Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 379


Lúc này bần đạo đã nổi giận vì tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức không biết tốt xấu, liền quyết định xuất thủ cho tên gia hỏa nếm mùi khó quên. Trước tiên ta xuất ra Bích Không Huyết Ảnh Kiếm cầm ở nơi tay, sau đó bắt đầu quán thâu vào bên trong nó một đạo linh lực, kiên quyết xuất ra một đạo kiếm quang dài đến trăm mét, không chỉ kiếm quang dài màu xanh mênh mông, mà hơn nữa ta cũng không cố ý điều chỉnh độ rộng của nó đến mấy thước, lúc này ở trên tay bần đạo chính là một thanh bảo kiếm cự đại, uy phong lẫm lẫm, khí thế hung hung, khiến cho tất cả mọi người đang ở đây lập tức ngây dại ra.

Cái này còn chưa hết, vì muốn tăng mạnh hiệu quả phá hư, ta còn thêm vào trong đó một lực lượng tam muội chân hỏa, khiến cho màu xanh ở trong thanh kiếm này pha thêm chút đỏ, một con Hỏa Long ẩn ẩn hiện hiện tại trên thân kiếm trông rất đẹp mắt. Sau khi bần đạo đem lực lượng tụ tập đến cực hạn, giận quát lên một tiếng: "Nhị Hải Hoành Lưu Bích Không Kiếm – Nhất Kiếm Quang Chiếu Cửu Châu Hàn!!!"

Sau khi hét lớn, bần đạo phóng người xuống bên dưới, cự kiếm ở trên tay hướng tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức hung hăng bổ một nhát, bần đạo đã toàn lực phát ra một kiếm chiêu này, tốc độ thật sự quá nhanh, căn bản Gia Mạn Đức không thể lẩn trốn được, vả lại như hắn đã nói lúc trước là, chủ trương muốn đón đở, hiện tại cũng không tiện ẩn náu nữa, đành phải bấp chấp hoành cây đồ đằng, hướng về phía trước, chuẩn bị cứng rắn chống đở.

Nói thì chậm nhưng thực tế quá nhanh, đạo kiếm quang của bần đạo nhanh chóng va chạm với cây đồ đằng, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên. Cây đồ đăng trên tay của Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức được xưng là không bị mài mòn đã bị bần đạo cứng rắn chém thành hai đoạn, đồng thời thế kiếm quang không giảm, lướt qua trên ngực hắn, làm cho tấm áo da thú ở trên người hắn mở thành một cái khe, Bị gió thổi qua, lộ ra bên trong cơ thể Gia Mạn Đức liền là một mảng màu đồng cổ khỏe mạnh. Truyện Tiên Hiệp - TruyenGG

Hai tiếng đương đương vang lên là của hai nửa thanh đồ đằng rơi xuống trên mặt đất, sắc mặt tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức xám như tro tàn, nước mắt ở trong con ngươi cuồn cuồn chảy ra. Bất quá, sau khi đứng thẳng dậy một hồi lâu, hắn vẫn rất phong độ uể oải nói: "Ta thua"

Tại giờ khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều sợ ngây người, cây đồ đằng hình trụ cứng chắc kia ở tại Thú Nhân rất là nổi tiếng, mặc dù còn chưa tới mức tuyệt đối sẽ không bị phá hư, nhưng … nhưng mà bị chém thành hai nửa thì chưa từng nghe nói qua. Trong mấy ngàn năm lịch sử Ngưu Nhân, số lượng đồ đằng bị tổn hại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa thứ này là một trong số ít tại Thú Nhân tộc được làm từ móng vuốt Bỉ Mông cũng là vũ khí vô đối. Từ mấy loại tình trạng này có thể thấy được trình độ vững chắc của cây đồ đằng thật sự không giống như bình thường, mà một kiếm của ta đem nó chém thành hai nửa, cũng hoàn toàn khiến cho tất cả bọn họ đều rung động.

Thật ra, vừa rồi kia bần đạo cũng không dễ dàng làm được, ta vừa rồi đã sử xuất ra Chấn Tự Quyết, tại trong nháy mắt ngắn ngủi đó đã bổ ra hơn trăm ngàn kiếm. Mỗi một kiếm đều đánh vào một điểm nho nhỏ, dựa vào số lượng tích lũy, như dám dụng tiểu đao chém đại thụ vậy. May mắn là phi kiếm của ta là Thần Chi Kim luyện chế ra, kim chúc tương đối cưỡng hãn, mà cây đồ đằng là ở thuộc tính Mộc. Vừa lúc Kim khắc Mộc, với lại còn có chân hỏa tam muội tác động, mới miễn cưỡng có thể chém phá cây đồ đằng này. Thật sự là rất cứng rắn a. Tuy rằng đem nó chém cho đứt, nhưng cũng chấn cho hai cánh tay của ta run run lên, lực lượng để nâng tay lên rất nhanh đều đã không có.

