Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 522


Không ngờ được Phác Lạp Địch lại nhìn trúng thứ này, Bát Trì Kính có hai cách dùng, một là lữ hành xuyên Vị Diện, có thể dùng nó để tự do du lịch qua các Vị Diện khác nhau. Đây cũng là lý do tại sao ba tên quan quân nho nhỏ như Phác Lạp Địch có được can đảm trộm cắp bảo vật của chủ nhân, các Vị Diện nhiều như vậy, bọn họ chỉ cần tùy tiện xuyên qua một chỗ nào cũng có thể sinh tồn, hơn nữa còn có thể sinh sống tiêu dao tự tại, chỉ thương cho Satan dù bản lãnh lớn khẳng định cũng không thể tìm được.

Về phần cách sử dụng thứ hai của Bát Trì Kính chính là bản thân nó có một không gian Dị Thứ Nguyên, người sử dụng có thể tùy thời tùy chỗ tự do tiến vào không gian này, vì thế tất cả công kích trên Vị Diện đối với hắn không có có bất kỳ hiệu quả, hơn nữa cho dù dùng phương pháp dò xét nào cũng không thấy được hắn. Từ đó mà nói, chiêu này không thể coi như là ẩn thân thuật rồi, mà là ẩn thân chân chính, biến mất hẳn khỏi Vị Diện hiện tại luôn.

Cách dùng Bát Trì Kính không chỉ có vẻn vẹn như thế, người ở bên ngoài mặc dù nhìn không thấy người núp ở trong không gian Dị Thứ Nguyên, nhưng mà người ở bên trong lại có thể thông qua Bát Trì Kính trên tay quan sát rõ ràng hết thảy mọi chuyện bên ngoài, chỉ cần có một cơ hội thích hợp hắn sẽ tự do hiện ra tại một địa phương thích hợp tiến hành đánh lén địch nhân.

Đổi lại một câu thông tục cho dễ hiểu, người cầm bảo bối như Bát Trì Kính này vô ưu vô lo, ta nếu muốn đánh lén ngươi thì sẽ từ từ mà đánh, ngươi đánh không tới được ta. Có thể nói Bát Trì Kính hoàn toàn là một thần khí chuyên dành cho hạng lưu manh, không trách được mới vừa rồi ma quỷ Phác Lạp Địch đánh cho hai Thiên Sứ sáu cánh mạnh hơn hắn không ngừng kêu khổ, chật vật không chịu nổi, nguyên nhân chính là ở chỗ này.

Thần khí lưu manh còn có một kiện đồ chơi khác, chính là Sương Chi Ai Thương, công dụng của nó đã nói qua rồi hiện tại không đề cập tới. Uy lực của thanh kiếm này trong tay hạng người mạnh biến thái như Satan thì xem như không đáng nhắc đến, thế nhưng đối với cấp bậc Thiên Sứ sáu cánh mà nói, nó có khả năng đề cao lực chiến đấu của bọn họ lên gấp đôi. Cho nên một gã quan quân ma quỷ khác đã lựa chọn trộm nó đi.

Về phần kiện thần khí cuối cùng bị trộm tên gọi Bát Bản Cùng Câu Ngọc, là một kiện thần khí Tinh Thần hệ rất hiếm thấy. Người mang theo nó có thể bất tri bất giác ảnh hưởng tâm thần đối thủ, thậm chí khiến cho đối phương cam tâm trở thành nô lệ. Hiệu quả như vậy rất giống với chiêu Tinh Thần Ám Kỳ mang tính vĩnh cửu, so với pháp thuật Tà Nhãn bạo quân có tính cưỡng chế mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Ba tên quan này trộm đồ rồi lập tức dùng Bát Trì Kính chạy ra một địa phương khác, ba tên bằng vào thực lực mạnh mẽ thành lập thế lực cho riêng mình, thoáng cái từ thân phận làm thủ hạ cho người khác biến thành chúa tể chỉ huy thủ hạ dưới trướng, tư vị đó quả thực giống như một trên trời một dưới đất vậy.

Lẽ ra ba tên này làm không tệ, nhưng mà ma quỷ là cái thứ tính nghi kỵ trong lòng đặc biệt nặng, cho nên sau khi chung đụng một khoảng thời gian bọn họ phát sinh mâu thuẫn với nhau. Nguyên nhân rất đơn giản, ma quỷ có Sương Chi Ai Thương lực chiến đấu mạnh nhất, tên Phác Lạp Địch có Bát Trì Kính sợ bị hắn đánh lén đoạt bảo, cho nên cả ngày núp ở trong không gian Dị Thứ Nguyên.

