Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 232


"Ha hả." Ta cười nói với Lệ Phù Nghê: "Thì ra là Cái Thứ tiết lộ ta ."

"Không chỉ thế?" Lệ Phù Nghê nói: "Chúng ta sơ hở nhiều lắm, Ái Liên Na đang bị Thánh Đô truy nã không phải sao? Lực lượng của nàng quá mạnh mẽ, vượt qua tiêu chuẩn người bình thường nhiều lắm, hơn nữa pháp thuật nàng nhìn cũng bình thường như Quang Minh Hệ pháp thuật , nhưng lừa người khác thì được, lừa gạt ta chuyên nghiệp Mục Sư đây thì đừng nghĩ. Nàng trị liệu hiệu quả gấp hai lần ta. Lão sư của ta cũng chưa chắc tin tưởng người khác, sợ bị phát hiện mới cố ý che dấu hả?"

"Ừ. Không sai." Ta cười khổ nói.

"Còn có, chính là đầu ma thú của nàng." Lệ Phù Nghê trợn trắng mắt nói: "Ngươi biết cấp năm ma thú trưởng thành giá cả bao nhiêu không?"

"Đại khái rất nhiều!" Ta cười khổ nói.

"Rất nhiều?" Lệ Phù Nghê quát: "Đúng, rất rất nhiều. Không dưới trăm vạn nha! Nàng một tiểu cô nương mua nổi sao? Hơn nữa, loại này phải dựa vào thực lực đánh bại mới được đó? Trừ Ái Liên Na cái đồ biến thái kia, ta còn nghĩ không ra, trên đại lục còn có ai có thể ở cái tuổi này đánh bại ma thú cấp năm đây? Huống chi còn là một Mục Sư không am hiểu chiến đấu. Ta cũng là Mục Sư, hơn nữa cũng là chức nghiệp trung cấp, nhưng tám mạng ta cũng đánh không lại đầu sói kia !"

"Ái Liên Na rất biến thái sao?" Ta tò mò hỏi.

"Cực kỳ biến thái." Lệ Phù Nghê cười khổ nói: "Nàng mười ba tuổi liền đánh bại Ngân Bạch chiến sĩ, lúc ấy danh khí Ái Liên Na truyền khắp Thánh Đô. Lão sư liền nhắc nàng cho chúng ta nghe, nhưng chúng ta đều không tin, một ít học sinh trường chúng ta thậm chí cho là nàng dựa vào gia thế nói khoác nữa. Còn công khai phê bình nàng. Kết quả lão sư đem nàng đưa đến cho ta chất vấn, tại chỗ đánh đổ một đám người, cuối cùng vẫn do một niên trưởng năm chín đứng ra, đánh bại nàng. Coi như giữ một chút xíu mặt mũi cho học viện chúng ta!"

"Trời đất! Năm chín ít nhất cũng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi?" Ta buồn cười nói: "So với người ta còn lớn hơn một nửa, thắng mà nói có mặt mũi?"

"Ai da... Đều do nàng quá biến thái !" Lệ Phù Nghê bất mãn nói: "Thế nhưng kỹ thuật thay đổi dung mạo của ngươi thật sự lợi hại!"

"À!" Ta cười nói: "Nói thế là sao?"

"Những người khác nhìn không ra Ái Liên Na là bởi vì bọn hắn chưa có tiếp xúc qua, nhiều nhất chỉ ở xa xa nhìn nàng." Lệ Phù Nghê nói: "Thế nhưng ngay cả Bản Phủ cũng không nhận ra, thật sự quá thần kỳ rồi."

"Bản Phủ tại lần đó bị Ái Liên Na một gậy đập bò lăn ra đất mới bắt đầu đặc biệt cố gắng!" Lệ Phù Nghê nói: "Nếu không tư chất mọi người cũng không khác biệt lắm, ngươi cho rằng tại sao thực lực của hắn lại cao hơn một cấp?"

"Vậy ngươi nói, chúng ta dùng bộ dáng này đi ra sẽ bị người ta nhận ra sao?" Ta hỏi.

"Các ngươi nhất định sẽ khiến cho người khác để ý, nhưng cũng chưa đến nỗi bị nhận diện." Lệ Phù Nghê nói: "Mấu chốt là phải che dấu đầu ma thú kia. Đúng rồi, còn có con sư tử nhỏ giống chó con là ma thú gì thế? Ta tại sao chưa từng thấy qua?"

"Liệt Hỏa sư tử." Đến hiện tại ta cũng không cần dấu diếm nàng.

"Trời đất ơi!" ánh mắt Lệ Phù Nghê rất nhanh trừng to ra: "Ngươi biết nó trọng yếu ra sao không? Sao lại đi rêu rao ngoài đường như thế?"