Bần đạo lắc lắc cánh tay run lên, đi đến trước mặt tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức đang thương tâm, nói: "Tộc trưởng không nên thương tâm, thật ra là ta thắng may mắn mà thôi"

"Tâm của ta không có thương tổn, hắc hắc, nhưng vũ khí bị phá hủy cũng có điểm đau lòng chua xót" Tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức một bên lau lau nước mắt, một bên cố cãi nói.

"Ha hả, một khi đã như vậy, tộc trưởng đại nhân, ta có một thứ muốn trả lại cho ngài a" Bần đạo nói xong, liền lấy ra cây đồ đằng của ca ca hắn - Ngưu Nhân Tiên Tri La Phúc Đức, cũng không tính trước là cánh tay không còn chút lực, căn bản cầm không được, thiếu chút nữa rơi xuống trên mặt đất, là do tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức đã đón đở lấy.

"Ai! Mặc cỡ quá, vừa rồi cánh tay ta bị chấn cho tê rần, không chút khí lực" Bần đạo thật có lỗi nói.

"Không quan hệ, nhưng này, chẳng lẻ nói đây chính là cây đồ đằng của ca ca sao?" Ngưu Nhân Gia Mạn Đức kích động nói, nước mắt lại xoạch xoạch không giữ được liền chảy xuống như suối.

"Đúng vậy" Lập tức bần đạo nghiêm nghị nói, nhìn nhìn Thú Nhân đang vây chung quanh, bần đạo đối với bọn họ trịnh trọng nói, "Tiên Tri Ngưu Nhân La Phúc Đức và Na Gia Tiên Tri Lực Đề Sa chính là dũng sĩ vô cùng cường hãn, lực lượng của hai người bọn họ dám khiến cho ba ngàn pháp sư nhân loại, cộng thêm hai vạn Mục sư nhân loại hợp thành xuất ra ma pháp Hộ Bích cũng bị đánh nát"

"Ở thời điểm kia, bọn họ thậm chí còn dư lực đối phó với thân nhân của ta ở trên cổng thành, rơi vào đường cùng, ta chỉ hảo hảo đánh lén vào sau lưng hắn, giết chết Na Gia Tiên Tri Lực Đề Sa, sau đó là Ngưu Nhân Tiên Tri La Phúc Đức trước khi hết lực lượng mới tự sát tại trên cây đồ đằng này, lợi dụng linh hồn lực lượng của mình chỉ duy đồ đằng tiến hành công kích ta. Ai, tuy rằng lúc ấy chúng ta là địch nhân ngươi sống ta chết, nhưng là ta đối với tinh thần chiến đấu của bọn họ là người thà chịu chết chứ không chịu khuất nhục vẫn vô cùng khâm phục, ai" Bần đạo nói xong đối với cây đồ đằng kia cung kính thật sâu, nói thật, vị lão Ngưu Nhân cương trực này đích xác được bần đạo tôn trọng cùng hảo cảm, người chết vì đại nghĩa, cúi xuống thi lễ cho hắn là ta nghĩ thấy việc nên làm.

"Ca ca!" Rốt cục Ngưu Nhân tộc trưởng Gia Mạn Đức cũng không nhịn được, ôm ôm cây đồ đằng gào khóc lên.

"Mặc dù ta không biết Thú Nhân đối đãi như thế nào với bọn hắn, nhưng ta thủy chung cho rằng, hai vị tiên tri này tuyệt đối không thẹn với danh hiệu vinh dự dũng sĩ" Bần đạo đối với người chung quanh nghiêm nghị nói.

"Ta! Tộc trưởng Sư tộc Lôi Khắc Đa, ta thu hồi lời nói bất kính đối với hai vị tiên tri, nay kính cẩn hướng hai vị dũng sĩ dũng cảm, dâng lên kính ý cao thượng nhất của tộc ta" Một vị đại hán tóc vàng đầy đầu sải bước đi ra, đi đến trước cây đồ đằng, chân sau quỳ xuống đất, thành khẩn nói.