Phác Lạp Địch vì làm như vậy khiến cho hai gã ma quỷ kia sợ hãi, ai lại nguyện ý cả ngày đối mặt với một tên bằng hữu vô hình chứ? Bọn họ cũng sợ Phác Lạp Địch lợi dụng Bát Trì Kính đánh lén bọn họ nha? Cho nên những ngày đó trôi qua trong lo lắng đề phòng, ai cũng phải lo vấn đề an toàn cho mình, cuối cùng ba người bọn hắn cũng chịu không nổi rồi, dứt khoát chia tay nhau tự đi tìm tương lai riêng thôi.

Sau khi tách ra, Phác Lạp Địch lợi dụng Bát Trì Kính đi tới Uy đảo, lúc ấy Uy Khấu vẫn còn trình độ kém cỏi, cơ hồ xấp xỉ với dã nhân rồi. Số lượng bọn họ không ít, dùng hình thức bộ lạc phân tán ra các địa bàn, ở trong sơn động, ăn đồ ăn sống. Vì muốn cho đời sau có được lực lượng cường hãn, nữ nhân bị đưa đi giao hợp với các loại ma thú, cho nên đời sau sinh ra không chỉ hình thù kỳ quái, vừa thấp vừa xấu, hơn nữa trí lực rất thấp, tâm tính hết sức ác độc.

Ma quỷ Phác Lạp Địch đi tới nơi này, tùy tiện biểu diễn một chút lực lượng của mình nhất thời làm chấn kinh toàn tộc Uy Khấu, bọn họ tôn sùng hắn lên thành thần minh. Từ đó về sau, cuộc sống của Phác Lạp Địch trôi qua nhàn hạ, Uy Khấu ngày ngày dâng lên vật phẩm và mỹ nữ tốt nhất, hắn được hầu hạ cực kỳ sảng khoái, Phác Lạp Địch cao hứng lên bắt đầu dạy cho bọn người kia một vài thứ.

Phác Lạp Địch dạy cho bọn họ xây dựng phòng ốc, thật ra là để xây dựng cung điện hoa lệ cho Phác Lạp Địch. Hắn còn dạy đạo pháp cho bọn họ, làm như thế chuyện tốt hiển nhiên cũng là Phác bản thân Lạp Địch hưởng. Hắn dạy đạo pháp cho Uy Khấu xem trọng lễ nghi, thật ra là để cho bọn họ trở thành tín đồ tận tụy với hắn mà thôi.

Thế nhưng, bất kể thế nói thế nào, nhờ có Phác Lạp Địch dạy bảo chung quy đào tạo ra một Uy Khấu dần dần trở thành thế giới văn minh, lâu dài thì biến thành như hiện tại. Có thể nói Uy Khấu từ cuộc sống dã nhân diễn biến thành văn minh như hôm nay nhanh chóng như vậy, hoàn toàn phải cảm tạ ma quỷ Phác Lạp Địch. Thậm chí Thiên hoàng của bọn họ cũng phải ngày ngày dập đầu vấn an, đêm đêm van vái Phác Lạp Địch.

Phác Lạp Địch ở chỗ này có được đời sau rốt cục sinh ra tình cảm với nơi này, cho nên hắn bắt đầu dạy cho bọn họ tu luyện võ thuật, cho nên Âm Dương Sư và Nhẫn Giả xuất hiện. Sau đó các hài tử của hắn muốn có vài món thần khí, Phác Lạp Địch thuận miệng đáp ứng, hắn tự mình ra biển chém giết một con quái vật biển tám đầu, thu lấy mọi thứ trên thân quái vật biển trở lại, chế ra ba món thần khí mà hắn quen nhất, chính là ba phục chế phẩm bọn hắn trộm được kia.

Chế tạo ra đồ tốt Phác Lạp Địch phải dùng máu tươi tẩy lễ mới có thể phát huy ra uy lực lớn, nhưng mà Phác Lạp Địch không nỡ dùng máu của mình, cho nên dùng nước tiểu thay thế. Sau đó, gia tộc Thiên hoàng Uy Khấu đời đời tương truyền ba kiện thần khí.

