Mấy ngày sau, đoàn người lại trở về Nha Thành, là anh hùng tiêu diệt Tri Chu Tà Thần, chúng ta đương nhiên được hoan nghênh rất long trọng, cơ hồ tất cả Ám Dạ Tinh Linh chung quanh đều đến đây, chen chúc chờ đợi chúng ta xuất hiện, trong đó cũng có rất nhiều bộ hạ của ta và Thú Nhân nữa.
Trong đợt nghi thức hoan nghênh long trọng này, ta trịnh trọng tuyên bố bộ tộc Ám Dạ đã chính thức thoát khỏi sự khống chế của Tri Chu Tà Thần, trở thành người tự do thật sự, không còn thờ phụng âm mưu và giết chóc nữa, bọn họ được trở về cuộc sống bình thường, cũng thành lập vương quốc độc lập của chính mình dưới nền đất. Đề nghị này lập tức được sự ủng hộ của Ám Dạ Tinh Linh, trên thực tế, trung cao tầng của họ đa số đã bị Vong Ưu khống chế, cũng sớm biết chuyện này nên mới vô điều kiện duy trì toàn lực.
Đương nhiên, nguyên nhân chân chính làm bọn họ hoàn toàn tin phục vẫn là tin tức Tri Chu Tà Thần xong đời, cái này không phải là chúng ta nói mà là các tế tự trong thành tuyên bố bởi mấy ngày trước họ đã mất đi cảm ứng với Tri Chu Tà Thần, đây không phải là sự đoạn tuyệt liên hệ bình thường mà vì họ còn cảm giác được khí tức cường đại của Tri Chu Tà Thần đã hoàn toàn biến mất, tất cả đều nói lên một sự thật là - Tri Chu Tà Thần bị tiêu diệt.
Ở trong mắt Ám Dạ Tinh Linh, Tri Chu Tà Thần chính là thần minh cường đại, như vậy, Vong Ưu có khả năng thịt Tà Thần là một vị cường đại hơn nữa, thói quen tích góp từng tí một của Ám Dạ bộ tộc qua vạn năm không thể qua một đêm liền thay đổi được nên bọn họ không có một tia áy náy với chuyện này, không ai nhớ về lão chủ tử Tri Chu Tà Thần trước kia, trong mắt họ lúc này chỉ có một chủ nhân - Vong Ưu.
Vong Ưu nói kiến quốc, ngoài duy trì ra chính là duy trì, sao có chuyện nói nửa tiếng không đây? Huống chi đám lão hồ ly này đã sớm nhìn ra chỗ tốt từ việc này, có hai đại cường viện là ta và Thú Nhất thì việc thống nhất địa hạ thế giới cũng không phải chuyện khó khăn gì nên lúc này bọn họ quan tâm nhất là làm sao có thể đạt được nhiều ưu đãi trong đó chứ không phải đi chống đối với Vong Ưu.
Sau nghi thức hoan nghênh chính là đại hình yến hội, Vong Ưu phải thiết đại yến với quần thần của nàng, đặc biệt là gia trưởng của bảy đại thế gia và kẻ vừa đầu hàng - Thủ Hộ Quân Đoàn trưởng Tề Tạp Lý. Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng hấp tấp dẫn dắt tất cả bộ đội chạy vào Nha Thành, đầu tiên bị lừa vào trong thành, sau đó bị Ám Dạ Bộ Đội nhiều hơn gấp vài lần vây quanh, coi như cũng thức thời lập tức tước bỏ vũ khí.
Bọn họ nhiều lắm cũng mới hai vạn người, hơn nữa còn bị vây ở ngã tư đường, sao dám chống lại bộ đội trên tường thành, nóc nhà lại có quân số gấp vài lần đây? Nếu Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng dám nói một chữ không, cam đoan chỉ trong vòng mấy phút đồng hồ thì cái gọi là tinh nhuệ quân đoàn này tuyệt đại đa số sẽ biến thành con nhím, những cao thủ còn lại tin rằng cũng không thể chống lại hơn 10 vạn người a?