"Ta! Tộc trưởng Hổ tộc Khắc Lạp Tát, cũng đồng dạng thu hồi lời nói bất kính đối với hai vị tiên tri, kính cẩn hướng hai vị dũng dĩ dũng cảm, dâng lên kính ý cao thượng nhất của tộc ta" Một vị đại hán có hình dáng đầu hổ sải bước đi ra, đồng dạng đi đến trước cây đồ đằng, chân sau quỳ xuống đất, thành khẩn nói.

Sau đó, Báo tộc, Hùng tộc, Tích Dịch tộc (thằn lằn tộc), Phi Long tộc v.v… tộc trưởng của mấy chục chủng tộc cũng đều quỳ xuống trước cây đồ đằng, trong khoảnh khắc, tất cả toàn quảng trường đều quỳ xuống, một loại không khí đau thương bao phủ cả Thú Vương thành.

"Ta, Thú tộc Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông, đại biểu cho toàn thể Thú tộc chính thức thừa nhận thân phận hai vị tiên tri dũng sĩ, đem hai người bọn họ đã trở thành Địa Bảng Thú Nhân và sự kiêu ngạo" Chẳng biết Thú Nhân Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông cũng đã đi tới trước cây đồ đằng từ khi nào, quỳ gối xuống đất, nói.

"Ta, Thú tộc Đại Tiên Tri Tinh Quyến – Thần, lấy danh nghĩa sứ giả Thần Thú, đại biểu Thần Thú tuyên bố, đem tên của hai vị Ngưu Nhân Tiên Tri La Phúc Đức và Na Gia Tiên Tri Lực Đề Sa được khắc vĩnh viễn vào trên tường dũng sĩ Thần Miếu. Chuyện dũng cảm của bọn họ được lưu truyền vĩnh viễn, vĩnh viễn được hậu nhân kính ngưỡng" Bỉ Mông Đại Tiên Tri Tinh Quyến – Thần vẻ mặt trang nghiêm nói.

"Cám ơn" Tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức và tộc trưởng Na Gia tộc Nguyệt Ảnh hai mắt đồng thời đẫm lệ. Trải qua những khó khăn vất vả, cuối cùng thân nhân bọn họ cũng chiếm được kính trọng cùng đãi ngộ.

"Các dũng sĩ Thú tộc" Thú tộc Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông nhẹ nhàng đứng lên, sau đó hướng những người hiện diện ở trên quảng trường trịnh trọng nói: "Đầu tiên chúng ta muốn cảm tạ đến vị Đặc sứ Nhân tộc Long Thanh Thiên, hắn đã mang di vật về cho chúng ta, và cũng sử dụng võ dũng của chính mình hướng chúng ta minh chứng cho hai vị tiên tri dũng cảm và kiên cường"

Sau đó Thú Hoàng Tinh Quyến đối với bần đạo gật gật đầu, nói: "Cám ơn các hạ"

"Ha hả, không cần khách khí, là do tinh thần của hai vị tiên tri đã làm ta cảm động, mấy cái này đều là xuất phát từ tôn kính của ta dành cho bọn họ" Bần đạo nhanh nhạy khách khí nói.

"Ha ha!" Thú tộc Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông tán dương gật gật đầu. Tiếp tục nói: "Chúng ta chiến tranh cùng với nhân loại, sau lại chạy đến chúng ta làm sáng tỏ, kỳ thật là đã bị một đám người dụng tâm kín đáo âm mưu đầu độc, chúng ta đã bị đám giặc Oa (Uy khấu) chết tiệt kia lợi dụng. Trên thực tế, nhân loại không có ngược đãi Bán Thú Nhân huynh đệ chúng ta, cũng không có bức bách bọn họ thay đổi tín ngưỡng, lần đi sứ này Á Lộ Khắc đã tự mình vào trận doanh nhân loại để gặp mặt Bán Thú Nhân, tại nơi đó bọn họ sống rất tốt, hơn nữa tín ngưỡng của bọn họ vẫn thuộc Thần Thú"

"Giặc Oa chết tiệt, rõ ràng là muốn chúng ta đánh nhau với nhân loại"

"Không sai, vì thế đã chết rất nhiều người

"Huynh đệ của ta ơi, các người đã chết oan rồi, ta muốn báo thù"

Trong chốc lát tình cảm quần chúng trên quảng trường là xúc động là phẫn nộ, đều kêu gào lên muốn khai chiến với giặc Oa, đặc biệt tộc trưởng Ngưu Nhân Gia Mạn Đức và Na Gia tộc tộc trưởng Nguyệt Ảnh đều là người giận dữ nhất, thân nhân thảm trọng của bọn họ đều là siêu cấp, với lại người chết là ca ca của mình, còn một người khác thoáng cái mất đi một trong ba trụ cột lớn nhất, cho nên đối với giặc Oa kia quả thực hận thấu xương a.

