Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 64


Bần đạo dựa vào Lôi Đạt quan sát diễn biến của chiến trường, mặc dù ngoài mặt ta nói trơn tru nhưng thực tế thì trong lòng cùng không yên lắm, tâm lý bọn đạo tặc đến cùng như thế nào thì chỉ có trời biết! Nếu bọn chúng không dám phản Thạch Nguyên gia thì ta cũng đành chịu! Cho nên thẳng đến khi bọn chúng thật sự động thủ, ta xem được tràng cảnh huyết nhục bay tứ tung thì bần đạo mới yên lòng.

"Ha ha! Kế hoạch thành công rồi!" Bần đạo cao hứng hô: "Bọn chúng đã bắt đầu!"

"Thật ư? Làm sao thiếu gia biết được thế?" Lão Mã kỳ quái hỏi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenggg.com

"Dĩ nhiên là do ma pháp thần kỳ rồi!" Bần đạo vội vã ra lệnh: "Lý Cương!"

"Có!"

"Dẫn 100 người đi bố phòng bên sườn trái, chuẩn bị gỗ đá nhiều chút, đợi mấy tên ngu ngốc của Thạch Nguyên gia tới thì quăng mạnh xuống cho ta!"

"Dạ!" Hắn liền dẫn người đi.

"Triệu Thanh mang 100 người đi bên phải!"

"Dạ!" Hắn cũng đi.

"Địch Vân dẫn người vào rừng chặt cây, phải chọn cây cao hơn 10 thước còn mang theo cành lá rồi kéo tới chặn hạp khẩu lại."

"Dạ!" Hắn cũng đi.

Bần đạo một bên quan sát Địch Vân làm công tác chặn đường một bên quan sát tình hình chiến trường. Nhìn thấy thiết kỵ của Thạch Nguyên gia dễ dàng đột phá vòng vây để hội hợp với chủ tướng bọn chúng, bần đạo không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, không ngờ bọn chúng còn có một đám hùng binh bách chiến như vậy, nếu ta không có Lôi Đạt thì sẽ không phát hiện được bọn đạo tặc theo đuôi, có thể sẽ hồ đồ tiến vào trong bẫy rập này. Hai đầu bị bịt kín, trên đầu còn có cả vạn người quăng đá thì kết quả chắc chắn là thê thảm lắm đây! Sau một lúc ngẫm lại trong lòng càng rét lạnh. Thầm nói, nếu các ngươi đã độc ác như vậy thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn!

Bần đạo dứt khoát đem hạp khẩu bên này bố trí thành một cái bẫy rập tử thần đi, vốn đang nghĩ muốn dùng cao thủ trong tay rồi dựa vào địa hình chặn đầu chứ, nhưng sau khi nhìn biểu hiện xuất sắc của bọn chúng ta liền đem cái ý niệm này quẳng ra ngoài chín tầng trời. Móa! Liều chết với đám binh lính như vậy thì có thắng cũng thương vong thảm trọng, ta cũng không muốn cho binh mã của bản thân bị bất cứ tổn thất gì! Cho nên, ta tại hạp khẩu thả hơn trăm cây đại thụ đều có quy mô từ từ mười đến hai mươi thước, dựng mười cây thành một đống, lần lượt sắp xếp thành mười đống.. Ta nhờ có cao thủ nhiều như mây nên đại thụ bình thường phải đến mười tên tiểu binh mới khiêng được thì bây giờ chỉ cần hai người là có thể khiêng chạy, đương nhiên là kết quả do ta thêm vào "Quang Minh lễ tán", hơn 100 cây từ lúc chặt tới lúc vận chuyển còn chưa được 30 phút thì đã bố trí ngon lành.

Lúc này người thần bí đã chiếm cứ một sườn khác của hạp khẩu, bởi vì hạp khẩu chật hẹp nên bọn họ chỉ có thể vừa ngăn thế công như nước thủy triều của đạo tặc vừa nhanh chóng tiến vào hạp khẩu. Do lúc tiến vào phải theo thứ tự nên đành buông tha tốc độ của kỵ binh, lúc này đối mặt với công kích của đạo tặc chỉ có thể phòng ngự bị động, hết sức có hại, hơn nữa thành bia sống cho cung tiễn thủ của đạo tặc làm cho thương vong càng thảm trọng. Ước chừng có gần 400 chiến sĩ thần bí chết ở bên ngoài hạp khẩu, hơn 500 người còn thừa sau khi tiến vào Thanh Phong hạp liền phân ra khoảng 200 cản phía sau, lợi dụng địa hình đặc thù trong khe núi mà ngăn cản truy binh, che chở cho hơn 300 người lui lại.