"Ha hả." Ta cười cười nói: "Giấu một hạt cát, địa phương tốt nhất chính là sa mạc. Các ngươi ở cùng chúng ta lâu như vậy, cũng không có ai biết nó mà?"

"Ngươi biến chúng thành chó nuôi à?" Lệ Phù Nghê cười khổ nói: "Ai có thể nghĩ tới chuyện này chứ, các ngươi cứ dưới bao con mắt lại mang theo bên người?"

"Đúng nha. Cái này kêu là dưới chân đèn thì tối." Ta cười nói.

"Tốt lắm, không nói." Lệ Phù Nghê nói: "Mới vừa rồi, ngươi tại sao không trở về, còn muốn đi Thánh Đô? Hơn nữa còn mang theo Tiểu Liên. Điều này cũng quá nguy hiểm ?"

"Chiến tranh còn chừng hai tháng mới bắt đầu, không vội, đến lúc đó ta liền quay trở về, đi Thánh Đô tự nhiên là có việc gấp muốn làm." Ta đột nhiên lắc đầu cười khổ nói: "Mang theo Tiểu Liên là bởi vì nàng muốn gặp phụ thân, ta thuận tiện mang nàng theo gặp cha của nàng một chút, nhưng không ngờ gặp được các ngươi, còn bị ngươi vạch trần hết thảy!"

"Ai. Thật hâm mộ Ái Liên Na, nàng may mắn có thể gặp anh hùng như ngươi vậy. Ta sao lại không gặp được nhỉ!" Lệ Phù Nghê thở dài nói.

"Không dám nhận." Ta cười cười, hỏi: "Ngươi cùng Tạp Đặc có cừu oán?"

"Ừ. Có thể nói như vậy." Lệ Phù Nghê rất thẳng thắn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Cho dù ngươi không có ở Tinh Linh Sâm Lâm nhìn thấy ta, ngươi cũng sẽ đến Bác Lạp Tư tìm ta. Đúng không?" Ta nhìn nàng không chớp mắt, hỏi.

"Đúng!" Lệ Phù Nghê nhíu mày nói: "Không nghĩ tới ngươi cái gì cũng biết?"

"Ta gần đây mới suy nghĩ cẩn thận lại!" Ta cười nói: "Ngươi gặp mặt liền không chút suy nghĩ đem bí mật của ngươi nói thẳng ra, ta liền nổi lên lòng nghi ngờ, một người hào phóng như vậy có khi là ngu ngốc, nhưng rõ ràng ngươi khôn khéo hơn người mà? Ta nghĩ, có thể do Ái Liên Na bại lộ ta, ngươi mới như vậy, đúng không?"

"Đúng! Không nghĩ tới chúng ta chỉ một lát liền cũng nhau bại lộ." Lệ Phù Nghê cười khổ nói: "Ngươi còn nhìn ra điều gì?"

"Ngươi cùng quốc gia bị Phùng Tu Tư diệt kia có quan hệ rất sâu. Rất có thể chính là hậu duệ vương thất của quốc gia kia." Ta cười hỏi: "Đúng không?"

"Đúng luôn! Ta chính là cái loại công chúa vong quốc trong truyền thuyết." Lệ Phù Nghê vẻ mặt bi thống nói: "Hơn nữa còn là cái loại công chúa chưa từng được phong chức !"

"Ừ. Có thể nói chuyện xưa của ngươi với ta chứ?" Ta tò mò hỏi.

"Ta tìm ngươi chính vì muốn nói cho ngươi." Lệ Phù Nghê lau nước mắt nói: "Phùng Tu Tư một đường đánh tới, phụ vương ta biết không ngăn được rồi, đem lãnh thổ quốc gia còn lại cùng tổ phụ ngài làm một khoản giao dịch."

"Tiền mãi lộ?" Ta dở khóc dở cười nói."Thì ra gian thương lớn nhất nhà chúng ta không phải là mẫu thân, mà là ông nội ta?

"Đúng!" Lệ Phù Nghê cười khổ nói: "Thổ địa bảy hành tỉnh, đổi lấy vương thất chúng ta đi ngang qua quốc gia các ngươi. Các ngươi bảo đảm gia tộc chúng ta cùng nhân viên, tài sản được bảo vệ."

"Quá tốt! Đây hẳn là mua lộ phí cao nhất trong lịch sử rồi." Ta thở dài nói, sau đó kỳ quái hỏi: "Ngươi không sợ ông nội ta cướp đoạt các ngươi, hình như lúc ấy các ngươi mang theo không ít thứ tốt?"

