"Hắc hắc." Bần đạo cười nói: "Chúng ta rất bội phục chủng tộc anh hùng, cho dù là địch nhân cũng thường khiến cho chúng ta tiếc hận. Như vậy đi, giết chết một vị anh hùng thật sự không phải việc chúng ta thích làm, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng ở chỗ này ngồi không ba ngày, sau đó ngươi có thể quay trở về, được không?"
"Ta nhắc nhở ngươi, ta sau khi trở về, sẽ lập tức lại mang đại quân đạp bằng toàn bộ thế giới nhân loại." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông cả giận nói: "Đừng lấy ta ra làm trò đùa." Hắn còn cho là chúng ta có âm mưu gì nữa chứ?
"Ha hả, chỉ cần ngươi nguyện ý đánh với Thiên Sứ trưởng sáu cánh lần nữa, ta tuyệt đối không ngần ngại mời các hạ lại đến đây thăm hỏi." Bần đạo cười gian nói. Khà khà, lần này có Thiên Sứ sáu cánh xuất hiện tuyệt đối đủ rung động, Thú Nhân cũng không biết sự xuất hiện của hắn chỉ là ngoài ý muốn, cho nên lần này thảm bại, bọn họ chắc chắn không dễ dàng vọng động.
Trừ phi, ví như hoàng tử tử trận hoặc bị bắt ... làm kích thích bọn họ. Khi đó, Thú Nhân cuồng nộ lên thì cái gì cũng làm được, lấy văn hóa cổ xưa của bọn họ mà xem, có lẽ thật sự mời Thần Linh nào đó có thể đối kháng cùng Thiên Sứ sáu cánh tới trợ giúp bọn họ không chừng. Đến lúc đó chúng ta ngược lại gọi không ra Thiên Sứ sáu cánh..., việc vui lại rất lớn nha.
"Hừ, ngươi nói là sự thật?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông ăn nói không chiếm được tiện nghi, chỉ biết chuyển đề tài nói: "Chỉ cần ta ở chỗ này ba ngày là có thể trở về?" Niên kỷ hắn cũng không lớn, chưa tới trung niên cơ mà. Nếu có thể không chết dĩ nhiên không muốn chết.
"Tuyệt đối là thật." Bần đạo nghiêm túc nói: "Ta thậm chí có thể cho phép mấy chục người chung quanh ngươi cùng theo ngươi trở về."
"Những thuộc hạ khác của ta thì sao?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông chỉ vào mấy vạn Thú Nhân tù binh bị trói lại ở xa xa.
"Thật xin lỗi, bọn họ là tù binh của ta, ta không thể cho ngươi không công." Bần đạo cười nói: "Các ngươi cần phải giao ra cái giá nhất định."
"Giá thế nào?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông lạnh lùng hỏi: "Mạng của ta đủ chưa? Ta lưu lại, thả bọn họ đi." Tổ nội nó, bỏ tù ngươi cùng giết ngươi có khác nhau sao, Thú Nhân Đô sẽ cho rằng đây là vũ nhục trần trụi, rồi lại liều lĩnh tới khơi mào chiến tranh.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG"Việc này không thể được." Bần đạo liền từ chối: "Ta hi vọng điện hạ sau khi trở về, chúng ta có thể tạm thời ngưng chiến, sau đó tiến hành đàm phán một lần, nếu như đàm phán thành công. Những tù binh này cũng sẽ không bị tổn hại trả về."
"Ngươi có thể bảo đảm an toàn của bọn họ không?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông hỏi.
"Tuyệt đối bảo đảm." Bần đạo cười nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là ngài chịu đáp ứng ở chỗ này lưu lại ba ngày."
"Ta đáp ứng!" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông bất đắc dĩ cúi đầu nói.
Sau đó mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, phái ra quân đội cứu sống, quét dọn chiến trường, đây vốn là chuyện tình của tổ mẫu. Ta cố ý bảo bọn họ mang thi thể Lôi Thú cùng Bỉ Mông vào trong thành. Nhưng khi bần đạo muốn trở về lại kinh ngạc phát hiện, Bỉ Mông cự thú thế nhưng còn chưa chết.
Thì ra nó bị thương mặc dù rất nặng, nhưng bản thân sinh mệnh lực ương ngạnh cho nên rất khó chết. Mới vừa rồi chỉ ngất đi mà thôi, khi bị Thánh Viêm thiêu đốt, bởi vì có tiểu Lôi Thú bên cạnh, cho nên nó tránh thoát một kiếp, hiện tại tình huống nó hết sức hỏng bét, tùy thời đều có thể xong đời. Thật quá mạnh, người nào ăn nguyên một cái cấm chú mà không chết cơ chứ? Bần đạo lập tức sinh ra hứng thú nồng đậm với nó, bắt đầu đối cẩn thận kiểm tra.