Cho nên Tề Tạp Lý quân đoàn trưởng nhìn thấy đại thế đã mất cũng rất rõ ràng đầu hàng cho khỏe, bảo vệ mạng của mình cũng như mạng của thuộc hạ, còn nịnh bợ Vong Ưu công chúa, coi như nhất tiễn tam điêu, không hổ là lão hồ ly có thể đảm đương quân đoàn trưởng.
Tuy yến hội rất náo nhiệt nhưng bần đạo lại không thích, Vong Ưu cũng vậy, nhưng nàng lại là chủ nhân nên dù không thích cũng phải xã giao một chút. Trên cơ bản đã xong phần xã giao, nàng liền lôi kéo tay ta vụng trộm trốn đi.
"Luyện công phải chăm chỉ, chúng ta đều chậm trễ lâu rồi, hôm nay không thể chậm trễ được nữa, còn phải bổ sung thêm vào!" Vong Ưu một bên lôi kéo ta chạy về phía phòng ngủ, một bên dùng lời lẽ chính nghĩa nghiêm khắc nói. Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của nàng và ánh mắt giảo hoạt đó nhìn sao cũng không thấy nghiêm túc.
"Ha ha!" Bần đạo cười ha hả nói: "Ta bịt tai lại thì người khác sẽ không phát hiện ra."
"Không, như vậy vẫn không đủ!" Vong Ưu thông minh như vậy tự nhiên nghe ra ẩn ý của ta, nổi giận nhéo lỗ tai ta xuống mắng: "Bịt tai tốn sức lắm, không bằng kéo xuống cho tiện."
"Không nên, đau quá!" Bần đạo vội vàng giả vờ đáng thương, kỳ thật nàng chỉ nhẹ nhàng nhéo mà thôi, ta lại hét lớn: "Sắp rơi xuống rồi!"
"Hừ, chỉ biết giả vờ!" Tuy ngoài miệng Vong Ưu nói vậy nhưng vẫn buông tay ra, sau đó nói: "Đều do ngươi ảnh hưởng tới, người phương đông các ngươi không phải chuyện gì cũng coi trọng, cũng kín đáo sao? Đặc biệt loại chuyện như vậy, ta kín đáo rồi ngươi lại còn chê cười ta, thật là! Người phương tây chúng ta không rắc rối như vậy, nói thẳng a, ta muốn ngươi, tới hay không!" Nói xong nàng dùng một đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ta, giống như muốn bao phủ cả người ta vậy.
"Qua, đương nhiên muốn tới!" Bần đạo lập tức không chút do dự nói, bất quá sau đó lại nhớ tới một sự kiện, đành phải cười khổ hỏi: "Xử lý Uy Na chưa đấy, nếu nàng lại quậy như vậy thêm một lần nữa thì ta sợ ta sẽ có bóng ma tâm lý mất!"
"Ha ha, ngươi to gan lớn mật đến nỗi Kim Bình Quả Thụ của Thần Zeus cũng dám trộm, còn sợ cái này sao?" Vong Ưu mỉm cười nói: "Yên tâm đi, ta đã giao nàng cho Ái Liên Na rồi, ta cũng dặn các nàng rồi, không để các nàng quấy rầy chúng ta luyện công!"
"Ừ, cũng là ngươi chu đáo a!" Bần đạo cười hì hì hỏi: "Bất quá, rốt cuộc ngươi tính an bài Ái Liên Na ra sao đây?"
"Hừ, giấu đầu lòi đuôi, lộ ra rồi nhé?" Vong Ưu cười dài nhìn ta nói: "Về sau tự nhiên nàng sẽ đi theo ta, nếu ngươi muốn đánh cái chủ ý quái quỷ gì thì... hừ, để xem biểu hẹện của ngươi đã!" Nói xong liền xông vào trong phòng ngủ.
"Biểu hiện?" Bần đạo sửng sốt, sau đó giật mình ngộ ra chạy theo hô: "Ta nhất định sẽ hảo hảo biểu hiện!" Mồ hôi, câu sau không phải là "tranh thủ sớm ngày được khoan hồng" chứ?
