày nay lạnh nhạt mà trách mắng lão tử, ta liền lập tức xử lý hắn. Bằng không hằng ngày cứ có người đè đầu cưỡi cổ làm 'cha' mình, quả thật cũng không cảm thấy thoải mái a!
"A! Ngài quá khách khí rồi, chiêu đãi ngài là chuyện đương nhiên!" Ta sau khi khách khí vài câu, nói thẳng đến chính sự :" Ta lần này chủ yếu là muốn cùng ngài trao đổi thủ tục liên quan đến xây dựng giáo đường, mấy ngày này ngài và tùy tùng của ngài ắt hẳn đã xem xét rõ tình huống xung quanh chỗ này của ta rồi chứ?"
"Ân! Đích thật là đã xem xét qua một chút!" Tư Đề Mỗ nói.
" Vậy ngài chọn xong địa phương xây dựng giáo đường chưa?" Đó là một vấn đề chính yếu. Hiện ở trong thành địa phương tốt đều bị chiếm hết, nếu như hắn muốn xây dựng chỉ có thể đến vùng ngoại ô, hoặc là cường hành bỏ và dời một nhóm nhà đi nơi khác. Vế sau ta không muốn xảy ra, như vậy nhất định có khả năng sẽ kích thích mâu thuẫn giữa ta và ngoại tộc.
"Ân! Ý của đại nhân thì sao?" Tư Đề Mỗ giảo hoạt đem quả cầu đá sang ta.
"Loại chuyện này ta không có kinh nghiệm a?" Ta thoái thác nói :" Vẫn là ngài có uy tín nhất quyết định đi ha!"
" Được rồi!" Tư Đề Mỗ rất bất đắc dĩ nói :"Chúng ta nhìn trúng hai địa phương, một ở vùng ngoại ô, một ở trong thành, đại nhân ngài xem chỗ nào thích hợp hơn đây? Ta muốn biết chủ ý của ngài."
"Ân! Hay là ngài nói đi!" Ta thầm chửi lão dối trá này, muốn để cho lão tử chủ động giúp ngươi quy hoạch à? Nằm mơ đi.
"Ân! Trong thành hiển nhiên dễ dàng truyền bá giáo lý của Quang Minh thần cho thế nhân hơn. Ta nghĩ trong thành vẫn là tốt hơn." Tư Đề Mỗ cuối cùng nói ra.
Nhiều lời! Bất kỳ ai cũng chẳng muốn ở ngoại ô cả. Tuy nhiên hiện ở trong thành cơ hồ là tấc đất tấc vàng, cứ vậy cấp không cho bọn hắn địa phương lớn xây giáo đình, ít nhất cũng là lỗ đến mấy chục vạn kim tệ để quy hoạch. Hơn nữa thương nhân ngoại tộc còn không nhất định đáp ứng, ai nguyện ý mất đi chỗ sinh lợi của mình chứ?
"Điều này có vẻ như có chút ít vấn đề!" Ta thoái thác nói :" Ta lúc cùng đám thương nhân giao dịch mua đất đã ký kết khế ước, đây là có sự chứng kiến của Quang Minh thần, theo quy định ta không được cường hành thu hồi đất.
Hắc hắc! Để xem đám thần côn các ngươi có dám phá bỏ thệ ngôn của Quang Minh thần không!