Dụng thần thức tìm kiếm, kết quả càng làm cho bần đạo mừng rỡ như điên, thì ra thú cưỡi của Thú Nhân chiến sĩ không có ma pháp khế ước ước thúc, hoàn toàn là từ nhỏ nuôi cho tới khi trưởng thành. Bồi dưỡng tình cảm làm nổi lên tác dụng ràng buộc. Nói cách khác, con Bỉ Mông này vẫn coi như là ma thú vô chủ.
Khà khà, thật là trời sập xuống đầu, nện cho cả hai mắt bần đạo đều là sao sáng hạnh phúc chói chang, nói thế nào cũng phải chiếm cái tiện nghi này. Nhưng cho ai mới tốt đây? Cao thủ Kiếm Thánh trực tiếp quên đi, bọn họ chế phục không nổi con Bỉ Mông biến thái này. Kiếm Thần cao thủ, bên bần đạo có ba, tổ mẫu đại nhân đã có Tạp Thu Sa rồi, ông nội cần tiếp tục giả ngu, thân phận thúc tổ vẫn không thể bại lộ, mấu chốt nhất chính là, bọn họ ai cũng đánh không lại Bỉ Mông?
Đúng rồi, nhân vật có thể đánh thắng Bỉ Mông chỉ có mỗi Athena, nói cách khác, Tiên Nhã mới đúng là chủ nhân tốt duy nhất cho nó. Nhưng thử nghĩ xem, một vị Thánh nữ có cự thú khó nhìn như vậy làm sủng vật, hơn nữa, lại thêm một thủ hộ Thiên Sứ đặc biệt thích đập "ám côn", đây là cái tổ hợp gì vậy? Khiến cho người ta cảm giác phối hợp quái dị đến cỡ nào đây?
Hắc hắc, quên đi, để cho Giáo Đình đi nhức đầu vấn đề này vậy, bần đạo chỉ cần nước phù sa không lưu ruộng người ngoài là tốt rồi. Nghĩ đến đó, bần đạo lập tức sử dụng đạo thuật Mộc hệ Hồi Xuân trợ giúp Bỉ Mông khôi phục vết thương. Sau đó cộng thêm cho nó một Phiêu Phù Thuật, lại gọi người thật cẩn thận chở về.
Nếu Bỉ Mông cũng đã chiếm, cái sừng trên người Lôi Thú cũng lấy luôn cho rồi. Dựa vào Bích Không Huyết Ảnh phi kiếm sắc bén, bần đạo vẫn phải mất lực chín trâu hai hổ mới cắt được cái sừng xuống. Cất đi xong, bần đạo nhìn một chút tiểu Lôi Thú còn ở bên cạnh đang căm tức dòm ta, ai da aa..a, bị nó dòm như vậy ta có chút chột dạ rồi, bần đạo tựa hồ quá mức không để ý cảm thụ của tiểu tử này aa..a?
"Tiểu tử, mẹ của ngươi đã chết, sau này theo bần đạo lăn lộn giang hồ thôi. Bần đạo bảo đảm sẽ chiếu cố ngươi thật tốt." Ta dụng thần thức trực tiếp tiến hành tinh thần trao đổi với nó.
"Rống rống." Nó nghi ngờ rống lên hai tiếng, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là ma thú cấp chín, trí khôn đã tương đương với tiểu hài tử mấy tuổi nhân loại, đã có hiểu biết nhất định rồi.
Trải qua bần đạo tận tình khuyên bảo và dụ dỗ, hơn nữa thanh minh mẫu thân nó chết đi là do Thú Nhân Tam hoàng tử Liệt Diễm vạn ác lang tâm hạ thủ, nó mới miễn cưỡng đáp ứng đi theo ta. Buồn bực, bần nói sao đi nữa cũng cảm giác hình như mình đang lừa gạt trẻ con thì phải? Thật vất vả làm việc xong xuôi. Bần đạo rốt cục có thể thở ra một hơi, trở về chờ tin tức quân đội.