Một đêm không nói gì, ngày hôm sau bần đạo tu hành đại thành, mang theo Vong Ưu cũng thần thái hưng phấn xuất hiện trước mặt mọi người, không nói gì cả, trực tiếp suất lĩnh đại quân xuất phát đi Tà Nhãn Bộ Lạc, hết thảy công tác đều làm tốt sau khi ta và Vong Ưu tiêu diệt Tà Thần chừng mười ngày rồi, lần này xuất chinh, binh quý tinh bất quý đa nên xuất động cũng không nhiều.
Trừ bỏ bộ đội ta mang đến, Vong Ưu công chúa vẻn vẹn chỉ dẫn theo Tề Tạp Lý và 2 vạn tinh nhuệ của hắn. Mặt khác, nàng còn dẫn theo năm trăm sát thủ đoàn đã chọn lựa tốt từ sớm, những người này đều là thích khách các đại gia tộc cẩn thận bồi dưỡng, mỗi người đều là cao thủ, ám sát thuật có thể nói là thiên hạ vô song.
Kể cả thúc tổ nhìn thấy cũng phải thán phục không thôi, so sánh với bọn họ, thúc tổ liền trở thành người giữa giữa trong nghề, bất quá chỉ là một kẻ nghiệp dư, người ta mới gọi là chuyên nghiệp! Vô luận là ẩn núp ẩn thân, hạ độc, ngụy trang, phá giải cơ quan vân vân đều tinh thông cả.
Những thích khách này không chỉ mang theo vòng cổ bí mật mà mấy năm trước Vong Ưu đã tạo ra, kể cả vũ khí của họ cũng được Vong Ưu phụ gia thần ngữ. Cái gọi là thần ngữ kỳ thật là một loại kỹ xảo luyện kim cực kỳ cao minh, có điều Vong Ưu dùng phương pháp đặc thù, phong ấn thần ngữ vào trong khí cụ, sử dụng ngôn ngữ khác nhau có thể sinh ra hiệu quả khác nhau. Hơn nữa thời gian liên tục cũng rất dài, nếu tài liệu đầy đủ thậm chí có thể phụ gia vĩnh viễn.
Võng Ưu đều phụ gia thuộc tính phá ma trên binh khí 500 người này, hơn nữa là phụ gia vĩnh viễn, trước kia khi Tà Nhãn Bộ Lạc tiến công Ám Dạ, nàng cũng giúp đỡ phụ gia vào, vòng cổ bí mật cũng chế tạo vào thời điểm ấy. Nếu không Tà Nhãn không thể tổn thất nhiều như vậy, mà cuối cùng bọn họ không thể không lui về.
Lúc ấy nàng mất thật nhiều thời gian và tinh lực, mỗi lần nhắc đến nàng đều cau mày hô mệt, trên thực tế, đám gia trưởng các đại thế gia phục Vong Ưu như vậy cũng liên quan đến năng lực thần kỳ này của nàng. Nàng không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà những thứ luyện ra cũng đều là bảo bối, đám gia trưởng thu được ưu đãi đương nhiên phải cảm kích không thôi, tâm phục khẩu phục.
Năng lực này của nàng thậm chí làm cho Tri Chu Tà Thần chú ý và rình rập, tuy rằng bị Vong Ưu xảo diệu che dáu, nhưng không thể làm cho Tri Chu Tà Thần hết hy vọng nên hắn mới sốt ruột để Vong Ưu kế nhiệm Đại Tế Tự. Nếu không, lấy tư lịch của nàng, muốn làm Đại Tế Tự ít nhất cũng phải đợi thêm vài chục năm nữa!
Cùng đi với chúng ta còn có Thú Nhân, Đại Tiên Tri cũng mang theo Tam hoàng tử, Cửu công chúa và 500 Thú Nhân thân vệ. Kỳ thật bọn họ đi theo để quan sát phương thức dụng binh của chúng ta xem có học hỏi được gì không, cũng không tham chiến. Về phần những Thú Nhân khắc thì chia làm hai, một phần áp giải những gì ta cho bọn hắn và công tượng trở về lãnh địa Thú Nhân, một phần trợ giúp mang theo đồ của ta về Bác Lạp Tư.