Căn cứ vào quan sát của bần đạo, bởi vì khe núi tương đối hẹp, tốc độ ngựa không nhanh, bọn họ phải mất khoảng 30 phút mới có thể đến bên này. Mà hai trăm người cản phía sau, dựa vào vũ kỹ cao siêu giết đạo tặc vào đây đã mất ưu thế về nhân số đến tè ra quần. Đạo tặc sợ đến nỗi không dám lại gần bọn họ mà chiến sĩ thần bí cũng không nguyện lãng phí thời gian giết qua, chỉ là từ từ lui về phía sau, hai bên cứ giằng co như vậy di động hướng về hạp khẩu bên kia.

Rốt cuộc, 300 người của người thần bí cũng đến gần đại thụ mà bần đạo bố trí. Bần đạo ra lệnh một tiếng, Địch Vân dẫn người bắt dầu phóng hỏa, một ít quyển trục ma pháp hệ Hỏa mà bần đạo cho bắt đầu phát huy tác dụng, mặc dù đa số là hạ cấp "hỏa cầu thuật" hoặc là "hỏa tường thuật", nhưng là dùng để thiêu đại thụ thì vẫn dư dả có thừa!

Đại thụ nơi đây chịu rét nhiều như vậy nên ở trong có không ít hơi nước, lúc thiêu đốt sinh ra khói mù mịt, dưới tác dụng của "cuồng phong thuật" mà bần đạo thi triển liền bay vào bên trong khe núi, bần đạo dù ở rất xa cũng có thể nghe được tiếng ho khan cùng tiếng mắng chửi! Bọn kỵ sĩ thần bí cũng rất là buồn bực, sau lưng có 1 vạn đạo tặc đuổi theo, phía trước thì tường lửa chặn, có người bò đến trên vách đá chỗ nghiêng nghiêng để quan sát thế lửa, lúc về báo lại tin tức làm bọn hắn thiếu chút nữa tức chết, hơn trăm cây đại thụ cao mười mét làm thành đám cháy đấy! Chỉ vài cao thủ có thể dựa vào đấu khí siêu cường mà tiến lên, nhưng mà ngựa lại không qua được, hơn nữa qua được vài người thì có ích lợi gì đây? Không có ngựa, có thể chạy thoát khỏi 300 người đuổi giết sao? Hơn nữa người thần bí được bảo vệ cũng không thể như loại cao thủ này, hắn không qua được thì người khác có trở về cũng chỉ còn đường chết! Bọn họ ở trong đám khói mù mịt sốt ruột mà không có biện pháp.

"Long gia Ngũ thiếu gia nghe đây, ngươi có giỏi thì để chúng ta đi ra ngoài đánh một trận quang minh chính đại! Dùng lửa đốt chúng ta thì tính bản lãnh cái gì?" Trong hạp cốc có một âm thanh truyền ra.

"Hắc hắc!" Bần đạo cười mắng: "Phóng lửa đốt không tính bản lãnh thì dùng đá quăng tính là bản lãnh chứ? Dùng đá quăng mạnh vào cho ta!"

Theo một tiếng ra lệnh của bần đạo, 200 tráng hán mai phục hai bên ào ào ném đá xuống, từ Lôi Đạt chứng kiến, mấy người tương đối tàn nhẫn dĩ nhiên cầm cự thạch lớn như cái bàn mà quăng xuống! Từ độ cao gần trăm thước mà rơi xuống, quả nhiên là có thương vong, trong lúc nhất thời bên người thần bí chết vô số, tiếng kêu thảm thiết, chửi bới xông thẳng tận trời!

"Long ngũ, ngươi quá vô sỉ đó!"