Trở lại trong thành liền phát hiện Tiên Nhã, Hương Hương, Mân Nhi đều đứng ở cửa thành chờ ta, thậm chí Hải Luân công chúa và Âu Dương Nhược Lan cũng ở đó. Trên chiến trường mùi tử thi tanh hôi hun đến các nàng bịt mũi khó chịu, nhưng vì chờ ta trở về, cũng không có ai trốn vào thành, quả thực làm ta quá cảm động. Khà khà, khó khăn nhất là tiêu thụ ân tình mỹ nhân nha.
"Phu quân." Hương Hương đầu tiên nhào tới trước.
"Ca ca." Tiên Nhã cũng thế, cùng nàng chẳng phân biệt trước sau nhào tới ta trong ngực ta khóc to một trận.
"Đừng khóc, khóc cái gì, không phải đã thắng sao?" Bần đạo buồn bực, ta sợ nhất là nữ hài tử khóc.
"Người ta lo lắng cho ngươi mà?" Tiên Nhã khóc không ra tiếng. Nàng lúc này cuối cùng đã triệt để từ bỏ khí chất thần thánh cao quý, hoàn toàn trở lại là một tiểu muội muội trước kia cùng ta một tấc cũng không rời.
"Hương Hương hôm nay thật sự sợ hãi. Phu quân tại sao có thể một người xông lên như thế?" Hương Hương cũng khóc nói: "Người ta lúc ấy định đi với ngươi. Nhưng bị các tỷ tỷ kéo lại."
"Được rồi, đây đều là chuyện nhỏ, ta không coi vào đâu cả!" Bần đạo dõng dạc nói: "Nhớ ngày đó, ta dẫn theo 200 người, cương quyết một đường từ vương đô giết trở về lãnh địa. So với cái này còn lợi hại hơn, cản đường ta có khoảng mười mấy vạn người đó."
Cứ như vậy, bần đạo một trận hoa ngôn xảo ngữ đảo lộn thị phi, rất nhanh chọc cười các nàng. Sau đó, nhìn Âu Dương Nhược Lan làm lễ ra mắt nói: "Làm phiền tiểu thư nghênh đón. Thật sự à thẹn không dám nhận mà!"
"Tướng quân cớ gì nói ra lời ấy?" Âu Dương Nhược Lan đứng đắn nói: "Nếu không phải nhờ tướng quân vào thời khắc nguy cấp, động thân đi ra, thi triển pháp thuật đánh chết Thú Nhân tiên tri trước. Lại phấn đấu quên mình kiềm chế Lôi Thú sau, Nhược Lan sợ đã sớm chết dưới pháp thuật Lôi Thú kinh khủng rồi? Tướng quân xem như là ân nhân cứu mạng của Nhược Lan."
"Hắc hắc, quá khen. Không có gì , tiểu thư không cần để ở trong lòng." Bần đạo vội vàng từ chối.
"Nào có quá khen, tướng quân thật là chân nhân bất lộ tướng." Âu Dương Nhược Lan tán thán nói: "Lấy sức một mình, liên tiếp đánh chết hai con Lôi Thú, hai vị Thú Thần tiên tri thậm chí còn có một đầu Bỉ Mông, chiến quả huy hoàng như thế, quả thực thật không thể tin nổi. Sợ rằng người có chiến tích như ngài, anh hùng nhân loại ở trong truyền thuyết cũng tìm không ra người thứ hai?"
"Hắc hắc, làm sao tính là công lao của ta được chứ? Cũng là Tiên Nhã có thủ hộ Thiên Sứ lợi hại mà thôi." Bần đạo trong lòng lập tức nhấp nhoáng một tia cảnh giác, động tĩnh lần này đích xác có chút lớn rồi, nhưng trong tình huống đó, ta nếu không động thủ, tổ mẫu, phụ thân, còn có mấy nữ hài tử bên cạnh ta, ai cũng chạy không thoát độc thủ của Lôi Thú. Mặc dù làm người nên thấp một chút mới tốt, lần này cũng thật sự là vạn bất đắc dĩ. Vẫn nên đem công lao ném sang cho Athena, bản thân phải nhanh chóng tìm địa phương an nhàn một trận, tránh đầu sóng ngọn gió cho tốt cái đã.
"Tướng quân thật sự quá khiêm nhường, ít nhất mới vừa rồi hai người các ngươi bị thiên quân vạn mã Thú Nhân bao vây công kích rất lâu, nhưng dường như ngài ngay cả tóc trên đầu cũng không có loạn, trời ơi, đây cũng quá khoa trương đi?" Âu Dương Nhược Lan cũng vừa mới phát hiện vấn đề này, cho nên lúc nói chuyện, ngay cả chính nàng cũng vì sự phát hiện này mà kinh hãi.