Thú tộc Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông nhẹ nhàng khoát khoát tay, lập tức người người im lặng, sau đó hắn nói tiếp, "Cho Thú Nhân ân tình chúng ta sẽ báo đáp, nhưng mà cho Thú Nhân cừu hận chúng ta nhất định sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất tiến hành trả thù. Hiện tại nhân loại đã tiến hành Thánh chiến với giặc Oa, vào một tương lai không lâu chúng ta cũng nhất định hội bước đến khối đất đai dơ bẩn kia, dụng máu tươi của giặc Oa để rửa sạch nỗi sỉ nhục mà chúng ta đã bị lường gạt.

"Rống… Rống … Rống!" Chúng nhân Thú Nhân đồng loạt ngửa mặt lên trời rống giận, cái này là tâm tình bị đè nén muốn phát tiết của bọn họ, đồng thời cũng là hướng Thú Hoàng tỏ vẻ quyết tâm chiến đấu. Dưới sự dẫn dắt của bọn họ, những địa phương khác tại Thú Nhân cũng cùng nhau rống giận lên, nhất thời, hơn mười vạn bộ đội tại Thú Vương thành cũng gia nhập vào bên trong tiếng rống giận này.

Cao thủ tại Thú tộc nhiều như mây, dưới đấu khí hùng hậu kích phát, khiến cho thanh âm kia quá mức to, quả thực làm cho người ta không tưởng tượng nổi, thật có thể nói âm thanh đó vang xa hơn trăm dặm mà vẫn còn bị chấn, như tiếng sấm trên chín tầng mây. Cho dù bần đạo và thúc tổ, Khắc Lý đều là cao thủ như vậy, cũng không giữ được tâm tình dao động, sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự chủ được run lên nhè nhẹ. Lúc này thực lực của đám người này có thể nói đã được phát huy hoàn toàn, thật sự quá đáng sợ.

Bần đạo từ tiếng hô xuôi tai này nghiệm ra rất nhiều thứ, Thú Nhân đoàn kết, bất khuất và dũng mãnh, cũng là biểu hiện ra tại trong tiếng hô vô cùng nhuần nhuyễn kia, nhất là thực lực của bọn họ, phải có bao nhiêu cao thủ đấu khí mới có thể rống ra được uy thế như vậy? Lập tức trong thâm tâm ta đánh giá Thú Nhân bộ tộc cao thêm một tầng, trong lòng thầm nhủ quyết định, không đến vạn bất đắc dĩ, không nên đến trêu chọc mấy tên gia hỏa này là được.

Sau khi đám người Thú Nhân phát tiết xong, dưới mệnh lệnh của Thú Hoàng liền lục tục rời đi, chúng ta cũng bị bọn họ khách khí đuổi về khách sạn. Chẳng qua, rõ ràng lần đãi ngộ này cùng với mới vừa hoàn toàn bất đồng, không chỉ có Thú Nhân dẫn đường đối với chúng ta tỏ vẻ nhiệt tình và tôn kính, hơn nữa ở ven đường gặp phải rất nhiều tướng lãnh Thú Nhân cũng nhiệt tình đón tiếp chúng ta, ít nhất địa vị của đoàn người chúng tại trong con mắt Thú Nhân xem như hoàn toàn được khẳng định.

Buổi tối, thúc tổ đối một kiếm kinh thiên của ta khen không dứt miệng, các loại ngôn từ buồn nôn tuôn ra như nước Trường Giang liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà tràn ra càng không thể nào vãn hồi, thật làm cho bần đạo quá ghê tởm. Mà cũng khó trách hắn được, một cao thủ luyện võ khi nhìn thấy kiếm pháp như vậy, muốn nói không động tâm tuyệt đối là không có khả năng. Bị hắn quấn bện không cách nào dứt ra được, bần đạo đành phải sử dụng một chút kiếm pháp cho qua chuyện, và hắn vừa nghiên cứu, tiếp theo hắn hiểu ra, lập tức hưng phấn chạy ra ngoài hoa viên múa tay múa chân với điệu bộ rất là vui sướng.