Quản hắn kêu gào đến khàn cả giọng, bần đạo vẫn không để ý tới. Lão Mã còn sợ ta chẳng biết nặng nhẹ, nói: "Thiếu gia đừng để ý đến hắn, một khi thả ra thì chắc chắn bọn chúng sẽ không quang minh chiến đấu với chúng ta mà tuyệt đối là ba chân bốn cẳng bỏ chạy! Chúng ta đuổi theo cũng đừ đó!"

"Ha ha! Lão yên tâm đi, ta sẽ không rút lui đâu, bọn chúng đều là người sắp chết, ta làm sao có thể tức giận với chúng chứ?"

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Ha ha, ta không tức giận đâu!" Bần đạo có thể không giận sao? Chỉ là không tiện tỏ vẻ mà thôi, cả giận nói: "Truyền tin đưa lão Lang cho ta, ta đây không để lại phế vật! Nói hắn phải lưu lại toàn bộ đám hỗn trướng này, không được để một tên chạy thoát, nếu không …! Hừ!

"Dạ!" Lão Mã thầm nghĩ cái này còn gọi là không có tức giận ư? Bất đắc dĩ đành phải gọi một tên thủ hạ nhanh nhẹn chạy đi truyền tin.

Chỉ một lát hơn 300 người đã có hơn 100 bị đá đè chết tại đây, những người còn lại đều lui về phía xuất phát, người phía trên vẫn đuổi theo ném đá xuống bọn chúng, chờ bọn hắn rất vất vả mới hội hợp được với người cản phía sau cũng đã chết thêm một ít. Lập tức bọn chúng liền cùng nhau giết về hướng đạo tặc. Nếu bọn chúng không thể đột phá sự phong tỏa của đạo tặc thì toàn quân sẽ bị diệt ở đây.

Dưới uy hiếp của tử vong, bọn chúng bạo phát tinh thần cùng lực lượng trước nay chưa từng có, đem đạo tặc cản đường giết người ngã ngựa té, đội hình tan rã. Bọn đạo tặc chỉ hận hai cái đùi quá ngắn, điên cuồng lui về phía sau, phía trước lui sẽ đẩy phía sau đang tiến, kết quả người mình lại loạn trước. Bọn kỵ sĩ thần bí nhân cơ hội giết chóc đạo tặc không chút kiêng nể, nơi đi qua đều bị máu tươi nhiễm đỏ.

Cũng may bọn chúng dù muốn giết ra cũng chậm hơn so với sứ giả của ta, lão Lang sau khi nhận được tin của ta liền sốt ruột. Gọi mấy đầu mục lại thương nghị đối sách. Còn có gì tốt để mà thương nghị? Cuối cùng chỉ có thể quyết định toàn lực liều mạng! Dưới sự chỉ huy của mấy đầu mục mới miễn cưỡng ngăn chặn kỵ sĩ thần bí tại hạp khẩu.

Nhân mã hai bên vì sinh tồn đã triển khai một trường kịch chiến dành sự sống. Bọn đạo tặc bởi vì là bộ binh nên chủ yếu công kích ngựa, kỵ sĩ một khi té ngựa thì chắc chắn là bị đạo tặc ùa lên phân thây. Còn kỵ sĩ thì dùng đại kiếm trong tay liều mạng chặt chém, khải giáp trên người cũng biến thành màu đỏ. Kịch chiến ngắn ngủi hơn mười phút, thi thể của đạo tặc tại hạp khẩu vậy mà chồng chất cao hơn một người. Như vậy làm cho bọn kỵ sĩ muốn đào thoát càng thêm bất lực, dù tình hình chiến đấu còn đang giằng co bất quá tất cả mọi người đều hiểu là đội ngũ kỵ sĩ này khó có khả năng thoát được.

Cuối cùng phá tan tình thế bế tắc vẫn là 200 cao thủ của ta ở trên núi, đường núi gập ghềnh không làm khó được thân thủ của các chiến sĩ cường tráng này, sau khi bọn họ chạy tới liền lập tức bắt đầu công tác quăng đá, phía trên đã có sẵn đá do bọn đạo tặc chuẩn bị để phục kích chúng ta. Bần đạo đang xem cuộc chiến thấy thế thì nghĩ dến, người thần bí chuẩn bị đá để phục kích chúng, bây giờ lại lạc đến trên đầu chúng, chỉ sợ hắn sẽ chết không nhắm mắt quá!
Bình Luận (0)
Comment