Con của Phác Lạp Địch nhận được đồ tốt, thỉnh giáo Phác Lạp Địch đặt tên cho kiện thần khí này. Phác Lạp Địch suy nghĩ rất lâu, hắn vốn muốn gọi là Bát Trì Kính và Bát Bản Cùng Câu Ngọc, nhưng mà suy luận một hồi hắn liền buồn bực, Sương Chi Ai Thương hoàn mỹ cỡ nào chứ, danh hiệu giàu ý thơ đến mức nào aa..a? Ngay cả ma quỷ Phác Lạp Địch cũng cảm thấy dùng tên đó đặt cho một món chế tạo từ nước tiểu thật sự là… sỉ nhục văn hóa.

Đúng lúc này hắn đang ở trên giường hành sự sảng khoái, cho nên dứt khoát nói với Thiên Hoàng đang xem "cuộc chiến" ở phía dưới: "Kiếm này gọi là - Thao Chi Kiếm." Cho nên, món đứng đầu ba kiện thần khí nổi tiếng xa gần Uy Khấu đã bị mệnh danh là - Thảo Trĩ Kiếm.

Hiện tại nguyên hình của thanh Thảo Trĩ Kiếm, Sương Chi Ai Thương bản gốc đang nằm trên tay Đông Ni. Lúc này Đông Ni đang bị luồng quang mang quỷ dị ở chuôi kiếm xâm lấn, ánh mắt của hắn đột nhiên phóng ra tà khí điên cuồng.

"Hắc hắc ~!" Đông Ni cất tiếng cười như ma quỷ gào thét, hắn đột nhiên vung cánh tay lên, năm vị Hồng Y giáo chủ đứng ở sau hắn cùng nhau rớt đầu xuống đất. Chuyện tình phát sinh quá đột ngột, khi mà năm cái đầu tóc trắng xoá bay lên trời, trên khuôn mặt thậm chí còn mang theo nụ cười, bọn họ hiển nhiên còn đắm chìm trong hưng phấn khi ma quỷ Phác Lạp Địch bị thu thập.

Lúc này uy lực Sương Chi Ai Thương lại tăng lên một bậc, năm cái đầu bay trên trời cao bị gió thổi qua lập tức biến thành phấn vụn, thi thể phía dưới cũng thế, giống như bị hủ hóa ngàn năm, giống như đắp từ hạt cát vậy, chậm rãi triệt để hóa thành tro bụi.

Biến hóa cực lớn như vậy hiển nhiên không có ai nghĩ tới, đừng nói đến mấy ngàn Mục Sư kia ngu rớt, ngay cả Mã Kỳ Nạp cũng sợ đến ngây người, sau đó hắn kinh hãi thét lên: "Thúc thúc, ngài chẳng lẽ điên rồi sao?"

Nghe Mã Kỳ Nạp hỏi một câu, trên mặt Đông Ni lộ ra thần sắc thống khổ, sau đó hắn giơ tay lên không trung, rồi lại run rẩy hạ tay xuống, không có dứt khoát hạ thủ với Mã Kỳ Nạp. Trải qua một phen giao chiến vô hình, Đông Ni đột nhiên hô to: "Ta bị ma quỷ khống chế, chạy mau, chạy mau đi."

"Hả ~!" Mã Kỳ Nạp thất kinh, sau đó hét lên với mấy Mục Sư vẫn còn ngây dại đứng đó: "Toàn thể rút lui, mau." Nói xong chính hắn liền quay đầu ngựa chạy đi, mang theo một đám tâm phúc rời khỏi chiến trường. Những Mục Sư kia lập tức chim bay thú tản, hơn nữa vừa gào thét vừa chạy, thân thể bọn họ khoắc áo choàng trắng bạch lắc lư trong gió, khiến cho bọn họ giống như bầy cừu gặp sói.

"Ha ha. Đông Ni đáng thương, ngươi xong xuôi rồi, chầm chậm xem ta thu thập mấy đầu dê con lạc đường này nhé. Ha ha~" Từ trong miệng Đông Ni phát ra một thanh âm khàn khàn của người khác, hắn quơ Sương Chi Ai Thương, đuổi giết mấy Mục Sư đang cố gắng chạy trốn.