Đặc biệt đáng giá nhắc tới là Phác Lý Tạp Thập, trải qua điều tra của ta, tiểu tử này lại là quân cờ Vong Ưu xếp vào bên cạnh ta, dám can đảm đùa giỡn với ta, thật tức chết mà. Cũng may tình báo của bọn hắn tuy không ít nhưng cũng không phải rất đặc biệt, mặc dù có nhiều hoạt động không thể để người ngoài biết, nhưng cũng không sợ bọn hắn nói gì với Vong Ưu.
May mà bọn họ là người của Vong Ưu, nếu là người của Giáo Đình thì ta không chết mới là lạ? Vong Ưu biết ta cần một con bộ đội bí mật nên chính thức giao Phác Lý Tạp Thập cho ta, nhưng bần đạo đang tức giận, bị tiểu tử này đùa giỡn một lần nên cả đời uất hận, trực tiếp phái hắn đến Uy Đảo tìm hiểu tin tức.
Tên đáng giận này, nếu địa hạ thế giới có ánh mặt trời thì ta sẽ bắt hắn tìm một chỗ mà phơi nắng cho ta, không bắt hắn phơi nắng thành người Châu Phi thì bần đạo chưa hết giận! Xử trí Phác Lý Tạp Thập xong, chúng ta tiếp tục xuất phát đến Tà Nhãn Bộ Lạc.
Có thể rất nhiều người không hiểu vì sao chúng ta nhất định phải công chiếm Tà Nhãn Bộ Lạc, kỳ thật nói trắng ra chỉ là tư lợi mà thôi.
Trong bốn thế lực lớn ở địa hạ, đám người Huyệt Cư Nhân có dân số cao nhất, vị trí cũng không sai, diện tích cũng lớn nhất, thổ địa thích hợp trồng trọt nhiều nhất, là một nơi sản xuất lương thực rất tốt, không chỉ tự cung mà còn có thể cung cấp nuôi dưỡng hơn 50 vạn quân Thú Nhân ở phía trên. Nhưng mà lương thực không có hấp dẫn mấy với chúng ta, hơn nữa Thú Nhân cũng là liên quân nên chúng ta sẽ ở chung một cách hòa bình với họ, ít nhất tạm thời là vậy.
Ám Dạ bộ tộc có nhân số thứ hai, địa bàn cũng rộng thứ hai, lương thực cũng vừa đủ ăn, dư thừa được chút ít. Nhưng nếu muốn cung cấp nuôi dưỡng Tri Chu của Tri Chu Tà Thần thì phải càng không ngừng đi chiến đấu đoạt lấy, trong lãnh địa của họ, ngoài lương thực ra, các loại khoáng sản khác cũng có nhưng số lượng không lớn, chỉ vẻn vẹn đủ dùng thôi.
Dân cư và địa bàn của Tà Nhãn Bộ Lạc xếp hàng thứ ba, nhưng cày ruộng ít, lương thực không đủ ăn nên thường xuyên đi chiếm đoạt, ngoài lương thực cũng đoạt đến dân cư, bất quá lãnh địa của nó chuyên sản xuất ma tinh quặng mỏ, ngoài Thủy Hệ ra, ma tinh thạch Thổ, Phong, Hỏa Hệ đều có, hơn nữa rất nhiều.
Trước kia chỗ này là tiêu điểm tranh đoạt của các tộc, nhưng từ khi Tà Nhãn chiếm cứ nơi này thì không ai dám đi đào móc nữa nên mãi đến bây giờ, ma tinh quặng mỏ này vẫn chưa được khai thác bao nhiêu. Nếu đám Tà Nhãn nói đạo lý vân vân thì có lẽ ta sẽ làm mua bán bình thường với bọn hắn, có điều bọn hắn lại là một đám ác ma chuyên ức hiếp kẻ yếu, vậy thì chịu rồi.
Cho dù là vì giải cứu những tộc dân bị cáo chế thì ta cũng phải tiêu diệt bọn hắn a? Vậy thì thuận tay chiếm cứ địa bàn cũng không tính là cái gì nha. Cạc cạc, xuất binh chính nghĩa, một khối thịt béo như vậy nếu không ăn thì quả thật xin lỗi ông trời quá.