"Chúng ta lúc ấy dời cả quốc khố. Số lượng tài vật đâu chỉ mấy chữ ngàn vạn." Lệ Phù Nghê lại nói: "Nhưng phụ thân ta có nói, một chút cũng không lo lắng, hắn nói tổ phụ ngài là lão đối thủ của hắn, không quản bọn họ là đối thủ loại gì, nhưng phụ thân ta rất tôn trọng nhân phẩm tổ phụ ngài. Hắn nói Long gia là quân nhân chân chính, đầu bọn họ chính thức để trên chiến trường giành lấy vinh quang, âm mưu quỷ kế cho tới bây giờ bọn họ không liên quan."

Dừng gấp cho ta! Bần đạo âm thầm khinh bỉ nói: "Không liên quan mới là lạ, nhìn Lão Hồ Ly kia tính toán thế nào ta biết ngay!"

"Sau đó. Phụ vương bọn họ thông qua Đại Hán, đi Ngõa Nạp, qua Tạp Tây Á, đi tới Thánh Đô định cư." Lệ Phù Nghê lúc này dùng thanh âm thống khổ nói: "Nhưng phụ vương ta không cam lòng. Hắn chung quy khẩn cầu, yêu cầu Giáo Đình ra mặt, nghiêm trị Phùng Tu Tư vô sỉ. Ôn dịch tuyệt đối là hắn làm. Đây chính là tánh mạng 200 vạn người đó? Thế nhưng, hắn xài đại bộ phận tài sản, cũng không thể như nguyện, Giáo Đình từ Tạp Đặc lấy được nhiều hơn. Dù sao, chúng ta không có biện pháp so đấu tài lực cùng Tạp Đặc. Phụ thân ta tuổi già vô cùng thống khổ, hắn luôn luôn say rượu, rất hay nhớ tới những người vô tội chết vì tai nạn kia!"

"Hu hu..." Lệ Phù Nghê nói tới đây, không nhịn được nhào vào trong ngực ta, khóc rống lên: "Chúng ta có thể không còn quốc gia, chúng ta có thể trở về làm bình dân, nhưng chúng ta không có thể chịu đựng chuyện vô sỉ như thế phát sinh. Chúng ta không cách nào đối mặt những binh lính vì chúng ta chiến tử thành oan hồn!"

"Ài. Cũng đã qua" bần đạo cũng biết nàng khổ sở, nhưng vật đổi sao dời, hiện tại việc đã qua. Ta tổng cộng còn có ba ca ca, nhưng khi bọn hắn rời Thánh Đô du ngoạn cũng thần bí tử vong. Bọn hắn chết vô cùng thảm thiết, giống như là bị ác ma phụ thể, toàn thân của da thịt đen kịt, ngay cả ánh mắt cũng xám xịt. Cả thịt cùng nội tạng cũng thế. Ô...ô.."Lệ Phù Nghê lần nữa thống khổ khóc rống lên.

"Đáng chết. Là Phùng Tu Tư."Bần đạo lập tức biết, tuyệt đối là thuật nguyền rủa của hắc ám pháp thuật. Phùng Tu Tư là Hắc Ám Ma Đạo Sư đó!"

"Đúng. Chính là hắn." Lệ Phù Nghê nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão khốn kiếp này vẫn không có ý định bỏ qua chúng ta, bởi vì phụ vương ta đang ở Thánh Đô tuyên cáo, cho nên hắn bị thiên hạ khắp nơi chê cười, mặc dù hắn không có bị Giáo Hội chế tài, nhưng thanh danh hắn cũng hoàn toàn ô uế. Cho nên hắn mới ghi hận trong lòng, ở Thánh Đô hắn mặc dù không dám giương oai, nhưng ca ca của ta vừa ra khỏi cửa, liền bị độc thủ."

"Cho nên, ngươi mới mai danh ẩn tích, còn thay hình đổi dạng sao?" Ta hỏi.

"Ừ. Cũng biết không thể gạt được ngươi." Lệ Phù Nghê nói: "Vì bảo vệ ta, ta vừa ra đời đã được bí mật đưa đi, đến năm ta tám tuổi, mới được cho biết thân phận, sau ta mới bí mật cùng phụ thân gặp gỡ. Nhưng khi đó phụ thân tuổi tác đã cao, sinh mạng cũng nguy trong sớm tối. Hắn vào thời điểm cuối của sinh mệnh có ta ở cạnh hắn bầu bạn qua đời, ta tận mắt nhìn thấy vẻ mặt hắn vô cùng thống khổ, tựa như có lưỡi dao đang ghim trong lòng hắn. Hắn trước khi lâm chung, ta từng thề với hắn, nhất định phải cho Phùng Tu Tư trả nợ máu!"
Bình Luận (0)
Comment