Những Mục Sư bình thời sinh sống an nhàn sung sướng rồi lại tu luyện, đến lúc này bọn họ dù có vắt giò lên cổ cũng không thể chạy nhanh hơn Đông Ni nha? Cho nên cả đám nhanh chóng chết thảm dưới thanh Sương Chi Ai Thương, tất cả những người bị giết đều biến thành tro bụi, hiển nhiên, tất cả năng lượng trên người bọn họ đã bị Sương Chi Ai Thương hấp thu sạch sẽ.

Mã Kỳ Nạp ngồi trên lưng ngựa chạy trốn nghe được phía sau la hét thảm thiết, hắn tuyệt vọng trong lòng. Những Mục Sư này là lực lượng mạnh nhất ở Giáo Đình, là bảo bối vô giá, Giáo Hoàng đã từng dặn dò kỹ lưỡng. Cho dù xảy ra tình huống nào cũng phải mang bọn họ đầy đủ trở về, thế nhưng lần này sợ rằng tổn thất thảm trọng rồi, chỉ riêng tổn thất năm vị Hồng Y giáo chủ cũng đủ để cho hắn tưởng tượng đến viễn cảnh Giáo Hoàng tức giận điên cuồng rồi.

Nhất là đám Mục Sư đang chết dần trên tay Đông Ni, Giáo Hoàng nhất định sẽ giận lây sang gia tộc Tắc Văn, một khi xử trí không tốt, gia tộc Tắc Văn chắc chắn cách ngày toàn diệt không xa.

Mã Kỳ Nạp bây giờ tràn ngập hối hận, ban đầu sau khi thi triển hoàn thành Thiên Giới Chi Môn, hắn nên mang theo những Mục Sư này rời khỏi, nhưng mà hai vị Thiên Sứ kia xuất hiện quá hoành tráng, bọn họ nói rằng sẽ dễ dàng giải quyết đối thủ, còn muốn dùng Thiên Giới Chi Môn quay trở về Thiên Giới. Trong lòng Mã Kỳ Nạp nổi giận mắng to. Thiên Sứ khốn kiếp, bây giờ nhìn ngươi trở về thế nào đây, đi chết hết đi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Biến hóa bên dưới vừa bắt đầu phát sinh không có khiến cho phía trên chú ý, cho đến khi Đông Ni khi liên tiếp chém chết rất nhiều người Đường Gia • Phỉ Long mới phát hiện, nhìn thấy những Mục Sư chết đi ngay cả thi thể cũng không còn, hắn cơ hồ lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cho nên Đường Gia • Phỉ Long không thể tiếp tục nhiệm vụ chú ý đến Phác Lạp Địch, đành phải nói với Athena: "Coi chừng Phác Lạp Địch dùm ta, đừng để cho hắn chạy thoát, ta đi xuống xem một chút." Nói xong lập tức đâm đầu lao xuống, chạy thẳng tới chỗ Đông Ni.

"Kẻ giao linh hồn cho ma quỷ, chịu chết đi." Đường Gia • Phỉ Long vừa nói vừa mượn ưu thế tốc độ phi hành bổ một kiếm về phía sau lưng Đông Ni.

"Ha ha, ngu ngốc, giao linh hồn cho ta có chỗ nào không tốt chứ?" Đông Ni cuồng vọng cười nói, sau đó hắn xoay người đối chiến với Đường Gia • Phỉ Long.

Một tràng thanh âm kim thiết vang lên, thân là Thiên Sứ sáu cánh Đường Gia • Phỉ Long thân đang tiến công ở trên không trung, dưới chân không có chỗ đứng bị Đông Ni chấn bay ngược lui về sau. Còn Đông Ni cũng bị phản lực đẩy lùi ra thật xa mới dừng lại được, hai chân lưu lại trên mặt đất hai hàng dài.

Đường Gia • Phỉ Long bị chấn trở về lập tức kinh ngạc, từ một kích liều mạng kia mà xem, hình như thực lực Đông Ni cũng không thua kém hắn nhiều lắm. Hắn không nhớ ra trong danh sách Giáo Đình có cao thủ nào đủ sức đánh ngang với Thiên Sứ sáu cánh, hơn nữa Đông Ni hành đông rất kỳ quái khiến cho hắn sinh lòng nghi ngờ. Cho nên hắn dừng lại, lớn tiếng quát hỏi: "Ngươi không phải là Đông Ni, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ha ha, muốn biết ta là ai?" Đông Ni cười điên dại nói: "Rất đơn giản, ta sẽ biểu diễn cho ngươi xem một chút." Nói xong hắn cầm Sương Chi Ai Thương trên tay giơ lên cao, miệng thì ngâm tụng chú ngữ cổ xưa. Khi pháp thuật tiến hành, viên bảo thạch tầm thường trên chuôi kiếm lại phát ra quang mang sáng ngời, càng ngày càng sáng, cuối cùng sáng rực lên khiến cho người ta không thể mở mắt nổi.