Về phần Hỗn Loạn Bộ Lạc, hắc hắc, cái gì bọn họ cũng đứng cuối, có điều các loại kim loại hiếm, vô luận là kim, ngân, đồng bình thường hay những thứ có chứa thuộc tính ma pháp như Mật Ngân, Tinh Kim đều có một cái sản lượng làm người ta điên cuồng. Sau khi Vong Ưu sửa sang lại những tư liệu rồi nói cho chúng ta biết, bần đạo không rõ lắm, nhưng thủ hạ của ta đều sáng rực hai mắt lên.
Ngay cả Ải Nhân tộc trưởng luôn không thích chiến tranh cũng vỗ ngực muốn điều động 10 vạn Ải Nhân Chiến Sĩ tham chiến, thúc tổ lại trực tiếp hơn, muốn tự mình trở về điều động Thanh Long Thiết Kỵ đến chinh phạt, nói cái gì nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, tất cả đều bị ta bác bỏ. Bọn họ không ngẫm lại một đường đến đây đơn giản sao? Chưa nói các loại tập kích, chỉ nói đến lộ tuyến dài dòng kia đã thấy không dễ đi rồi.
Nhân tộc chiến sĩ bình thường kể cả có đủ nước đủ lương thực, số người có thể vượt qua đến đây cũng không đến ba phần, kể cả đến được thì cũng nửa chết nửa sống, căn bản là không có sức chiến đấu, quả thực là đưa đồ ăn đến tận nhà cho người ta, thể lực của Ải Nhân dù tốt hơn một chút nhưng cũng kém Thú Nhân a, khẳng định cũng thương vong thảm trọng, sao ta nỡ để đám công tượng đi chịu chết đây? Hai người bọn họ đứng nói chuyện mà không thấy đau lưng à, đúng là nhà quê!
Từ Nha Thành xuất phát, muốn đến Tà Nhãn Bộ Lạc ước chừng phải qua 15 ngày, trong đó hơn phân nửa là đi đường thủy. Ám Dạ Tinh Linh có đội tàu của riêng mình, đương nhiên kỳ thật toàn bộ đều là bọn hắn cướp đoạt của Huyệt Cư Nhân, không nhiều lắm, vẻn vẹn mấy trăm chiếc, cũng không lớn, cao lắm có thể chưa được mấy chục người. Nhưng ít ra có thể làm cho đám lãnh đạo chúng ta khỏi phải lặn lội đường xa, còn những bộ đội khác thì đành phải đi theo mạch nước ngầm thôi.
Hắc hắc, đi đường thủy tiện hơn đường bộ nha, không những tiết kiệm nhân lực, vật lực và tài lực, tốc độ cũng nhanh hơn! Đây chính là lý do vì sao sau khi ta đả thông được thông đạo với Ngõa Nạp còn phải khai thông hành lang mậu dịch dưới nền đất nữa.
Bần đạo và Vong Ưu ở trên cùng một thuyền, một bên tăng tốc chạy, một bên vất vả luyện công, chỉ có chăm chỉ luyện tập mới sớm ngày thành công được, lời của tiên hiền nói vậy, bần đạo và Vong Ưu nào dám quên đây! Cho nên dọc theo đường đi, chúng ta đều không ra khỏi khoang thuyền, ngay cả cơm cũng không ăn.
Có điều, ai, âm thanh của Vong Ưu quá lớn một chút, cả con sông đều có thể nghe được, vì vậy sau khi lên bờ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, có hâm mộ, có tiếc hận, có đố kỵ, đặc biệt nhất là thúc tổ, ánh mắt hắn lại là uể oải.
"Các ngươi bị gì đấy, sao lại nhìn ta như vậy?" Bần đạo ngượng ngùng hỏi mọi người, thấy bọn họ không nói lời nào, chỉ hoài thâm ý mỉm cười, ta rõ ràng hỏi thúc tổ: "Sao sắc mặt ngài kém như vậy? Có chuyện gì làm ngài uể oải vậy a!"
"Ta tư ti!" Thúc tổ buồn bực nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
"Tự ti cái gì?" Bần đạo khó hiểu hỏi.