Cho nên hắn truy vấn ta là từ đâu mà học được bổn sự này, bần đạo đưa ra lý do là nhìn thấy nó ở trong một quyển sách cổ. Dù sao ta từ thuở nhỏ đã có sở thích thu thập sách cổ, chuyện này ở Đại Hán ai ai cũng biết được, vừa lúc lấy nó làm tấm bùa che chắn cho qua loa. Hắn lại hỏi đến chuyện phi kiếm của ta, ta chỉ nói là dùng ma lực để khống chế. Đây bởi vì do ta bị phong ấn cho nên mới nghĩ ra lối đi tắt một chiêu này, coi như biến thành ma vũ song tu đi.

Thúc tổ nghe xong liền nhìn ta tán thưởng không thôi, cũng không có khả nghi gì. Dù sao trên đại lục lại có rất nhiều kỹ năng pháp thuật quỷ dị, kỹ xảo phi kiếm giống như ta vậy thật đúng là cũng phải độc nhất của một nhà nào, ngay cả thúc tổ cùng từng gặp qua tình huống là người khác dựa vào đấu khí hoặc ma lực mà thúc dục vũ khí công kích, cho nên cứ việc chiêu thức ấy của ta mặc dù không giống như hắn đã từng thấy qua, nhưng cũng không khiến cho hắn hoài nghi nhiều.

Sáng sớm hôm sau, chúng ta vừa mới ăn điểm tâm xong, ai.., bần đạo bị thúc tổ quấn lấy một đêm cũng chưa nghỉ ngơi lại sức được, thì đã bị Á Lộ Khắc mang đi đến đại sảnh hội nghị Thú Hoàng, lần này trong phòng hội nghị rất ít người, về Thú tộc chỉ có Thú Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông, Đại Tiên Tri Tinh Quyến – Thần, Tam hoàng tử Liệt Diễm – Bỉ Mông và Á Lộ Khắc, bên ngày là ba người chúng ta, lúc sau gặp mặt xong mọi người hàn huyên vài ba câu, rồi ngồi xuống.

"Ha hả. Ta vừa mới nghe nói ngày hôm qua, các hạ đang trên đường tới đây còn cứu được tiểu nữ của ta, thật sự là rất cảm tạ" Thú Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông câu đầu tiên mở miệng cười nói.

"A… Cái này cũng không dám kể công gì" Bần đạo nhanh nhạy từ chối nói: "Trên thực tế, tự thân Cửu công chúa thoát vây, cùng với ta không có quan hệ, cho dù ta không có đi, chính nàng cũng có thể tiêu diệt toàn bộ Ngư Nhân cơ mà, cho nên không thể xem ta đã cứu nàng được ha"

"Ha ha, nhưng dù sao đi nữa các hạ cũng đã xuất thủ cứu Bỉ Mông của nàng" Thú tộc Đại Tiên Tri Tinh Quyến – Thần cười cười tiếp lời nói, "Huống chi các hạ khẳng khái không để ý đến nguy hiểm lúc đó tự mình xuất thủ, chúng ta cũng đã vô cùng cảm kích rồi, cho nên chúng ta vẫn trọng trịnh cám ơn các hạ"

"Ha hả, không cần khách khí, chúng ta là bằng hữu mà không đúng sao?" Bần đạo cười nói.

"Ha ha, tốt, nói cũng đúng, sau này các hạ và Thú Nhân chúng ta chính là bằng hữu" Thú Hoàng Tinh Quyến – Bỉ Mông cao hứng nói: "Ngươi là một nhân loại đầu tiên không kỳ thị chúng ta, nhưng lại khẳng khái cùng với chúng ta xưng huynh gọi đệ, chúng ta đối với đức phẩm và thực lực của các hạ cũng rất là bội phục, ngươi từ nay về sau vĩnh viễn là bằng hữu của Thú tộc chúng ta"

"Rất vinh hạnh" Bần đạo cười nói. Hắc hắc, mấy ngày thiên địa cực khổ cuối cùng cũng không có không công a, rốt cục ngoại trừ cùng mấy tên gia hỏa chính trực tiêu trừ hiểu lầm ra, bước đầu thành lập quan hệ hữu hảo, mặc dù có rất nhỏ bé, nhưng sau thời gian về lâu về dài, trao đổi thêm sâu hơn, sớm hay muộn chúng ta cũng đi cùng nhau a.