Vì thế kinh động đến ma quỷ Phác Lạp Địch và Thiên Sứ Mạt Tát Khắc đang chiến đấu ở bên trên, bọn họ không tự chủ được ngừng tay cẩn thận quan sát tình huống phát triển. Mạt Tát Khắc đang lo lắng, bởi vì tia sáng này ẩn giấu một loại khí tức tà ác cường đại, ma quỷ Phác Lạp Địch thì đang cao hứng, bởi vì hắn nhận ra Sương Chi Ai Thương, đồng thời còn cảm giác được ma pháp ba động quen thuộc.

Rốt cục viên bảo thạch tỏa ra quang mang chói mắt cực kỳ cường thịnh rồi đột ngột biến mất, ở nơi Đông Ni đứng đã không thấy gì nữa, trên mặt đất chỉ còn một tầng khí lưu xám đen, khiến cho mọi người nghĩ rằng hắn tiêu đời rồi. Thanh Sương Chi Ai Thương thì lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, trước mặt nó từ từ xuất hiện một cửa không gian quỷ dị.

Tiếp theo, cánh cửa không gian khẽ rung động lóe lên tia sáng, lập tức xuất hiện một người rất giống ma quỷ Phác Lạp Địch, vừa nhìn cũng biết bọn họ là cùng một chủng tộc sinh vật Địa Ngục. Thế nhưng, người từ trong cánh cửa không gian ra tới, bất luận là hình thể hay là khí thế so với ma quỷ Phác Lạp Địch còn cường hoành hơn nhiều, hiển nhiên, điều này cho thấy thực lực hắn mạnh hơn Phác Lạp Địch.

"Lão bằng hữu Phác Lạp Địch thân ái của ta, đã lâu không gặp, làm sao ngươi lại bị đánh đến bộ dáng thê thảm thế này?" Sau đó người kia dùng thanh âm khàn khàn cười hỏi.

"Còn không phải là do cái đám người chim vô sỉ này hai đánh một sao?", ma quỷ Phác Lạp Địch ủy khuất nói: "Tư Cách Đề đại ca, ngươi cần phải báo thù cho ta nha!"

"Ha hả, yên tâm đi, chúng ta nói thế nào cũng là lão bằng hữu, ta cũng không thể nhìn ngươi bị một đám người chim khi dễ được." Ác ma tên là Tư Cách Đề mỉm cười nói. Vừa nói xong hắn dùng ánh mắt cực độ nguy hiểm nhìn về hai gã người chim.

Nghe đến đó, tinh thần Thiên Sứ Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long triệt để trầm xuống, âm thầm tự nhủ. Nếu gã ma quỷ Phác Lạp Địch chết tiệt này đã có như một trợ thủ mạnh mẽ thế này gia nhập, ngày hôm nay tối đa chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi, chỉ cần diệt không được Phác Lạp Địch, Thánh Chiến chuẩn bị nhiều năm lần này coi như xong. Bọn họ không cam lòng thì thôi, quan trọng là Thiên Giới không chấp nhận nổi mà.

Song, cơn ác mộng của Thiên Sứ Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long vẫn còn chưa kết thúc, bởi vì cánh cửa không gian kia vẫn chưa có ý định khép lại, chỉ thấy cánh cửa vốn đang bình tĩnh đột nhiên rung lên một trận sáng lóa, một đại nhân vật nữa lại hàng lâm. Người mới đến là một nữ nhân, cả người bốc lên ngọn lửa màu đỏ, nàng thân cao hơn ba thước, bộ dáng so với đám Tư Cách Đề thì không khác nhau lắm, chẳng qua là ngọn lửa của Tư Cách Đề thì ẩn giấu vào trong cơ thể, nàng thì lớn lối phóng ra bên ngoài.