"Hắc hắc. Ta lúc trở lại, mới vừa chỉnh lí qua một chút." Bần đạo trong lòng thầm mắng, ánh mắt nữ nhân này thật đủ độc, cái gì cũng nhìn ra. Cũng đừng cho nàng hỏi nữa, nếu không nhất định lộ ra chân tướng, cho nên, bần đạo vội vàng xoay người nói với Hải Luân: "Ta làm sao dám đảm đương ?"
"Tướng quân vì nhân loại ở tiền tuyến đẫm máu giết địch, ta tới đón tiếp cũng là việc nên làm, huống chi, chúng ta ~~" Hải Luân công chúa nói tới đây nói không được nữa, xấu hổ đỏ mặt cúi đầu.
"Ha hả. Được rồi, đừng ở chỗ này nói chuyện." Mân Nhi tiếp lời: "Tất cả mọi người trở về đi thôi, nơi này thối quá."
"Ha ha." Mọi người trong tiếng cười vui mừng trở lại lữ quán. Trong lữ quán, bần đạo trước phái người an trí tiểu Lôi Thú cùng Bỉ Mông, sau lại đi tắm giặt một chuyến, sau đó mới ở trong đại sảnh bắt đầu cùng các nàng đàm luận trận đại chiến hôm nay. Đồng thời, bắt đầu hưởng thụ một bữa ăn ngon duy nhất trong mấy ngày liên tiếp gần đây. Đám người phụ thân cùng Tạp La, Khắc Lý, Tạp Lạp tự động kiếm một gian khách sảnh khác mà ăn, không có ai đến quấy rầy chúng ta.
Lúc này, khà khà, bần đạo cố ý đem người bị thương nặng Ám Chi Kiếm Thánh Thạch Nguyên Tiểu Khuyển ra nói, ta có thể không thích nhưng đối với hắn cái loại người gian xảo tiểu nhân này… Thạch Nguyên Tiểu Khuyển hôm nay biểu hiện thật sự mất mặt, thế nhưng cũng coi như dựng lên một công, vì trên phương diện mặt mũi phụ thân vẫn phải lôi kéo Tạp Lạp đi xem xét hắn, bị thương quá nặng, hay nên dùng một chữ "thảm" để hình dung đây? Hai cái tay cánh tay đều gãy, nội tạng tan vỡ, mặc dù được trị liệu kịp thời. Nhưng ít nhất cũng phải tu dưỡng một hai năm mới có khả năng hoàn toàn khôi phục, hài tử đáng thương, từ từ dưỡng đi nhé!
Cơm nước no nê hết thảy, bần đạo cùng mấy vị tuyệt thế mỹ nữ ở trong phòng khách tán gẫu. Tam đại mỹ nữ cao cấp nhất trên đại lục cùng ở một phòng, có thể mới là lần đầu tiên ấy chứ? Hơn nữa có Mân Nhi vẻ thùy mị không kém chút nào, lại cả Hải Luân công chúa, quả nhiên là cảnh đẹp khôn cùng. Đáng tiếc Ái Liên Na hiện tại đang tu tập mật thuật của Cuồng Tín Giả, đang trong giai đoạn bế quan, Băng Hỏa công chúa đang ở vương đô, Lệ Phù Nghê thì tại lãnh địa của ta chủ quản hành chính, khà khà, nàng là nhân tài được bần đạo đào tạo qua. Nếu các nàng đều ở đây hết, vậy thì hoàn mỹ rồi.
"Long tướng quân." Âu Dương Nhược Lan bỗng nhiên nghiêm túc nhìn ta nói: "Tiểu nữ tử đầu tiên chúc mừng tướng quân đánh cuộc đắc thắng, thắng được hai kiện chí bảo hi hữu. Đây là Quang Minh Ngọc ban đầu Đại hoàng tử gửi cho ta. Hiện tại ngài là người thắng, mời nhận lấy đi." Sau đó đưa cho ta một cái hộp nhỏ tinh mỹ.
"Cảm ơn." Bần đạo cười cười, lại không đón, nói: "Tiểu thư mới vừa nói đầu tiên, không biết "sau đó" có phải hay không muốn mua lại vật này?"