"Ha ha, lời khách khí không nên nói nữa ha" Đại Tiên Tri Tinh Quyến – Thần mỉm cười nói: "Lần này các ngươi không chỉ có phóng thích người của chúng ta, mà còn đáp ứng trợ giúp một một trăm triệu cân lương thực và rất nhiều vũ khí cần thiết khác, chúng ta đây cảm kích các ngươi còn không kịp nữa là. Ha ha. Đúng rồi, trợ giúp của nhân loại các ngươi lúc nào thì đến vậy?"

"A?" Lúc này bần đạo trợn tròn con mắt. Ặc! Trời ạ, cái đám chết tiệt hỗn trướng Giáo hoàng kia, nguyên lai âm mưu là ở điểm này đây? Hèn gì dọc theo đường đi Thú tộc như thế nào đối tốt với ta như vậy. Bọn họ vừa mới chết nhiều người như vậy, nhưng mà trên đường đi lại không làm khó dễ ta, vả lại rất nhanh hòa mình cùng ta. Lúc đó chính ta cũng cảm thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẻ nói huyết cừu của mấy chục đồng bào vừa mới chết trận thật sự dễ dàng quên đi như vậy sao? Thú Nhân không khỏi quá rộng lượng đi?"

Thẳng đến hiện tại ta mới hiểu được, nguyên lai trước đó Giáo đình đã đồng ý với Thú Nhân rất nhiều chỗ tốt như vậy? Một một trăm triệu cân lương thực là bao nhiêu vậy ta? Cho dù một ngày một Thú Nhân ăn hết mười cân, thì một một trăm triệu cân cũng đủ nuôi một đại quân trăm vạn Thú Nhân hơn một trăm ngày. Mà tại Thú Nhân đế quốc là nơi thiếu khuyết thực vật như vậy, một đống lương thực này quả thực là báu vật vô giá a, hơn nữa chính bọn họ cố gắng, cũng đủ nuôi sống được bao nhiêu người a.

Lại nói thiết chế vũ khí (vũ khí được luyện bằng sắt thép), binh khí kia đều có uy lực to lớn, hiện tại Thú Nhân sử dụng đều là xương cốt và cự mộc mà đã lợi hại như vậy, nếu trang bị thêm một số thiết khí, đã có thể khó lường rồi. Thú Nhân sớm đã thèm nhỏ dãi trang bị tại nhân loại, hiện tại có cơ hội tìm được rất nhiều, có thể mất hứng sao chứ? Trách không được Thú Nhân khẳng khái buông tha huyết cừu, nguyên lai có có ích lợi cự đại a.

Nhưng vấn đề hiện tại là, Giáo đình tuyệt đối không có ngốc, bọn họ đồng ý mấy thứ này với Thú Nhân, tuyệt đối không có khả năng cung cấp, tặng không cho người ta nhiều thứ như vậy, đương nhiên Giáo đình là thật sự sự nghiệp làm từ thiện a? Rõ ràng là Giáo đình lừa gạt Thú Nhân, mục đích lại rất rõ, đó là đẩy cái xui xẻo này sang ta. Nếu như Thú Nhân biết bị nhân loại lừa gạt chính mình trong lời nói, thật choáng váng, chính ta dụng ngón chân cũng biết được sẽ có cái kết cục gì.

Tên Giáo hoàng chết tiệt này, đến chết cũng không buông tha ta, sử xuất một ám chiêu như vậy để hại ta. Hắn chẳng lẻ không sợ chọc giận Thú Nhân công kích nhân loại sao chứ? Lão hỗn trướng này quả thực là siêu cấp đại bạch si (?), hắn nếu biết ở bên trong Thú tộc có nhiều cao thủ như vậy, sợ là đánh chết hắn cũng không dám làm như thế? Lần này hắn không chỉ có hại ta, đồng thời rất có thể là nhân loại trên toàn bộ đại lục. Thật sự là rất đáng giận.

Bần đạo vừa tức vừa vội, đáng tiếc trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng vô kế khả thi a, nhưng mà chính mình ta nghĩ nghĩ muốn bù vào lỗ hổng này cũng không có khả năng, chắc chắc rằng Giáo hoàng cũng đã phong tỏa ngăn chặng dọc đường đi rồi, ta cái gì cũng không vận chuyển đến đây được, lại nói ta cũng không có nhiều đến như vậy? Lúc này bần đạo thật có điểm mông muội. Nhìn nhìn vẻ mặt tươi cười của hai vị Bỉ Mông hoàng tộc, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải. Bây giờ bần đạo nên trả lời cái gì đây? Buồn bực thật.
Bình Luận (0)
Comment