"Gia gia ngươi một đêm năm lần đã thấy rất giỏi rồi, kỳ thật ta có thể đến bảy lần đó!" Thúc tổ vẻ mặt cầu xin nói: "Lại là so với ngươi thì ngay cả rắm cũng không bằng? Ngươi lại mười bảy ngày không dừng lại, làm ta rất tự ái a!"
"Phi kiếm!" Thẹn quá thành giận, bần đạo còn kém không chém hắn làm hai, một đạo hồng mang trong nháy mắt vọt đến trước ngực hắn. Bần đạo hận tên già mà không kính này, làm trò trược mặt mọi người nói hưu nói vượn như thế thì sao ta xuống nước được, cái này không phải muốn giết ta sao?
"Oa, xú tiểu tử ngươi chơi thật à?" Thúc tổ sợ tới mức la to, nhưng trong lúc kêu to lại lấy tốc độ tia chớp trốn khỏi công kích của ta. Dù sao hắn cũng là Kiếm Thần, lại sớm có chuẩn bị nên tránh thoát cũng không có gì ngạc nhiên.
"Định!" Vong Ưu nổi giận đùng đùng cũng tham dự đuổi giết, ra tay liền phong tỏa không khí, trong chốc lát liền giam cầm thúc tổ ngay giữa không trung. Sau đó phi kiếm của bần đạo phóng ra, tuy ta không thể thương tổn hắn, nhưng thiêu hủy y phục, thậm chí cắt tóc xả giận cũng không sao chứ?
Mắt thấy Bích Không Huyết Ảnh Kiếm của ta sắp đụng vào hắn, chỉ cần đụng vào thì ta có thể làm cho hắn trong vòng nửa giây liền trần truồng, nhưng lão gia hỏa lại chợt lóe liền biến mất, sau đó lại xuất hiện một chỗ khác, phiêu phù trên không, còn vui vẻ cười cười với ta.
Ta kháo, sao lúc ở Thú Vương thành lại đem truyền tống giới chỉ và bí mật vòng cổ đều cho hắn mượn chứ? Cái này thì khổ rồi, hắn lại chơi trò Lưu Bị tá Kinh Châu, mượn xong không trả, vì sợ ta tìm hắn đòi còn cố ý ăn mặc thành bộ dáng rách nát đáng thương đến chặn họng ta, bây giờ còn không biết xấu hổ cười với ta? Thật sự là rất đáng giận, nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, quả thực không thể nhẫn nhịn nổi!
"Định!" Dưới cơn giận dữ, Vong Ưu lại phát uy, nàng bất quá mới chỉ có thực lực Đại Ma Đạo Sư, chênh lệch tuyệt đối nên nhiều nhất chỉ bị giam cầm nửa giây, vừa rồi phi kiếm của ta vẫn còn đi theo hắn nên nửa giây là đủ rồi, nhưng lần này cách quá xa nên căn bản không làm gì được.
"Đại Ngũ Hành Thần Lôi!" Bần đạo không chút nghĩ ngợi, duỗi tay liền phóng tuyệt chiêu, lời của ta còn chưa dứt, pháp thuật cũng sớm thuấn phát lên đầu thúc tổ, sau đó một con gà quay đen thui chìm vào trong nước.
"Làm người phải phúc hậu a!" Bần đạo lắc đầu, giả vờ thở dài nói, sau đó lôi kéo tay Vong Ưu, làm như không có việc gì cỡi Cái Thứ chạy lấy người.
"Xú tiểu tử, ngươi xuống tay cũng độc ác quá a! Ngay cả lông trên tiểu đệ đệ cũng bị đốt trụi! Ngươi bảo ta làm sao đi gặp người đây?" Thanh âm phẫn nộ của thúc tổ từ xa xa truyền đến!
Bất quá sau đó hắn liền câm miệng bởi người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, còn khe khẽ nói nhỏ: "Hóa ra lão già mà không kính này gặp người chỉ dùng chỗ đó thôi a?"
Thúc tổ trực tiếp té xuống sông, không bao giờ ngóc đầu lên nữa...