"Không sai. Tướng quân quả nhiên cao minh, thoáng cái liền đoán được tư tâm Nhược Lan rồi, vật này đúng là đối với thân thể ta có ích lợi thật lớn, mặc dù còn không trị tận gốc được, nhưng đủ cho Nhược Lan sống thêm mấy năm. Tướng quân nếu không tiếp chẳng lẽ muốn tặng cho ta?" Âu Dương Nhược Lan lúc nói chuyện. Trên mặt thế nhưng cũng mang theo một tia đỏ ửng.
Không phải chứ? Ta biết điều một chút. Bần đạo trong lòng thầm kêu không tốt, không phải là nàng cũng coi trọng bần đạo đi? Lại chọc cho tình ngang trái rồi, một Hương Hương đã đủ ta khó khăn lắm rồi. Có thêm nàng, ta mai mốt tới tìm về lão bà hay là đi tìm tiểu lão bà? Còn ra thể thống gì?
"Dĩ nhiên không thể đưa cho tiểu thư." Bần đạo vội vàng nói.
"A, tướng quân có ý tứ là..." Âu Dương Nhược Lan hơi có vẻ thất vọng hỏi.
"Tiểu thư từng nói qua, ai chữa hết bệnh cho tiểu thư, liền muốn lấy thân báo đáp, ta có thể không xứng với mắt xanh tiểu thư, cho nên, vật này coi như ta bán cho tiểu thư. Một kim tệ!" Bần đạo kiên trì nói. Một kim tệ, cùng cho là một dạng cả. Nói vậy lấy trí tuệ Âu Dương Nhược Lan dĩ nhiên đoán ra bần đạo ý tứ cự tuyệt.
"Thì ra là như vậy." Âu Dương Nhược Lan trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng gió ngập trời, trong ánh mắt nàng biến hóa rất nhỏ cũng chạy không khỏi thần thức bần đạo quan sát. Từ biến hóa trong lòng nàng nhìn ra, bần đạo dự cảm không tưởng được, hình như có chỗ không đúng?
"Vậy cũng tốt, đa tạ tướng quân thành toàn, nhưng Nhược Lan ra cửa không mang theo tiền, có thể khoan thứ mấy ngày hay không, chờ Nhược Lan có tiền liền trả lại?" Âu Dương Nhược Lan miễn cưỡng cười hỏi.
"Dĩ nhiên có thể, tiểu thư khi nào có đều được." Bần đạo giả bộ cao cả nói.
"Đa tạ, Nhược Lan đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu, xin được cáo lui trước." Âu Dương Nhược Lan không đợi chúng ta trả lời, cũng đã cướp cửa đi ra, trước khi đi quay mặt lại nhìn, một cổ tâm tình u oán đâm thẳng vào trong phòng, khiến cho ta không khỏi một trận tim đập gấp. Buồn bực, bần đạo dường như vừa rồi làm một chuyện không hoàn toàn tốt thì phải? Tặng đồ còn rước lấy tai họa? Ánh mắt nàng thấy thế nào lại giống như hận ta vậy nhỉ?
Ai… Uổng bần đạo tự cho là thông minh, thì ra cũng có thời điểm ngu đến mức vừa mất phu nhân lại thiệt binh? Cô bé này rất là lợi hại, chỉ mong nàng không bắt được cơ hội thu thập ta, nếu không, thời điểm cùng nàng đấu tâm kế, thật đúng là phải lao lực lắm đây?
Khi Âu Dương Nhược Lan rời đi, tâm trạng mọi người đang vui sướng lập tức rơi xuống, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện. Các nàng tự nhiên nhìn thấu ý tứ Âu Dương Nhược Lan, tuy nhiên không nghĩ tới ta sẽ cự tuyệt. Thế nhưng, nếu ta đã tự mình ra lựa chọn, các nàng cũng không khuyên ta thêm làm gì.
"Đúng rồi, Tiên Nhã." Bần đạo chủ động mở miệng trước, nói: "Đầu Bỉ Mông kia còn chưa chết, ta muốn cứu nó, ta nghĩ, ngươi nên thu nó làm sủng vật đi?"
"A? Có thật không?" Tiên Nhã vui mừng hỏi. Những người khác cũng hâm mộ một trận.
"Dĩ nhiên, ta lúc nào lừa gạt ngươi chưa?" Bần đạo cười nói.
"Nhưng ta đánh không lại nó? Làm sao thu đây?" Tiên Nhã buồn rầu nói.
"Ha hả, ngươi đánh không lại, thủ hộ Thiên Sứ ngươi lại đánh tốt nhaa..a?" Mân Nhi cười nói.
"Ừ, đúng vậy, ta cũng quên mất nàng." Tiên Nhã ngượng ngùng nói.