Trên thân nàng chỉ khoát hai mảnh vải nhỏ không biết dùng chất liệu gì nữa, các địa phương khác hiển hiện ra mảng lớn da đỏ như máu, trên cổ nàng có đeo một sợi dây chuyền, ở dưới có gắn một viên mỹ ngọc cổ xưa, lớn bằng lòng bàn tay, hình dáng tương tự ngọc Như Ý tinh mỹ dị thường, thân ngọc thỉnh thoảng lóe lên sắc thái mộng ảo. Đây hẳn là Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc rồi.

Phải nói là bộ dáng của nàng cực kỳ kinh người, hai mắt rất to, gò má cao vút, trong lúc lên tiếng lộ ra đầu lưỡi xuyên một cái khuyên tròn lấp lánh. Vào lúc bình thường ta đoán chừng người đầu tiên nhìn thấy nàng, mười người thì bảo đảm có tám ngất xỉu ngay tại chỗ.

Nhưng mà hiện tại thì khác rồi, khối Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc rủ xuống nằm chính giữa cái khe bí ẩn, thân ngọc phát ra ánh sáng quỷ dị khiến cho tất cả người nhìn thấy nàng nhịn không được sinh một cảm giác kinh diễm, giống như nàng là tuyệt thế mỹ nữ vậy. Nếu như người tinh thần lực không đủ kiên định nhìn thấy nàng, cho dù là nam hay nữ nhất định sẽ lập tức quỳ gối dưới váy nàng cam tâm vì nàng đi tìm chết.

Cho dù tinh thần lực đủ kiên định, nếu bị ảnh hưởng lâu dài cũng sẽ từ từ mất đi bản tánh, phục tùng mọi mệnh lệnh của chủ nhân Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc, nói gì nghe nấy. Hơn nữa, loại không mê man này mang tính vĩnh cửu, cho dù chủ nhân không có ở bên người, những người đó vẫn trung thành tận tụy. Bất kể là trí tuệ hay là lực chiến đấu cũng sẽ không bị ảnh hưởng.

Vì thế, người nắm được Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc rất dễ dàng thành lập một tổ chức mà thành viên trong đó tuyệt đối trung thành với mình, nếu như tính cả ảnh hưởng tâm chí đối thủ của Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc trong thực chiến, có thể nói trong ba kiện thần khí thì thứ đáng sợ nhất chính là nó.

Nếu như nói, đại ma quỷ Tư Cách Đề xuất hiện chỉ khiến cho Thiên Sứ sáu cánh Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long cảm thấy thất vọng, vậy thì nhân vật vừa ra sân nắm giữ Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc này làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Bởi vì bọn họ rốt cục bắt đầu ý thức được nguy cơ tử vong của mình sắp đến rồi, hiển nhiên hiện tại đã không phải là vấn đề có lực lượng ngang bằng nhau hay không, mà là vấn đề bọn họ có thể chạy thoát nổi hay không đây?

Dưới tình huống bình thường, ba đại ma quỷ cộng lại chưa chắc đủ sức mạnh mẽ lưu lại được hai vị Thiên Sứ sáu cánh, nhưng vấn đề ở đây là trên tay ba gã ma quỷ này có hai kiện thần khí. Hai chuyện này khác nhau hoàn toàn. Bất luận là Sương Chi Ai Thương hay là Bát Phản Quỳnh Câu Ngọc, thần khí nào cũng có thể áp dụng vào trong chiến đấu thực tế gia tăng lực chiến đấu cho chủ nhân. Kỳ thật tình cảnh hiện tại giống như năm tên đại ma quỷ bao vây tiêu diệt hai Thiên Sứ sáu cánh.

Đối mặt nhiều địch nhân mạnh mẽ như vậy, trong lòng Thiên Sứ Mạt Tát Khắc và Đường Gia • Phỉ Long dâng lên một trận lạnh lẽo, tình huống thế này bọn họ có thể chạy thoát được coi như là may mắn lắm rồi. Trốn về khai báo với cấp trên xem như đầy đủ lý do chính đáng. Nếu là trước kia, bọn họ nhất định lập tức báo tin cho huynh đệ Thiên Giới kéo bọn họ trở về. Đáng tiếc hiện tại Thiên Giới chỉ còn hai vị sáu cánh trấn giữ, căn bản không đủ sức mở ra Thiên Giới Chi Môn. .


Bình Luận (0)
Comment