"Được rồi, ngày mai ngươi trọng điểm trị liệu vết thương cho nó, nó sẽ rất cảm kích ngươi." Bần đạo cười cười nói: "Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi trước, đều mệt mỏi một ngày rồi."
"Ừ." Các nàng cũng biết thật ra là ta mệt mỏi, cả đám biết điều rời đi hết.
Ài... Cũng không biết tiền tuyến hiện tại thế nào. Bần đạo vừa lẩm bẩm vừa về nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày hôm sau, bần đạo đã bị Tiên Nhã mang đến một đại đội thị vệ làm cho tỉnh dậy, vì đầu Bỉ Mông này nàng liên tiếp mời năm vị Hồng Y giáo chủ, mặt mũi thật sự là quá lớn. Năm vị lão gia này ngày hôm qua xuất ra một cấm chú cũng mệt mỏi không ít, nhưng vừa nghe nói Thánh Nữ muốn trị liệu cho Bỉ Mông cự thú làm thú cưỡi tương lai cho nàng, tất cả đều tích cực chạy tới.
Trừ mặt mũi Tiên Nhã không thể từ chối, bọn họ đối với chủng loại được xưng Vua Lục Chiến cũng tràn ngập tò mò. Bọn họ những ngày qua một mực núp ở trong thành, ai cũng không lên trên đầu thành nhìn thấy nó, vẫn tràn đầy tiếc nuối, bây giờ nghe nói Bỉ Mông trọng thương bị bắt, rất dứt khoát cướp đường chạy tới nhìn nó.
Đầu Bỉ Mông tứ chi cao chừng chín thước hơn, cho dù hiện tại hấp hối gục trên mặt đất cao cũng có sáu bảy thước, nếu không có Phiêu Phù Thuật trợ giúp, muốn đem con quái vật nặng mười mấy tấn này vào thành, khó khăn cơ hồ không thể tưởng tượng nổi.
Trên lưng Bỉ là một vết thương sâu 1 thước, lộ ra xương trắng cùng nội tạng khét lẹt, mặc dù trọng thương như thế nhưng từ trong đó vẫn còn mạch đập phập phồng, mọi người có thể đoán được là nó còn sống.
"Quá khó tin rồi, bị thương nặng như vậy cũng không chết?" Một vị Hồng Y giáo chủ khoa trương nói.
"Đúng vậy! Tên này cũng thật lợi hại, ngươi nhìn móng vuốt cùng hai cánh tay nó, đến rồng mà bị nó trảo lên cũng tuyệt đối xong đời." Một vị Hồng Y giáo chủ khác cũng hoảng sợ nói
"Gia hỏa mạnh mẽ như vậy tuyệt đối có thể trở thành chiến lực cực mạnh cho Giáo Đình. Chỉ có nó mới có thể công phá một thành trì mười vạn người đóng quân, đối phó dị giáo đồ lại càng dùng tốt, đây là lễ vật Quang Minh Thần ban cho chúng ta, chúng ta nhất định phải trị liệu tốt, ngàn vạn lần không thể để nó chết." Vị Hồng Y giáo chủ thứ ba giống như đang diễn giảng tà tà nói.
"Không sai, nếu có thể mang nó trở về Giáo Hội. Vậy chúng ta lập hạ công lao tuyệt đối cao hơn cả đợt cấm chú ngày hôm qua." Vị Hồng Y giáo chủ thứ tư hưng phấn nói.
"Vậy còn ngây người làm gì? Còn không mau động thủ." Vị Hồng Y giáo chủ thứ năm nói ngắn gọn.
Năm lão già này tận mắt nhìn thấy Bỉ Mông cự thú cường đại, bọn họ đều hưng phấn không thôi, có trợ lực cường đại như thế ai có thể không thích? Bọn họ cũng chẳng quan tâm thân thể mệt nhọc, cũng căn bản không cần Tiên Nhã thúc giục, vội vội vàng vàng triệu tập thuộc hạ, từ trong năm vạn Mục Sư tinh khiêu tế tuyển được hơn năm ngàn người còn không có hoàn toàn mệt mỏi ngã xuống, chuẩn bị thi triển tập thể một quang minh pháp thuật cao cấp 11, Chi Thể Trọng sinh. Ngay cả tứ chi đứt rời hoặc con ngươi rớt ra ...vân...vân vẫn có thể khôi phục hoàn toàn. Nhưng chỉ để mọc ra một miếng thịt bổ sung cho một con ma thú, thật sự là quá lãng phí.